Sau khi Collin đóng cửa, Cameron nhún vai với hai đặc vụ FBI.
“Thỉnh thoảng cậu ấy lại có ý muốn bảo vệ tôi.” Câu nói của cô không phải là một lời xin lỗi, đúng hơn là một lời giải thích. Mặc dù trên thực tế, cô sẽ cần nhiều thời gian hơn để giải thích thấu đáo cho họ biết Collin là một người tuyệt vời như thế nào.
“Hai người là bạn bao lâu rồi?” Wilkins hỏi.
“Từ hồi đại học. Chúng tôi sống cùng nhau năm cuối, cùng với bạn của chúng tôi là Amy.” Cameron nhìn món trứng đúc và cảm thấy mình như chết đói đến nơi rồi. Cô liếc nhìn Jack, người đang đứng dựa vào thành bếp và có vẻ như anh ta chẳng có ý định rời đi sớm, rồi khẽ thở dài. Rõ ràng cô sẽ phải ăn món trứng hấp dẫn kia cùng với một đặc vụ FBI cáu kỉnh.
“Tôi cho rằng sự xuất hiện của các anh liên quan đến vụ điều tra Hodges?” Cô đi đến tủ đựng bát đĩa bên trái bồn rửa bát và lấy ra ba chiếc đĩa. Cô đưa một cái cho Wilkins và chỉ vào món trứng đúc. “Tự phục vụ nhé! Ngay cả khi món này chỉ ngon bằng một nửa món trứng ốp la của Collin thôi thì anh cũng không muốn bỏ lỡ đâu.”
Cô đưa một cái đĩa cho Jack, bắt gặp cái nhìn ngạc nhiên của anh ta. Chắc hẳn cô có những thiếu sót, nhưng thô lỗ với khách ngay trong nhà mình thì không phải là một trong số đó. Khi vị khách được nhắc đến này tuyên bố trên đài truyền hình rằng cô không có chút can đảm nào, cô cho rằng đó là sự bôi nhọ một cách mơ hồ và sự làm mất mặt nửa minh bạch ấy vẫn có thể chấp nhận được.
“Tôi không ăn, cám ơn!” Anh ta từ chối một cách vụng về. “Tôi… ăn trước đó rồi!”
Cameron với lấy nĩa và khăn ăn cho cô và Wilkins, cảm thấy Jack đang nhìn mình. Cô phớt lờ điều đó và dừng lại một lát ở ngăn kéo đựng đồ bếp, phân vân không biết người ta thường dùng gì để cắt trứng đúc. Dao cắt pizza hay dao cắt bánh?
“Dùng dao bay thì sao?”
Cameron nhìn Jack đang quan sát mình với vẻ buồn cười.
“Đó là vật bằng kim loại, dáng dẹt có tay cầm ở phía tay trái cô đấy!” Anh ta nói.
“Tôi biết dao bay là cái nào.” Cameron quả quyết. Và cô cũng biết dùng nó nữa – để quệt pho mát vào bánh mì. Đó là một trong những thứ cô có thể làm mà không lo bị cháy. Năm mươi phần trăm số lần, cũng có thể là bốn mươi.
Cô tự cắt cho mình một miếng trứng đúc ngon lành và chọn một vị trí dựa vào thành bếp, đối diện với Jack. Có vẻ kì quặc nếu đứng gần anh ta trong không gian bó hẹp của căn bếp. Quá thân mật!
“Các anh có thông tin gì về cuộc điều tra chưa?” Cameron hỏi khi đang cắn dở miếng trứng.
“Vẫn chưa.” Jack đáp. “Chúng tôi đang chờ bản báo cáo từ phòng thí nghiệm và chúng tôi sẽ phỏng vấn nhân viên của thượng nghị sĩ Hodge trong mấy ngày tới. Mục đích của chuyến viếng thăm này là bàn về một số vấn đề an ninh liên quan đến cô.”
Cameron dừng ăn và đặt đĩa xuống, có vẻ không thích khi nghe điều này. “Vấn đề an ninh nào cơ?”
“Chúng tôi muốn đặt cô dưới tình trạng giám sát bảo vệ.”
Cô cảm thấy bụng mình thắt lại. “Các anh nghĩ điều đó là cần thiết à?”
“Hãy xem đó là một biện pháp đề phòng.”
“Tại sao? Các anh có lí do nào để tin rằng tôi đang gặp nguy hiểm không?”
“Tôi sẽ đặt bất kì ai làm nhân chứng của một vụ giết người quan trọng dưới tình trạng giám sát.” Jack nói mập mờ.
“Đó không phải là câu trả lời.” Cameron quay sang cộng sự của anh ta. “Thôi nào, Wilkins, anh là cớm tốt. Nói thật cho tôi biết đi!”
Wilkins mỉm cười. “Đáng ngạc nhiên là tôi không nghĩ lần này Jack đang cố gắng làm gã cớm xấu đâu. Anh ta là người đề nghị bảo vệ cô.”
“Ồ, nếu thế thì tôi chết chắc rồi!”
Thật là sốc nhưng Cameron dám thề rằng cô đã thấy khóe môi Jack giật giật.
“Cô không chết chắc đâu!” Anh ta nói. “Nếu điều này có thể làm cô thấy khá hơn thì có lí do chính trị ở đây đấy. Davis sẽ không để điều gì xảy ra với một công tố viên liên bang, người đang hỗ trợ điều tra cho FBI.”
“Anh vẫn đang nói vòng vo đấy. Tại sao lại có khả năng tôi gặp nguy hiểm chứ? Tên giết người không nhìn thấy tôi.”
“Chúng tôi có đưa ra một vài giả thuyết về việc đã xảy ra trong phòng 1308.” Jack nói. “Trực giác của tôi mách bảo rằng ai đó muốn đổ tội giết người cho thượng nghị sĩ Hodges. Nếu thế thì khi ai đó nhận thấy FBI vẫn chưa bắt giữ Hodges, hắn ta sẽ bắt đầu tự hỏi tại sao? Mặc dù việc cô dính dáng đến vụ này vẫn đang được giữ bí mật nhưng sẽ thật ngu ngốc khi bỏ qua nguy cơ thông tin bị rò rỉ. Tôi muốn chuẩn bị cho khả năng đó.”
“Nhưng tôi hầu như không thấy mặt gã ấy.” Cameron nói. “Hắn ta có thể bước đến trước mặt tôi trên phố mà tôi không nhận ra hắn.”
“Đó chính xác là lí do tại sao cô cần phải được bảo vệ.”
Cameron lặng người. Cô vẫn luôn biết tình hình nghiêm trọng – rốt cuộc thì một phụ nữ đã bị làm ngạt đến chết nhưng kể từ tối thứ Sáu, cô đã hi vọng có thể là hơi ngây thơ rằng, sự dính dáng của cô đến bí ẩn xung quanh cái chết của Mandy Robard và việc tống tiền thượng nghị sĩ Hodges căn bản là xong rồi.
Cameron đưa tay lên day day hai bên thái dương, cảm thấy cơn đau đầu đang ập đến. “Tôi có thể ở bất kì một khách sạn nào khác, nhưng không hiểu sao lại cứ phải là Peninsula.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ cô, Cameron.”
Cô nhìn chằm chằm vào người vừa nói sau khi nghe những lời trấn an ngoài mong đợi đó. Jack hình như định nói gì thêm, nhưng những lời của anh lại chuyển sang giọng dửng dưng: “Dù sao thì cô cũng là nhân chứng then chốt của chúng tôi.”
“Vậy sẽ chỉ có hai anh canh chừng tôi hay còn có cả những đặc vụ liên bang khác nữa?” Cameron hỏi.
“Thật ra, vì Sở có trách nhiệm chủ yếu trong việc điều tra nên cảnh sát Chicago sẽ đảm nhiệm việc bảo vệ.” Wilkins đáp.
Vậy là Jack sẽ không bảo vệ cô. “Ồ, thế thì tốt!” Ý nghĩ sẽ phải tiếp xúc thường xuyên với anh ta làm Cameron thấy khó chịu. Không phải là vì cô không xử lí được anh ta mà vì cô không cần anh ta cứ chăm chăm vào cô suốt cả ngày. Đôi mắt đen luôn cảnh giác ấy đủ để khiến cho bất cứ ai cũng thấy hoảng sợ.
“Thế việc canh chừng bảo vệ này sẽ như thế nào?” Là một công tố viên cô đã làm những vụ mà cô phải đặt nhân chứng dưới tình trạng bảo vệ. Jack đã từng nói, chỉ là để đề phòng thôi nhưng cô chưa bao giờ ở trong tình huống này cả.
“Sẽ có một chiếc xe đỗ trước cửa nhà cô mỗi khi cô ở đây và cảnh sát sẽ theo cô đến chỗ làm và từ chỗ làm về. Khi cô đến văn phòng thì ở đó cô sẽ được bộ phận an ninh của tòa nhà bảo vệ.” Jack nói.
Cameron gật đầu. Văn phòng luật sư Mỹ tọa lạc ở tòa nhà liên bang Dirksen cùng với tòa án khu vực Bắc Illinois và tòa phúc thẩm. Những ai muốn vào tòa nhà ấy đều phải đi qua máy dò kim loại và ai muốn vào đến tầng của cô thì cần có đầy đủ giấy tờ. “Thế còn khi tôi đi đến những nơi khác ngoài chỗ làm hoặc về nhà thì sao?”
“Chẳng hạn như?”
“Tôi không biết, đại loại là tất cả những chỗ mà mọi người thường đi. Tới cửa hàng tạp hóa, phòng tập thể dục, hay gặp gỡ bạn bè lúc ăn trưa”. Cameron cố tình không đề cập đến việc cô có cuộc hẹn vào tối thứ Tư, vì nghĩ rằng việc này chẳng liên quan đến ai trừ cô. À, Collin và Amy biết, nhưng bọn họ thì không tính, họ biết mọi thứ.
“Tôi đoán cô sẽ phải làm quen với việc có một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa hàng tạp hóa, phòng tập thể dục hay bất kì chỗ nào khi cô đi ăn trưa cùng bạn.” Jack giảng giải. “Và điều này thì khỏi phải nói: đó là cô cần phải cẩn trọng. Việc giám sát của cảnh sát chỉ là biện pháp đề phòng thôi, họ không thể có mặt ở mọi nơi được. Cô chỉ nên ở những khu vực quen thuộc thôi và lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác.”
“Tôi hiểu rồi. Không đi bộ qua những dãy nhà tối tăm khi đang nói chuyện điện thoại, không chạy vào buổi tối và nghe ipod, không kiểm tra những tiếng động đáng ngờ ở tầng hầm.”
“Dù sao thì tôi cũng thực sự hi vọng là cô sẽ không làm điều gì trong số đó.”
“Tất nhiên là không rồi!”
Jack nhìn cô chằm chằm.
Cô di chuyển bám vào thành bếp. “Được rồi mà, thỉnh thoảng tôi mới nghe một vài bài hát của nhóm Black Eyed Peas[10]khi chạy bộ vào ban đêm thôi. Chúng làm tôi tỉnh táo sau một ngày làm việc dài.”
Jack có vẻ không cảm thông gì với cái cớ đó cả. “Ồ, cô và nhóm Hạt đậu nên làm quen với việc chạy trong nhà cùng cái máy tập đi!”
Nhận thức được sự có mặt của Wilkins cũng như việc anh ta đang nhìn cô và Jack với cuộc đối thoại nực cười này, Cameron quyết định giữ lại lời đối đáp của mình.
Có đến ba ngàn phòng khách sạn ở Chicago, vậy mà Cameron lại chọn đúng cái phòng dẫn cô đến với anh ta.