Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 17: Trò chơi định mệnh




Con đường dẫn tới bệnh viện Jordan là những dòng xe dài từ từ nhích lên từng chút... từng chút một... vài tài xế chạy ra ngoài dò hỏi tình hình kẹt xe thì mới hay phía trước vừa xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng... nghe nói một nam nhân say xỉn đâm thẳng vào xe tải đi ngược chiều dẫn đến tử vong... khiến cho đoạn đường giờ cao điểm càng thêm khó kiểm soát..

“Smith tổng. Phía trước đang kẹt xe... nên có lẽ phải đợi chốc lát.” tài xế ngồi lại vào ghế đóng sập cửa lại quay đầu nhìn phía Johnson Smith giải thích... theo tình trạng hiện giờ... muốn thoát khỏi hoàn cảnh đông nghẹt này là rất khó... vài tiếng cũng không ít... cũng may là đã tan tầm và chủ tử cũng không có buổi họp nào khẩn cấp..

“Ân.” Smith nhìn phía tài xế của mình gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi cau mày trầm tư... Ly hôn? Việc lớn như vậy lại không ai dám nói cho ông biết... đến ngay cả việc ngoại tôn nữ mất tích gần bốn tháng nay cũng không báo.... Là xem thường lão già này sao?

Nữ nhi... ngươi khiến ta quá thất vọng rồi. Nếu các ngươi thông báo cho ta sớm hơn trước khi mọi việc diễn ra thì đã không như vậy...

Leisa Smith thật ra rất muốn báo nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào... nói cho cùng cuộc hôn nhân này một phần cũng do bà đồng ý... nếu không phải vì bà cùng khuê mật đính ước với nhau bằng tín vật hơn mười năm trước có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ...

Johnson Smith bàn tay xoa lấy thái dương mỏi mệt thở dài... ngay từ lúc đầu hắn cũng đã từ chối cuộc hôn nhân này.. nếu không phải Hiên Viên lão nhân nài nỉ hắn cũng không muốn bảo bối ngoại tôn nữ dính dáng quá nhiều với tên tiểu tử Hiên Viên gia... đáng lý ra... hắn phải cương quyết hơn để phản đối tất cả...

Không phải vì Hiên Viên tiểu tử không tốt mà là tên nhóc kia nghe nói đã có người thương... còn đang định đính hôn cùng nhau nhưng Ngọc Hoa nha đầu không đồng ý nên mới kéo dài đến ba năm trước... ba năm a~ có phải hay không ba năm đó là địa ngục với con bé? Ông ngửa đầu ra sau ghế nhắm lại cặp mắt ảm đạm của mình... trong đầu lại hiện ra hình ảnh của ba năm trước...

.......

Nhà hàng Angelis là một nhà hàng đẳng cấp thành phố Sandia... nhà hàng có hơn hai mươi tầng nằm ngay dãy đất trung tâm trên ngọn đồi Saresta đầy những đóa hoa Dạ Nguyệt nổi tiếng.. hoa Dạ Nguyệt còn có tên gọi hoa ánh trăng là loài hoa dại tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ vào ban đêm... có thể nói ngọn đồi Saresta là một chỗ đất nhô cao giữa cánh rừng hoa Dạ Nguyệt tuyệt đẹp...

Năm tầng dưới của Angelis là những đại sảnh rộng lớn dùng để đãi tiệc cùng chiêu đãi khách nhân... những tầng trên là những căn phòng khách sạn cho khách nghỉ qua đêm... buổi tiệc sinh nhật bắt đầu với tiếng cười đùa vang lên khắp nơi ở tầng năm khu đại sảnh nhỏ...

Từ trên cầu thang đi xuống một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim được cột lên bởi một sợi ruy băng màu tím nhạt làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mềm mại đáng yêu... đôi mắt tím trong suốt không tạp chất lung linh khiến khuôn mặt của cô càng thêm có thần... sống mũi cao cùng đôi mày liễu dài khiến gương mặt vốn dĩ tinh xảo lại càng thêm hài hòa.. môi hồng nho nhỏ như đóa hoa anh đào khẽ chúm lại... đôi gò má trắng hồng một cách tự nhiên... trên người là một chiếc đầm voan cúp ngực mỏng màu tím ôm gọn lấy vòng eo nhỏ lộ ra chiếc cổ thon cùng bờ vai trắng trẻo... nửa khuôn ngực ngạo nhân nhô lên khỏi phần đầm cúp ngực tím khẽ phập phồng...

Bàn tay thon thả ôm chầm lấy cánh tay ngoại công mình hạnh phúc nở nụ cười... hôm nay là lần đầu tiên mọi người trong gia đình cô có mặt đông đủ... điều này khiến Vũ Mộng Điệp cảm thấy rất hạnh phúc.. khuôn mặt hồng hào luôn hiện lên những nụ cười ngọt ngào suốt buổi tiệc... bữa sinh nhật hôm nay cũng xem như là một bữa tiệc nhỏ của gia đình... chỉ có người thân cùng vài vị khách quý thân thuộc với qua đình đến dự... còn lại đa số là những bằng hữu cùng lớp... chỉ khoảng hơn hai mươi nhân đến tham gia buổi tiệc này... toàn bộ sảnh nhỏ chỉ gần bốn mươi người dù vậy không khí cũng rất ấm áp và tràn ngập tiếng cười đùa...

Bữa tiệc diễn ra với trò chơi nhỏ mà đám người trẻ tuổi đều rất ưa thích đây cũng là trò chơi đang rất thịnh hành ở đại lục này... có thể nói là phong trào nhất thời chỉ mới diễn ra gần đây... đám nhóc mười bảy tuổi ham vui cầm lấy một đống những cây que viết chữ để tìm ra người sẽ ra lệnh... bóc trúng cây que được sơn màu đỏ người đó được gọi là Vương... và Vương có nhiệm vụ ra lệnh cho tất cả mọi người tham gia trò chơi này...

Hơn hai mươi thành viên đều tham gia một cách náo nhiệt... những mệnh lệnh nhanh chóng được ban bố một cách hào hứng... nào là vừa uống nước vừa phải mở miệng hát... nào là trong vòng hai tiếng phải tìm ra và đánh dấu vào năm căn phòng thuộc loại đặc biệt của nhà hàng này...

Nhà hàng Angelis ở những tầng trên được trang trí phía ngoài cửa một cách rất đặc biệt... hơn mười tầng trên cùng sẽ có năm phòng được trang trí phía ngoài giống nhau như đúc... căn phòng đặc biệt là năm căn phòng V.I.P chỉ xuất hiện ở năm tầng riêng biệt...

Đợi đến khi người tham gia tìm được năm gian phòng thì đã trôi qua hơn hai tiếng quy định... hình phạt cho những người thất bại là uống ly nước trái cây có pha một chút rượu nhẹ... trò chơi tua đến vòng bóc que thứ ba thì số thứ tự của Mộng Điệp bị dính... lần ra lệnh này là mệnh lệnh rất đơn giản... người mang số que 04 phải đi vào một căn phòng tối trống bị nhốt trong đó suốt ba tiếng đồng hồ... và không được bật đèn... hết thời gian quy định mới được thả ra ngoài....

Ngày đó sau ba tiếng đã qua đi đám nhóc chạy tới mở cửa thì tập thể gần như bị hóa đá... trong căn phòng tối om trên mặt đất là những miếng voan mỏng từ chiếc đầm tím bị xé rách một cách thô bạo... trên chiếc giường bị nhàu nát là búp bê vải bàn nữ hài thân thể run rẩy ôm lấy tấm chăn nước mắt giàn giụa... đôi mắt vô thần nhìn phía đang sững sờ trước cánh cửa bị mở bật ra... gò má sưng đỏ một bên khóe môi dính máu đang rỉ xuống cằm... mái tóc bạch kim hơi rối xõa dài xuống bờ vai nhỏ đầy những dấu hôn đang run rẩy...

Phải mất chốc lát sau mọi người mới kịp định thần lại.. vài nữ hài nhanh chóng chạy tới ôm thân thể bé nhỏ vào lòng an ủi... những nam hài khác chạy xuống đại sảnh báo tin... còn lại thì gọi nhân viên nhà hàng lấy tới bộ quần áo mới cho cô thay....

Vài ngày sau đó các bác sĩ tâm lý phải vào cuộc mới có thể khiến con bé quên đi cơn ác mộng đã xảy ra.... Cho dù là vậy kể từ hôm đó ngoại tôn nữ của ông cũng không bước ra khỏi nhà một bước mà chỉ ru rú ở trong căn phòng của mình... giam mình vào thế giới nhỏ bé của riêng cô..