Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 42: Tiên sinh ngươi nhầm người




Khóc sao? Mà hắn khóc thì có liên quan gì tới cô…. Hà Mộng Điệp khó chịu nghĩ nghĩ…

Cô đưa tay bài khai đôi tay rắn chắc rồi chợt dừng lại sau đó tức giận vùng vẫy mạnh hơn nữa… đang định cúi đầu cắn lấy cánh tay của hắn cô chợt sững người lại… từ phía sau tiếng thều thào của hắn vang lên một cách đau khổ… Lão bà? Hắn vừa gọi cô là gì? Lão bà sao? Vì sao lại là lão bà?

Cô… cô không quen hắn… Hà Mộng Điệp vành mắt chợt chua xót… trái tim đang đập tán loạn trong ngực như bị ai bóp chặt lại khó chịu cực kỳ… nó khiến cô càng thêm… bài xích hắn… bài xích cái ôm của hắn… cô chợt cảm thấy nam nhân này… thật bẩn… khiến cô phẫn nộ cực kỳ… Trong đầu cô chợt hiện lên một suy nghĩ … tên vô sỉ này đã có lão bà rồi còn ôm chầm lão nương? Chán sống?

Phải thoát ra… cô phải thoát ra.. Hà Mộng Điệp dùng hết sức của mình xoay người lại rồi đẩy thân hình to lớn của nam nhân ra phía sau rồi thở hổn hễn một cách tức giận…

“Tiên sinh ngươi nhầm người.... nếu ngài đến để uống nước ta rất hoan nghênh… nhưng nếu ngài đến phá rối thì thật xin lỗi… Sweetlovi không chào đón ngài..” sau đó cô đi nhanh vào phía phòng bếp để lại đang sững sờ đứng đó nam nhân… bàn tay hắn đưa lên.. đôi màu trà ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình...nơi vẫn còn lưu lại hơi cái lành lạnh nhè nhẹ cùng hương thơm thoang thoảng… bạc môi khẽ mím lại một cách ảo não… đôi mắt màu trà ảm đạm nhìn đang bận rộn định đóng cửa nữ nhân cúi đầu xin lỗi rồi tính tiền chật vật bước nhanh ra về…

Hắn lại khiến cô chán ghét hắn rồi sao? Hắn cảm thấy vẻ bài xích của cô thật rõ… cứ như muốn dùng cách nhanh nhất né xa khỏi hắn… cứ như… năm xưa hắn từng bài xích cô… đây là cái gọi là quả báo sao? Hiên Viên Thần đờ đẩn xoay người ra phía cửa rồi bước những bước nặng nề về phía chiếc xe quen thuộc của mình...

Hà Mộng Điệp nhìn bóng lưng cô đơn của hắn khẽ nhíu mày một cách mờ mịt… đôi mắt tím nhìn phía chiếc xe màu đen biến mất chợt định thần lại rồi lau dọn lại bàn ghế còn đang dang dở mới nhanh chóng đóng cửa về nhà.. đối với cô bị một nam nhân xa là ôm còn bị gọi lão bà thì chỉ là một việc hiểu lầm… mà đã là hiểu lầm thì cần gì nghĩ nhiều nữa.. dù sao hắn cũng chỉ là người xa lạ không hơn không kém… ngươi có thấy ai quan tâm đến người xa lạ hay không? Đương nhiên hoàn toàn không có…

Xã hội hiện thực bây giờ người tốt thật sự quá ít… mà bản thân cô tự nhận cũng không phải tốt lành gì… chỉ cần quan tâm đến người cần quan tâm là đủ… không phải sao?

......

Trong một căn phòng quen thuộc của quán bar Rubix ở cách trung tâm vài dãy phố… bốn tên nam nhân đang tụ lại trên bộ sopha trong căn phòng với tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên nhìn chằm chằm đang phát điên hảo hữu khẽ cau mày...

Trên ghế sopha dài bằng da màu đen Hiên Viên Thần cầm lấy từng ly rượu nốc vào miệng nốc hết ly này đến ly khác cứ như thứ hắn uống chỉ là nước lã… nam nhân ngồi đối diện đôi mắt màu bạc ám trầm đưa tay giật lấy ly rượu của hắn ngăn cản không cho hắn uống nữa… sau đó đầu đầy hắc tuyến nhìn kẻ bị hắn lấy ly rượu đang tu ừng ực cả chai … hắn thở dài nhìn đang phát điên vì tình hảo hữu sau đó khẽ thở dài...

“Uy… Ngươi say?” Hách Liên Kỳ với đôi mắt hổ phách nhìn phía đang nốc cả chai rượu mạnh năm 1738 khẽ nhíu mày… đây là lần thứ tư hắn thấy tên này phát điên uống rượu một cách không muốn sống như vậy… mà kể tới cũng lạ… Hiên Viên gia người thừa kế không muốn sống uống rượu cả bốn lần đều vì nữ nhân…

Để hắn liệt kê thử Hách Liên Kỳ cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hảo hữu mà nhớ lại… Lần thứ nhất là gần chín năm trước… khi hôn lễ của hắn cùng Vũ gia đại tiểu thư vừa được tổ chức… đêm đó ngay khi buổi lễ vừa hết thúc một cuộc điện thoại gọi đến cho bọn hắn đến nơi cũ để tâm sự (Quán bar Xilisa ở thành phố Sandia) … đám người Hách Liên Kỳ khi đó nhìn phía đang tu ừng ực chai rượu một cách không muốn sống trong đêm tân hôn hảo hữu cảm thấy… tên này điên mất rồi… thê tử xinh đẹp thì bỏ lại một mình trong nhà… trong khi đám người đang chuẩn bị ngủ bọn hắn thì bị kéo tới đây nghe hắn tố khổ…

Cái miệng toàn mùi rượu cứ há ra là xin lỗi Hải Nhiên Vi… đến cả người ngoài như bọn hắn còn thấy thương cho tân thê tử của hắn… tân hôn trượng phu vì tình nhân mà say mềm cả đêm… thật châm chọc…