Sappir có thể nói là King của những con số, chỉ cần là cổ phiếu hắn đầu tư thì y như rằng vài hôm sau giá thị trường của cổ phiếu đó sẽ tăng rất cao thậm chí tăng đến đỉnh điểm. Rất nhiều người muốn mua theo Sappir nhưng điều khó khăn là King có vài trăm tài khoản khác nhau, và mỗi tài khoản chỉ sử dụng đúng một lần cho một lần giao dịch, bởi lẽ đó cho dù họ có muốn mua theo cũng không thể bắt chước.
Điều Sappir căm tức là cách đây nửa năm một kẻ nào đó với tài khoản tên Tiểu Thần Thần đã mạnh tay mua đứt vài trăm cổ phiếu mà hắn định mua chỉ chừa lại cho hắn đúng 222 phần cổ phiếu còn sót lại sau đó… sau đó đương nhiên là tên kia hốt gọn gần tỷ tài sản.
Chưa kể cứ mỗi lần như vậy tên kia lại đổi một lần tài khoản, cách thức giao dịch còn cao tay hơn hắn… điều hắn căm tức không phải vì tên kia quá nhanh tay hay kiếm lời quá nhiều mà là… cứ mỗi khi tên kia mua đi một phần cổ phiếu hắn sẽ chừa lại cho hắn đúng 222 cổ phiếu còn lại.
“Xem ra ngươi thật có duyên với con số 222 a~”
Martin vuốt phần mái đang rơi xuống vài sợi tóc đỏ lên trên đầu rồi mỉa mai nhìn phía nhăn mặt hảo hữu. Sappir đáng thương, không ngờ King của cổ phiếu cũng có ngày này…
“Câm mồm!” Sappir lạch cạch gõ bàn phím rồi gầm nhẹ hai từ sau đó lần nữa tập trung vào cuộc giao dịch.
Hiên Viên Thần ngẩng đầu nhìn phía đang cào đầu bứt tóc Sappir khẽ lắc đầu thở dài.. “Sappir, xem ra con số 222 vẫn là của ngươi.” Phía sau chiếc mặt nạ màu bạc đôi mắt màu trà hiện lên tia nhìn trêu tức 222 … Nhị nhị nhị a~
“Ta đi trước!”
Chiếc áo choàng đen phát ra phành phạch tiếng kêu, bạc môi khẽ mím Hiên Viên Thần đứng dậy dẫn đầu đi ra khỏi căn phòng.
Phía sau lưng ba tên nam nhân khẽ liếc nhau cười cười rồi rời khỏi vị trí.
“Trò chơi bắt đầu~”
.........
Khu vực bến cảng Sodas phía Tây Nam.
20 giờ 30 phút.
Trời về đêm, từ tuyến đường Saen dẫn tới bến cảng đều sóng êm biển lặng, cho dù là một đám người đánh lén cũng không có khiến đám người Hiên Viên Thần trở nên cùng thêm cảnh giác.
Khóe môi khẽ nhếch hắn đưa tay gõ lấy vài con số trên laptop rồi lần nữa nhìn phía tối om nơi con đường mòn dẫn đến bến tàu.
“Dạ chủ. Hai mươi phút nữa họ sẽ đến.”
“Ân. Chuẩn bị giao dịch.”
Phía tổng bộ Estradia Jones đang vừa xâm nhập máy quay an ninh khu vực bến cảng vừa chú ý quan sát động tĩnh của chiếc xe màu đen đang từ từ xuất hiện phía con đường hướng Nam.
*Phía Nam 700m đang có người tới.*
Từ chiếc tai nghe bé xíu đặt trong tai giọng nói nho nhỏ vang lên, Hiên Viên Thần xoay đầu nhìn phía tay phải rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần nữa. Cuộc giao dịch sẽ diễn ra trên một căn nhà kho bỏ hoang, địa thể không mấy làm hoàn hảo… Bất quá đối với hắn thì rất thú vị.
*400m nữa. Phía sau có hai chiếc xe con, mỗi chiếc năm tên kể cả tay lái. Đều trang bị vũ khí.*
Trang bị vũ khí sao? Ra vẻ cuộc giao dịch lần này sẽ là một trận chiến, Hiên Viên Thần nhếch mép đưa tay nạp đạn vào khẩu súng mini của mình sau đó giấu vào thắt lưng.
*Cạch!*
Tiếng cửa xe mở ra, áo choàng đen bay phần phật trong gió, chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo che đi hơn nửa khuôn mặt, từng bước chân trầm ổn đi thẳng về con đường mòn phía trước tiến vào khu nhà bỏ hoang phía cuối con đường mòn.
“Dạ chủ. Hàng đã được chuyển hết vào kho.” Sau lưng Ken cung kính đi đến cúi đầu báo cáo sau đó dắt theo vào người đều trang bị vũ trang bao vây kín xung quanh kho hàng cũ.
“Ân. Đi thôi. Cũng nên gặp đối tác của chúng ta.” Hiên Viên Thần nhàn nhã bước đi trên con đường chật hẹp, bàn tay được che khuất dưới lớp áo choàng to đùng.
Dưới ánh trăng bóng dáng cao gầy in bóng xuống mặt đường bóng trăng loang lổ qua những tán lá, từng cơn gió lạnh về đêm thổi qua đám cây cối khiến những tán lá cây phát ra những tiếng kêu xào xạc.
Con đường nhỏ chỉ có cây đèn đường le lói thỉnh thoảng chớp tắt khiến khung cảnh càng thêm rợn người.
Hiên Viên Thần ngửa đầu nhìn phía đang nhè nhẹ tỏa sáng ánh trăng, đôi mắt màu trà chợt ảm đạm. Hôm nay cũng là kỷ niệm chín năm ngày cưới của hắn cùng nha đầu, thật hy vọng có thể gặp cô bất quá… cứ nghĩ đến việc xảy ra năm xưa đôi mắt màu trà lại đầy sát khí.
Nhất định ta sẽ tìm ra ngươi...
Nhất định.....
Phía sau đám thuộc hạ nhìn đang tỏa ra không khí u ám quái dị chủ tử khẽ rùng mình. Đây là lần thứ ba họ chứng kiến Dạ chủ như vậy. Cứ như sự phẫn nộ của Ma Vương.
Hiên Viên Thần hoàn hồn lại sải nhanh bước chân đi vào khoảng sân phía trước khu nhà bỏ hoang.
*Dạ. Bọn hắn đang tới. Đám người Ác ma bảo bảo vẫn không có bóng dáng.* Jones cau mày quan sát màn hình rồi lên tiếng. Khu vực xung quanh khu nhà có vài tên đang mai phục sẵn ở trong rừng cây, mười tên đang chui vào phía hai bên đường, hai mươi tên đi theo Hắc Cửu. Xem ra đúng như bọn họ dự đoán, đám người Hắc Cửu chỉ muốn hàng mà không giao tiền.
*Cạch… Cạch… cạch…* Vài tiếng bước chân vang lên cộp cộp theo nhịp tiếp đó là tiếng rít của chiếc tẩu thuốc vang lên.
Nam nhân với một vết sẹo dài trên mặt xuất hiện, bàn tay cầm tẩu thuốc rít lên từng tiếng rồi phả ra ngoài miệng từng luồng khói trắng mờ ảo, dáng vẻ ngả ngớn như đang dạo chơi giữa chốn không người. Bất quá đôi mắt đen ám trầm khi nhìn thấy bóng người trước mắt, trong đôi mắt lóe ra một tia tính kế cùng khinh bỉ.
“Dạ chủ. Lần này xem ra là ngài đích thân đến đây. Thật là vinh hạnh cho ta.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn phát ra, dáng vẻ cuồng bạo đại thúc cúi đầu chào đang đeo mặt nạ nam tử trước mắt trong đáy mắt lại đầy vẻ không cam lòng.
“Hắc bang chủ dường như không hy vọng là ta đến?” Hiên Viên Triệt nhếch lên bạc môi mỉa mai nhìn phía sau lưng nam tử đang cảnh giác đám thuộc hạ khẽ cười cười rồi dẫn đầu bước vào kho hàng.
Chính giữa kho hàng là một ngọn đèn treo trên trần cùng chiếc bàn dài chữ nhật.
Cuộc giao dịch bắt đầu.
Hắc Cửu cầm lấy vali to màu đen từ bọn thuộc hạ rồi đẩy ba chiếc vali về phía đang đeo mặt nạ nam tử, bàn tay dưới gầm bàn khẽ đưa về phía túi áo khoác phía bên trong rồi nhúc nhích vài cái. Bất quá ra vẻ lần này Hắc Cửu đã đánh giá sai nam nhân đối diện mình.
Hiên Viên Thần nhìn nhìn trước mặt ba chiếc vali rồi né sang bên phải cho Ken kiểm tra số tiền trong ba chiếc vali đó, sau khi kiểm tra xác nhận đủ tiền cùng độ thật giả mới bắt đầu tiến hành giao dịch.
Ken nhanh chóng dùng thiết bị quét toàn bộ vali đựng tiền rồi quay về phía chủ tử gật đầu sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
“Hai lô súng ống loại PMK173 cùng với năm lô súng trường JKO182. Mỗi thùng 200 cây.” Nhận được cái gật đầu ra hiệu của chủ tử Ken đi tới liệt kê lô hàng trong đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc cùng chán ghét nhìn phía tham lam Hắc Cửu.
Ken vẫy vẫy cổ tay mỏi nhừ của mình rồi đưa tay khoanh lại phía trước ngực, hắn sải chân đi đến từng chiếc thùng gỗ to tự hào lên tiếng.
Nhìn phía bảy thùng gỗ to đùng đặt ngay ngắn phía vách tường Hắc Cửu hài lòng gật đầu rồi rút từ áo khoác ra vũ khí của mình khà khà bật cười.
“Dạ chủ thật lớn danh tác. Rất vui vì đợt hàng lần này.” Nam nhân phất tay ra phía sau ra lệnh rồi đám thuộc hạ từ tứ phía xuất hiện nhanh tay nhắc lên thùng gỗ to nặng.
“Xem ra Hắc bang chủ là muốn hắc ăn hắc sao?” Hiên Viên Thần nhàn nhã nhìn đang hưng phấn vì thắng lợi nam nhân bình thản hỏi, đôi mắt màu trà hiện lên một cách hứng thú rồi đi từ từ về phía đang run rẩy nam nhân trước mặt.
Hắc Cửu nhìn nhàn nhã nam tử da đầu khẽ lạnh buốt, hắn có cảm giác từ khi bản thân đặt chân đến đây hắn đã từ từ rơi vào rồi một chiếc bẫy tinh vi được đặt sẵn. Bàn tay run rẩy bắn lấy một phát súng về phía đang đi tới nam tử rồi trợn trừng con mắt nhìn phía đang nhanh chóng né sang một bên nam nhân vẻ mặt như không thể tin được.
Né? Hắn né được ở một cự ly gần như vậy?
“Bắn cho ta. Hôm nay ai giết được Dạ chủ sẽ được thăng lên đường chủ. Bắn a~” Hắc Cửu hoảng hốt ra lệnh cho bọn thuộc hạ trong khi bản thân lại giựt lấy chiếc vali chạy ra phía ngoài. Dù sao lô hàng đã ở trên xe chỉ cần hắn ta leo lên chiếc xe đó bọn chúng sẽ kiêng kỵ số hàng mà buông tha cho hắn.
Đám người Hắc Cửu thấy chủ tử chạy ra phía ngoài thì nhanh chóng hành động.
Khu nhà kho bỏ hoang nơi bến cảng là tiếng súng vang lên khắp nơi.