Hiên Viên Thần cảm thấy hôm nay là một ngày thật may mắn nhìn nữ nhân đang đứng cách xa mình mười mét hắn lần đầu tiên cảm thấy lời đề nghị ngu ngốc của hảo hữu cũng không đến nỗi tệ hại như hắn nghĩ.
Phía sau lưng hắn vài tên nam nhân nhìn phía đang trượt băng hảo hữu thình lình dừng lại thì cũng kéo nhau đứng lại theo dõi sau đó phóng ánh mắt nhìn hướng hảo hữu đang thất thần.
“Chậc! Tóc bạch kim mỹ nhân. Ra vẻ rất xinh đẹp.” Nam Cung Tịch chậc chậc vài tiếng nhìn phía bóng lưng nữ nhân cách đó không xa khẽ cười cười rồi đưa tay huých lấy vai hảo hữu đùa giỡn.
Hắn biết tính tên này, cứ mỗi lần thấy nữ nhân nào có mái tóc bạch kim hắn đều nhìn một cách thất thần như vậy, cứ như đang thông qua hình dáng kẻ khác tìm lấy bóng hình quen thuộc.
Hách Liên Kỳ cau mày nhìn bóng lưng nữ nhân kia khẽ cau mày, đôi mắt khẽ híp lại như để nghiền ngẫm… Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nhìn bóng lưng đó khiến hắn liên tưởng đến bóng lưng bé nhỏ nhiều năm trước nặng nề khiêng lấy đang say rượu hảo hữu. Là tiền thê tử của Hiên Viên Thần: Vũ Mộng Điệp.
Trong khi Phương Thiếu Hoa cùng Độc Cô Viễn thì lại nhíu mày trầm tư nhìn bóng lưng nữ nhân trước mắt… bóng dáng này… rất quen thuộc, cứ như một vị nào đó họ đã từng gặp qua.
Đợi tới khi Hà Mộng Điệp nhìn chán chê khung cảnh xung quanh cô mới xoay người lại trượt vào sàn băng. Dáng người thon thả nhanh chóng lướt qua mọi thứ một cách nhẹ nhàng uyển chuyển cứ như cô đang dùng đôi chân của mình để khiêu một điệu vũ lãng mạn.
Khuôn mặt tinh xảo bại lộ khiến đám nam nhân khẽ giật mình, hai luồng suy nghĩ lại cùng lúc hoạt động.
Trong khi đám hữu hảo đang hóa đá nhìn về phía cố nhân thì Hiên Viên Thần nhanh chóng đeo lấy cặp kính của mình đuổi theo bóng dáng xinh đẹp trong lòng hắn. Đôi mắt màu trà phía sau cặp kính như đang lóe ra tia nhìn nóng bỏng sau đó khóe môi khẽ nhếch nhìn phía đang quẹo sang khu trượt mạo hiểm tiểu nữ nhân.
Dường như đã hơi chán với sàn băng đơn điệu Hà Mộng Điệp tăng lên tốc độ của mình trượt qua chiếc cầu nhỏ rồi quẹo vào phía thông đạo bên tay phải rồi nhanh chóng lướt vào thông đạo tối om để tìm cảm giác kích thích mạo hiểm, đang vui sướng hưởng thụ cảm giác lạnh lạnh quen thuộc thì một bàn tay nắm lấy cánh tay của cô giật ngược về phía sau.
Do tốc độ trượt nhanh mà lại bị giật ngược nên cô bị mất đà, cả thân hình bé nhỏ của cô ngã về phía sau rồi đâm sầm vào một lồng ngực của một người nào đó khiến cả hai vì thế cùng nhau ngã xuống đất.
Trong thông đạo tối om không một bóng người là một tiếng bịch lớn vang lên rõ rệt. Tiếng ngã nặng nề ạch xuống nền băng phát ra tiếng hừ nhẹ đau đớn của cả nam và nữ.
Đau.
Đó là cảm giác đầu tiên cô cảm nhận được khi bàn tay cô chống xuống đất khiến nó tê rần một cách đau đớn. Hà Mộng Điệp đưa tay chống xuống định đứng dậy thì mới phát hiện cả người đang nằm gọn trong lòng một người nam nhân nào đó, nếu không phải có hắn làm đệm thì có lẽ người đang bị áp đến chấn thương sẽ là cô.
“Tiên sinh xin buông tay ra.” cô nhíu mày ngửa đầu muốn nhìn khuôn mặt nam nhân đang bị bản thân nằm đè lên nhưng vì xung quanh tối đen như mực nên không thể nhìn rõ ràng, cô chỉ biết tên này là kẻ khiến cô phải té đã vậy bàn tay to của hắn còn ôm lấy cái eo nhỏ của cô sờ loạn.
Hà Mộng Điệp đen mặt đưa tay giữ lại bàn tay đang trắng trợn chiếm lấy tiện nghi của cô sau đó định đứng dậy. Đối với một kẻ biến thái nếu chống cự quá mức thì rất dễ dàng khiến hắn càng thêm hưng phấn. Chỉ cần để cho cô đứng dậy đàng hoàng cô chắc chắn sẽ khiến hắn thật hối hận… Hà Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi thầm rủa.
Hiên Viên Thần cúi đầu nhìn vào gương mặt đang cau mày khó chịu tìm cách đứng dậy tiểu nữ nhân thì phì cười rồi cúi đầu áp bạc môi của mình lên cánh môi anh đào, nhẹ nhàng cắn mút lấy cánh môi lành lạnh mềm mại của cô.
Sau cặp kính tuyết đôi mắt màu trà đầy ý cười rồi vòng tay hắn ôm cô thật chặc, đừng nói là hắn không biết cô đang nghĩ gì… Muốn đứng dậy để xử lý hắn sao? Hắn sao có thể để cô thực hiện được. Hắn cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã luyện rất nhiều năm về tầm nhìn trong bóng tối nên mới có thể thấy rõ khuôn mặt đáng yêu của cô lúc tức giận.
Con hồ ly nào đó cậy ra hàm răng của cô rồi nhanh chóng luồng chiếc lưỡi của mình vào cái miệng nhỏ đang há hốc vì kinh ngạc.
Hà Mộng Điệp trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn bóng đen đang khinh bạc mình rồi định thần lại khi thấy trong miệng đang có một vật gì quấy phá bên trong.
“Ưk~” Hiên Viên Thần khẽ hừ một tiếng khi đầu lưỡi bị cắn mạnh một cái, hắn nhanh chóng đưa tay giữ chặt đang giãy giụa nữ nhân rồi ra sức càn quét khoang miệng mà hắn yêu thích… vài phút sau đợi đến khi hôn đủ hắn mới thả cô ra rồi nhanh chóng đứng dậy trượt vào con đường khác… bỏ lại phía sau đang ngỡ ngàng tiêu nữ nhân.
Đôi màu trà ánh mắt vui vẻ híp lại, khóe môi khẽ cong lên một cách vui sướng. Tuy rằng hắn biết nước bọt không có vị nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt vào tận trong lòng cứ như đang bị rót vào mật, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy cánh môi vẫn còn vươn lại hơi ấm của cô.