Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 50: Lô hàng biến mất




Hà Mộng Điệp nhàn nhã đi lên cầu thang bằng cẩm thạch rồi quẹo phía tay phải đi dọc theo bức tường tinh xảo được trang trí bằng những cây đèn treo hai bên tường. Cô dừng chân nơi cánh cửa màu trắng có một bảng hiệu nhỏ trước mặt đưa tay gõ cửa.

*Cộc cộc.*

Hà Tư Triệt ủ rủ bò xuống giường rồi đi lại mở cửa sau đó ngọt ngào mỉm cười ôm chầm lấy đùi của nương thân rồi dụi dụi đầu nhỏ vào đùi cô chu môi nhõng nhẽo…

“Mộng Điệp mỹ nhân… Hôm nay nương tới trễ hết mười lăm phút hai mươi sáu giây.” Bàn tay nhỏ xíu đang đeo đồng hồ của cậu nhóc giơ lên cao như để chứng minh bản thân mình đang nói là sự thật sau đó đưa tay kéo cô vào phòng…

Hà Mộng Điệp cười cười đi theo tiểu nhi tử rồi ngồi xuống mép giường nhìn phía đang cổ cao cao đống chăn khẽ bật cười, bàn tay trắng nõn ôn nhu vỗ vỗ vài cái lên cái đầu nhỏ đang lòi ra ngoài một nhúm tóc rồi bắt đầu đưa tay đẩy ra đống mền đang che lấy thân thể bé nhỏ của đại nhi tử sủng nịch cười. Mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại ngoan ngoãn nằm yên cho cô vỗ nhẹ rồi cậu nhóc ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng.

“Tiểu Thần… trùm mền như vậy sẽ bị ngộp.” Cho nên ngươi đừng bịt kín như vậy. Nhìn xem… cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Hà Tư Thần nhanh chóng ngồi dậy ôm chầm lấy Mộng Điệp dụi dụi đầu nhỏ vào lòng cô rồi dựa đầu vào hỏm cổ nương thân của mình liếc liếc về phía đệ đệ như muốn nói *đi thay đồ chuẩn bị về nhà*

Nhìn phía bán manh ca ca Hà Tư Triệt khẽ bĩu môi nhìn cậu một cách khinh bỉ… Rõ ràng lúc nào cũng ra vẻ trưởng thành trước mặt cậu vậy mà lần nào cũng bán manh làm nũng khi có mặt nương. Ca ca… ta khinh bỉ ngươi. Ngươi không biết rằng bán manh đáng xấu hổ sao?

Tuy bất mãn với hành vi ngạo kiều của ca ca như là một hài tử ngoan ngoãn nhóc con nào đó vẫn nghe lời thu dọn đồ đạc của mình rồi cầm laptop bỏ vào hai chiếc cặp nhỏ.

Đợi đến khi Bối Ngọc Nhi ôm lấy cả mâm trái cây đi ra khỏi phòng bếp thì thấy cả ba mẫu tử Mộng Điệp đang từ trên lầu ung dung đi xuống.

Nhìn thấy Ngọc can nương của mình Hà Tư Triệt lon ton chạy xuống lầu rồi ngồi bệch xuống ghế sopha mà trắng trong phòng khách, trong khi đó Hà Tư Thần lại từ tốn nắm tay nương thân đi xuống cầu thang.

“Ngọc can nương. Tuần sau chúng ta không thể qua chơi với ngươi được a~ Bởi vì nương thân đã hứa sẽ dẫn chúng ta đến Công viên Jennydar để đi chơi.” Hà Tư Triệt lễ phép cầm vài miếng cam đã được cắt ra mời từng người rồi khanh khách cầm lấy miếng khác trong mâm nhét vào miệng mình nhai nhóp nhép.

Bối Ngọc Nhi cắn lấy miếng cam ngọt ngào mà dưỡng tử đưa thì khẽ gật đầu như đã biết rồi nhìn phía khuê mật lên tiếng nói.

“Như vậy cũng tốt. Dù sao thời gian ngươi dành cho bọn trẻ cũng quá ít.” Thật ra lúc đầu cô cũng không đồng ý việc khuê mật lập công ty, bởi vì khi đó hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ nhưng lại không thể lay chuyển được quyết định của hảo hữu nên chỉ có thể cùng Nhạc Hương tỷ thay phiên nhau đến Duney để giúp đỡ họ. Cũng may bây giờ ba mẫu tử đã dọn về Nasta nên mọi việc cũng đã đơn giản hơn rất nhiều.

“Ngọc Nhi, ngươi cũng biết ta không muốn nhờ cậy vào gia đình.” cho nên lập công ty là vì cô muốn có một thứ gì đó để trang trải cuộc sống cũng là có một phần tài sản kha khá để lại cho hai nhóc con này trong tương lai.

“Đã biết… đã biết…” Nhìn phía hảo hữu cô chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ… thật ra nếu như Hà đại tiểu thư cần gì thì Hà gia cùng Đinh gia sẽ vui lòng giúp đỡ… dù sao hai gia đình phán bảo bối cháu gái nay đã an toàn trở lại… đã vậy lại còn khuyến mãi thêm hai nhóc tì xinh xắn đáng yêu… có thể nghĩ dám đi ngang ở hai đại gia tộc cũng chỉ có vị này.

Bất quá nhìn chủ nghĩa nữ cường của Hà đại tiểu thư thì biết… Chậc… một mình gánh vác một phía a~

….

Trong thư phòng một căn hộ nhỏ ở chung cư cao cấp Westta Hiên Viên Thần đang cúi đầu trầm tư nghe báo cáo của thuộc hạ… Xấp tư liệu trên tay càng nhìn hắn càng thêm bất đắc dĩ…

Lô hàng lần này tuy không phải rất lớn nhưng nó lại mang đến một món lợi nhuận cũng không nhỏ. Kêu hắn tự tay giao lô hàng cho kẻ khác hắn như thế nào có thể cam tâm. Xem ra phải nhanh chóng liên lạc với bọn người kia, nếu cứ để lô hàng bị thất lạc lần nữa tổ chức của bọn hắn sẽ bị đồng đạo khinh thường.

“Không tìm ra được là nhóm người nào sao?” giọng nói lạnh lùng vang lên khiến đang cung kính tên thuộc hạ khẽ rùng mình đây là lần thứ hai trong vòng bảy tháng lô hàng của họ xảy ra vấn đề trong việc vận chuyển.

“Vẫn đang điều tra. Manh mối duy nhất chúng ta tìm được là ở khu vực ngoại ô thành phố Quesas nước Duney… bất quá tín hiệu truy tung biến mất vào hai tháng trước” cũng vì tín hiệu truy tung biến mất mới có thể khiến bọn họ càng thêm ngỡ ngàng và phải gấp bội cẩn thận vì chip truy tung không phải bị vứt bỏ mà là bị người hóa giải. Phải là người có kỹ thuật rất chuyên nghiệp mới có thể hủy đi thiết bị truy tung đó.