Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 33: Quyền thế




“Vị phu nhân này... nói vậy có phải hay không rất quá đáng? Tuy rằng hai hài tử này không có...” hiệu trưởng Hanta cau mày nhìn phía đắc ý nữ nhân trước mặt rất muốn đi tới tát lấy bà ta một bạt tay... như thế nào có thể có người lấy nỗi đau của người khác ra để làm câu hỏi để bắt lỗi... hơn nữa chuyện này cùng chuyện tiểu nha đầu kia bị đẩy thì có liên quan gì... chỉ là chuyện bọn trẻ sao có thể thẳng thừng nói như vậy? Đang mở miệng nói chuyện thì ông chợt sựng lại vì phía ngoài cửa lại vang lên tiếng vỗ tay chát chúa khiến ông rất muốn đứng dậy chửi người... bất quá lại vẫn kiềm nén...

*Bộp... bộp... bộp...*

“Hỏi hay lắm... Bà rất tò mò vì sao hai hài tử đó không có cha mà vẫn vào Hanta được sao?” vừa đi đến cửa thì Hà Mộng Điệp đã nghe câu hỏi kia khiến máu trong cô sôi lên sùng sục... bất quá cô không thể cứ như vậy mà xông thẳng vào đánh người... bởi vì cách hành xử như vậy sẽ khiến cô cảm thấy bản thân giống như người phụ nữ đó quá vô học...

Vị phu nhân đắc ý nhìn phía đang run rẩy hai hài tử càng thêm hài lòng... Quá đáng? Hừ... nếu không phải là bọn chúng đẩy ngã ngoại tôn nữ của bà thì sao bà sẽ nói như vậy... bà muốn xem thử chúng có dám hay không hỗn láo trước mặt mọi người...

Bất qua ngay khi bà đang vênh váo tự đắc thì tiếng vỗ tay từ phía sau vang lên một cách đột ngột... nữ nhân đang đứng trước cửa văn phòng có mái tóc bạch kim được cột lên một cách gọn gàng phía sau đầu... cả thân thể bốc lửa càng thêm sang trọng với bộ vest đen cùng chiếc váy đen ôm sát bờ mông căng tròn... đôi vớ đen mỏng cùng giày cao gót càng khiến cô trở nên thanh thoát đầy sức sống... khuôn mặt tinh xảo trắng hồng cùng đôi mắt tím xinh đẹp đầy sắc sảo khiến bất cứ nữ nhân nào ở độ tuổi đó cũng phải ghen tị...

“Ngươi là ai?” vị phu nhân nọ đôi mắt hiện lên tia chán ghét nhìn đang từ từ đi tới hai tên nhóc kia ôn nhu ôm chúng vào lòng...

Hà Mộng Điệp ôn nhu đưa tay vỗ lấy hai cái đầu nhỏ rồi nhìn phía đang ngồi trên ghế lãnh đạo nhà trường “Hiệu trưởng... cô giáo... Xin lỗi vì bọn trẻ gây phiền toái cho các ngươi.” nói rồi cô cúi đầu nhìn phía hài tử của mình nghiêm giọng nói... “Tiểu Triệt... Tiểu Thần mau xin lỗi họ đi.”

Hà Tư Thần cùng Hà Tư Triệt như không tin được vào tai mình... khuôn mặt đầy nước mắt ngửa lên nhìn xinh đẹp mẫu thân khẽ lắc đầu một cách không muốn... rõ ràng là bọn chúng không có sai... Xin lỗi loại người như bà ta chúng không cam lòng...

“Nương... Tiểu Triệt không làm sai.” Hà Tư Triệt quật cường nắm lấy bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ giọng nói... một bên Hà Tư Thần lại gật đầu phụ họa... nếu không làm sai vì sao họ phải xin lỗi? Nương thân... bọn ta không muốn...

Nhìn phía hai khuôn mặt đầy nước mắt của hai nhi tử tim cô chợt nhói lên một cách đau đớn... nhưng vẫn kiên quyết lặp lại một lần nữa..

“Mau xin lỗi.” Hà Mộng Điệp một lần nữa nhấn mạnh lời nói nghiêm túc rồi hài lòng nhìn phía đi tới cúi đầu lễ phép xin lỗi hai huynh đệ... trong lóng lại càng thêm bất đắc dĩ... cho dù có thông minh như thế nào bọn chúng vẫn chỉ là những đứa nhỏ...

“Đồng học. Thật xin lỗi vì đã đẩy ngươi.”

“Đồng học. Thật xin lỗi vì ta đã không kịp thời cản lại đệ đệ khiến cho ngươi bị đẩy ngã.”

Phía sau chiếc bàn giấy hiệu trưởng học viện Hanta khẽ cười cười một cách hài lòng nhìn hai huynh đệ lễ phép nhận sai... bất quá nhìn bàn tay đang nắm chặt đến trắng bệch của nữ nhân vừa đến ông cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc. Ông thật mong đợi tuồng hay sẽ diễn ra như thế nào...

Vị phu nhân đắc ý nở nụ cười nhìn phía không cam lòng hai đứa trẻ rồi cao giọng nói... “Đúng là các ngươi rất biết thân biết phận... bất quá chuyện này ta sẽ không để yên.”

“Không để yên cho chúng ta sao?”..Hà Mộng Điệp đưa tay kéo lấy nhi tử nhóm ra phía sau lưng mình rồi nghiêm túc nhìn phía vị phu nhân trước mặt lạnh giọng hỏi...

“Vị phu nhân này.. nếu hài tử của ta đã xin lỗi vì đã đẩy ngã cô bé... Vậy có phải hay không cô bé cũng nên xin lỗi nhi tử của ta vì đã nói chuyện một cách quá đáng?”

“Xin lỗi? Bọn chúng xứng sao? Dù sao chỉ là con hoang mà thôi... có tư cách gì để ngoại tôn nữ của ta cùng ta nói lời xin lỗi?” nực cười... bọn chúng làm sao có tư cách khiến bảo bối của bà phải cúi mình xin lỗi... bọn chúng xứng sao?

Tư cách sao? Làm sao bây giờ... cô thật sự không muốn công khai việc này lúc này... nhưng mà... thôi... thôi... coi như công khai luôn cũng tốt...

“Tư cách? A~ lấy tư cách là chắt trai của đại tướng quân Hà Tịnh Vỹ có được hay không?” sắc mặt âm trầm đôi mắt tím lạnh lẽo vô tình của cô nhìn thẳng vào gương mặt khẽ co rút lại của vị phu nhân đang đứng trước mắt... rồi hài lòng nhìn phía mặt mày trắng bệch tái mét tựa tiếu phi tiếu phun ra câu nói...

........

Không phải ngươi rất muốn dùng quyền thế ép người hay sao? Ta đã cho các ngươi cơ hội nói xin lỗi... chỉ cần các ngươi xin lỗi thì ta sẽ bỏ qua... bởi vì hiểu lầm của trẻ con mà khiến người lớn phải đấu đá đến đầu rơi máu chảy thì không đáng một chút nào... hơn nữa... ta cũng không muốn hài tử của mình ỷ lại quá nhiều vào gia thế của thế hệ trước..

“Chúng... chúng... các ngươi...” này làm sao có thể?

Ở Nasta cả trong quân giới cùng chính giới đều có tứ đại gia tộc... bát đại gia tộc cùng nhau giữ gìn Nasta...

Chính giới có Hiên Viên gia, Hải gia, Đinh gia cùng Vũ Văn gia.

Quân giới có Hà gia, Độc Cô gia, Nam Cung gia cùng Hạo gia...

Hà gia đứng đầu tứ đại gia tộc của quân giới.. chưa kể Hà gia ngoại trừ thông gia với Đinh gia của chính giới cũng có thông gia cùng một trong tứ đại gia tộc lánh đời Phương gia... này... này sao có thể... nói dối... cô ta đang nói dối... phải.. đúng vậy.. Hà gia chưa bao giờ thông báo có cháu gái... nên cô ta là đang nói dối...

“Nói dối... điều này không có khả năng xảy ra... Hà gia chưa bao giờ có cháu gái...” giọng nói run sợ biến mất chỉ còn lại sự tự tin cười khẩy... muốn dọa bà sao? Ngây thơ...

Bất quá nụ cười của bà không thể duy trì được bao lâu thì trở nên cứng đờ vì đang ngồi theo dõi mọi việc hiệu trưởng Hanta bật cười chậm rãi nói...

“Tiểu Điệp... Hà lão đầu có hay không nói khi nào sẽ mở tiệc chiêu đãi hay không a? Dù sao các ngươi trở về gia tộc cũng hơn năm năm rồi... cũng nên cho hai giới quân chính nhìn mặt đại tiểu thư Hà gia...” Vị hiệu trưởng nhìn phía nữ nhân trước mặt cười cười phụ họa từng câu nói như nhát búa đánh thẳng vào đầu vị phu nhân kia...

Là thật? Là thật sao? Không phải năm đó?... không... không thể có chuyện này... không thể...

Hà Mộng Điệp khẽ cười cười móc ra tấm thiệp mạ vàng đi tới bàn của vị hiệu trưởng trường Hanta hai tay đưa thiệp cho ông...

“Độc Cô gia gia.. đây là thiệp mời... Ngài cũng biết ta không muốn hai nhóc con này bị cuốn vào gia tộc quá sâu... bất quá nhìn hài tử của ta bị người ngoài ức hiếp ta lại không thể không đồng ý lời gia gia nói...” có đôi khi không có quyền thế trong tay rất dễ bị người ta khinh thường bị chà đạp dưới chân chỉ vì một việc bé nhỏ... đôi mắt tím liếc phía đang run rẩy thân thể vị phu nhân kia cảm thấy thật hài lòng...

Đó giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới quyền thế có thể giải quyết mọi việc ổn thỏa như vậy... bất quá quyền thế cô đang sử dụng cũng không phải tự tay cô tạo ra... cô vẫn còn quá bé nhỏ... Hà Mộng Điệp đi tới nắm tay hai nhi tử của mình tựa tiếu phi tiếu nhìn phía đang khom lưng nói xin lỗi vị phu nhân kia cùng cháu gái khẽ gật đầu...

“Vị phu nhân này... Trước khi ngươi muốn nhục mạ một ai đó có thể hay không suy nghĩ thật kỹ trước khi nói? Hài tử đánh nhau là chuyện rất bình thường.. ta không muốn so đo quá nhiều vào lời nói trẻ con... nhưng xin ngươi hãy dạy bảo lại hài tử của mình... ngôn ngữ thô tục nếu xuất ra từ miệng của một vị thiên kim tiểu thư thì không tốt chút nào đâu...”

Cô cũng không muốn so đo quá nhiều với cô bé đó... nhưng với vị phu nhân đang có khuôn mặt vặn vẹo một cách không cam lòng thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua...