Khi Collin mở mấy túi đồ tạp phẩm ra thì anh nghe tiếng Cameron mở vòi nước trong phòng tắm ở tầng trên. Từ kinh nghiệm của mình, Collin biết điều đó có nghĩa là anh có khoảng hai mươi phút trước khi cô ấy xuất hiện. Thừa thời gian để làm nhanh món gì đó cho bữa sáng.
Anh vẫn thấy buồn cười khi sáng sớm nay, lúc kiểm tra tủ lạnh nhà cô, anh nhận thấy khả năng nấu nướng của cô vẫn chẳng tiến bộ mấy so với hồi học đại học. Thật ra, điều làm anh buồn cười nhất là việc cô thật dễ đoán biết. Với hai mươi năm kinh nghiệm, anh có thể đoán được trong tủ lạnh nhà Cameron có những gì: một hộp trứng đánh chưa mở nhưng đã quá hạn sử dụng từ bốn tuần trước, mì ống và pho mát, một túi bánh vòng nướng và ba hộp pho mát kem nhiều hương vị và hai tá các món ăn ít mỡ, được sắp xếp có trật tự: Ý, Châu Á, Mexico.
Đó là lý do tại sao Collin phải đến ngay siêu thị sáng hôm ấy nếu còn có ý định giữ lời hứa làm bữa sáng. May mắn thay, cửa hàng tạp hóa chỉ cách đó hai tòa nhà thôi. Tiện lợi hơn nữa, ngay bên kia đường là cửa hàng cà phê Fixx, nơi có cà phê Latte sáu ngụm đặc biệt tên là “Smith và Wesson”, đủ sức để đánh bật cái dư vị khó chịu ra khỏi những kẻ uống rượu đêm khuya sầu não nhất. Thật ra, Collin cũng biết mình chỉ trụ được khoảng năm ngụm trước khi tống hết phần còn lại ra ngoài trong sự ghê tởm. Nhưng anh có thể nói gì được, anh rất thích gọi thứ đồ uống được đặt theo tên của một khẩu súng này. Có lẽ đó là một sở thích của đàn ông.
Collin tìm cái chảo đường kính mười hai inch trong tủ bếp. Thật ra không khó để tìm ra nó, nó vẫn ở đúng cái nơi mà anh đã để vào hôm gần đây nhất anh ngủ lại. Anh tráng chảo với dầu, bỏ thêm bí và nấm vào để chiên áo chảo trong khi bật vỉ nướng. Anh quyết định làm món trứng đúc thay vì trứng ốp la mà Cameron yêu cầu khi họ chào tạm biệt nhau ở bậc cuối cầu thang tối qua. Anh nhận ra rằng, với món trứng đúc cô có thể hâm lại phần còn thừa và có thể ăn được hai bữa trong ngày mà chẳng cần nấu nướng gì thêm.
Collin thấy lúc này mình cần che chở cho Cameron hơn so với bình thường. Vì cô ấy, anh sẽ cố gắng không thể hiện điều đó, nhưng anh vẫn cảm thấy bất an về việc cô gần chạm trán với tên giết người cách đó hai hôm. Tất nhiên cô đóng rất đạt vai công tố viên với tinh thần thép – một phần của bức tường mà cô dựng lên sau cái chết của bố, nhưng anh ngờ rằng cô còn sợ hãi hơn cả những gì cô thể hiện. Và tất nhiên, việc FBI phân công Jack Pallas phụ trách điều tra chẳng làm gì cho mọi việc tốt hơn. Dựa vào những gì đã xảy ra giữa họ thì việc anh ta dính dáng trong vụ này chắc chắn đã làm cho sự bất an của Cameron về việc thể hiện “điểm yếu” lên đến đỉnh điểm.
Sự xuất hiện trở ngại một cách đột ngột của Jack Pallas ở Chicago quả thực là một bước tiến triển thú vị. Collin vẫn còn nhớ Cameron đã điên tiết như thế nào, mà cũng đúng thôi, về lời bình luận “ngu xuẩn” đáng hổ thẹn. Nhưng anh cũng nhớ rằng, mặc dù rất tức giận – và anh chỉ là một trong số rất ít người biết thông tin lí thú này – nhưng cô đã cố gắng như thế nào để thuyết phục Bộ Tư pháp không điều Pallas ra khỏi Chicago.
Anh vẫn luôn cảm thấy tò mò về sự mâu thuẫn này. Khi Collin đang rưới bơ lên món trứng đúc thì chuông cửa reo. Đây chẳng phải là nhà anh và Cameron cũng không đề cập đến việc cô đang đợi ai đó đến nên anh lờ nó đi. Nhưng ngay khi anh vừa đặt cái chảo xuống, thì chuông cửa lại reo, hai lần.
Collin đóng lò lại. “Được rồi, được rồi!” Anh càu nhàu. Anh đi tắt qua phòng ăn và phòng khách rồi tiến về phía cửa trước. Chỉ đến khi với tay mở chốt cửa thì anh mới nhận ra mình vẫn đang đeo găng tay nhấc nồi. Anh tháo một bên ra và mở cửa. Anh thấy hai gã trên bậc cửa, họ nhìn anh chằm chằm với vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Collin liếc qua người đàn ông trong bộ comple và dừng lại ở gã cao hơn, người mặc quần bò và áo cộc tay.
Ồ ồ… Chẳng phải đặc vụ Jack Pallas bằng xương bằng thịt đây sao?
Collin đứng thẳng người lên. Đã ba năm trôi qua nhưng chẳng cần phải giới thiệu gì hết, anh biết chính xác tất cả các thông tin về gã này trên các bản tin thông qua các phương tiện truyền thông xung quanh vụ Martino và sự việc tồi tệ sau đó với Cameron. Đấy là chưa kể đến việc Jack Pallas không phải là một người có thể dễ dàng quên được. Hoàn toàn không phải là gu của anh – nghĩa là hắn không bị đồng tính – nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể công nhận rằng anh đang nhìn một người rất hấp dẫn. Với thân hình rắn chắc, vạm vỡ và khuôn mặt với bộ râu cạo không quá nhẵn nhụi rất nam tính, Jack Pallas khiến cho những người đàn ông khác mong ước là họ không đang đứng ở ngưỡng cửa và đeo găng tay nhấc nồi kẻ sọc màu đỏ.
Nhưng ngay khi đó, Collin bắt đầu để ý thấy Pallas cũng đang dò xét anh tương tự như thế. Có thể việc xem xét kĩ lưỡng đơn giản chỉ là phản ứng theo bản năng của một nhân viên FBI, nhưng thường thì một người có thể cảm nhận được khi nào anh ta bị dò xét.
Cảm thấy mình ở thế chủ động và có thể kiểm soát tình hình, Collin mỉm cười. “Các quý ông, tôi có thể giúp gì được?”
Đôi mắt Jack dừng lại ở đôi găng tay nhấc nồi. Những gì anh nghĩ về chúng thật khó nói.
Anh kéo cái huy hiệu ra khỏi áo. “Tôi là đặc vụ Jack Pallas của FBI, đây là đặc vụ Wilkins.
Chúng tôi muốn nói chuyện với Cameron Lynde.”
“Cô ấy đang tắm. Cũng được một lúc rồi, tôi nghĩ là sẽ không lâu nữa đâu.” Collin chỉ tay vào nhà. “Tôi có vài món trong lò đấy. Các anh có muốn vào không?”
Để cửa mở, Collin quay người và trở lại bếp để kiểm tra món trứng đúc. Khi anh lấy cái chảo ra khỏi lò và để nó trên miếng lót thì anh liếc thấy hai người kia bước vào phòng khách và đóng cửa lại. Collin có thể thấy Jack xem xét ngôi nhà rất nhanh. Hai phòng phía trước có rất ít đồ đạc. Collin biết rằng, do eo hẹp về ngân sách, Cameron đã trang bị cho ngôi nhà theo từng phần một. Phòng khách và phòng ăn không được cô ưu tiên, vì có lần cô đã nói, cô không tổ chức nhiều tiệc chiêu đãi mang tính trang trọng.
Ở đó thường xuyên, Collin đã quen với việc thiếu thốn của kiểu bày biện này. Cái ghế bành bằng da đơn giản và chiếc đèn đọc sách đối diện lò sưởi là những vật dụng duy nhất trong phòng khách, còn cái bàn và mấy cái ghế khiêm tốn dành cho bốn người trông thật nhỏ bé trong phòng ăn rộng thênh thang. Anh đánh bạo đoán rằng Jack ngay lúc ấy đang suy xét xem làm sao mà một người có thể sở hữu một ngôi nhà lớn như thế và để cho một nửa trống trơn.
Collin tháo găng tay ra: “Các anh đang làm tôi lo lắng vì cứ quẩn quanh ở kia đấy. Sao các anh không vào đi? Tôi sẽ đi xem Cam thế nào rồi và báo cho cô ấy là các anh ở đây.”
Anh cảm thấy đôi mắt Jack đang dõi theo khi anh đi lên cầu thang dài rộng dẫn lên tầng trên. Khi lên đến tầng hai, anh vào phòng đầu tiên bên phải. Một căn phòng lớn. Vòi nước vẫn chảy, thế nên, anh gõ cửa rồi mở hé cửa.
“Cậu có khách đấy, cưng ạ.” Collin nói, cố gắng không để giọng mình thể hiện điều gì. “FBI muốn nói chuyện với cậu.” Anh đóng cửa rồi đi xuống, thấy hai đặc vụ đang chờ ở bếp. “Sẽ không lâu nữa đâu. Tôi có thể lấy gì đó cho các anh uống chứ?”
“Thế này được rồi, cảm ơn, ngài…” Jack cốc đầu mình. “Xin lỗi, tôi chưa được biết tên anh.”
“Collin.”
Anh thấy Jack nhận ra cái tên này. Trên khuôn mặt Wilkins cũng biểu lộ vẻ nhận ra.
“À ra thế, anh là Collin McCann.” Wilkins nói.
Collin cười xòa. À.. lại fan hâm mộ đây. Anh không bao giờ chán với việc gặp họ. “Không nhầm vào đâu được.”
Wilkins di di bàn chân vẻ hứng khởi. “Khi anh mở cửa tôi thấy anh rất quen, nhưng cũng phải mất một lúc mới ngờ ngợ nhận ra. Anh có gì đó hơi khác với bức ảnh họ để trên báo.”
“Đó là chòm râu. Thật là một sự lựa chọn không phù hợp cho cái tuổi quá ba mươi của tôi. Tôi đã cố thuyết phục họ thay cái ảnh ấy đi, nhưng nó có vẻ hợp với độc giả độ tuổi từ mười tám đến ba tư.”
Mắt Jack dán vào giữa hai người họ. “Hình như tôi đang bỏ lỡ điều gì ở đây.”
“Anh ấy là Collin McCann.” Wilkins nhấn mạnh. “Anh biết đấy, nhà bình luận thể thao.”
Jack lắc đầu, không biết tí gì. Collin cố gắng xem xem mình nên cảm thấy bị xúc phạm đến mức nào vì điều này.
Wilkins giải thích. “Anh ấy phụ trách một chuyên mục hàng tuần cho Nhật báo. Anh ấy viết cho các đội tuyển, anh biết đấy, kiểu như “Gửi ông bầu”, “Gửi huấn luyện viên nào đó”, và anh ấy cũng đưa ra các gợi ý về đội hình, cầu thủ nào nên bắt đầu, làm sao để khiến cho đội tuyển mạnh hơn, đại loại như vậy.” Anh quay sang Collin. “Đấy là một bức thư mà anh viết cho Piniella tuần trước.”
Collin cười thầm. Với bức thư đó, anh đã làm cho nhiều fan của Cubss tức điên lên. “Chẳng cần phải nói, khi người ta ngừng rót hàng nghìn đô la để mua những vé mùa giải cho một đội mà chưa thắng giải thế giới từ năm 1908 thì có lẽ những người chủ và quản lý cuối cùng cũng sẽ buộc phải hợp lại thành một câu lạc bộ bóng xứng đáng với fan của nó thôi.”
Wilkins liếc nhìn lên, cảm thấy bẽ mặt vì cộng sự của mình. “Nói nghiêm túc thì Jack ạ, tôi nghĩ anh là gã duy nhất trong thành phố này không đọc bài của anh ấy. Collin McCann giống như Carrie Bradshaw[6] của Chicago vậy.”
“Ý anh là Terry Bradshaw[7].” Jack chữa lại.
“Không, Carrie cơ!” Wilkins nhắc lại. “Anh biết đấy, Sarah Jessica Parker. Phim Sex anh the city.”
Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng khi Collin và Jack nhìn Wilkins, lo sợ một cách nghiêm túc.
Wilkins chuyển sang giọng lo lắng. “Bạn gái cũ của tôi bắt phải xem phim này khi chúng tôi đang hẹn hò.”
“Hẳn rồi, anh cứ tiếp tục bám lấy câu chuyện ấy đi!” Jack quay sang Collin. “Xin lỗi anh vì tôi đã không nhận ra cái tên ấy. Cũng lâu rồi tôi không theo dõi tin tức.”
“Ồ, tờ Nhật báo không được giao đến Nebraska à?” Collin châm biếm mà không kịp suy nghĩ gì.
Ố ồ…
Anh thấy mắt Jack lóe lên và có thể đọc được những suy nghĩ của người đối diện một cách rõ ràng như thể có bong bóng hoạt hình vẽ trên đầu anh ta: Thế là anh ta biết mình đã ở đâu trong ba năm vừa qua. Thế là cô ta kể về mình cho gã thích đùa này. Anh ta là ai, anh ta đã biết những gì? Ngoài những thứ về thể thao ra, rõ ràng cái gì anh ta cũng biết.
“Thật ra, tôi muốn nói là tôi đã sống dưới vỏ bọc trong thời gian gần đây nhất khi sống ở thành phố này và không có nhiều thời gian đọc báo.” Anh đi vào xem nhà bếp, căn phòng được Cameron chăm chút hơn và gần đây mới được trang hoàng lại. Ánh mắt anh dừng lại ở sàn gỗ ngay dưới chân. “Sàn nhà trông rất tuyệt. Anh sở hữu một nơi rất đẹp đấy!”
“Chắc chắn tôi sẽ chuyển lời khen này đến Cameron.” Collin nói.
“Ồ, tôi tưởng anh cũng sống ở đây.”
“Không, chỉ ghé thăm thôi.”
“Và rõ ràng đã để những người khách không được mong đợi vào nhà tôi.” Một giọng nữ vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
Ba người đàn ông cùng quay người lại và thấy Cameron đang đứng ở cửa. Cô mặc quần bò, áo phông màu xám bó sát và buộc mái tóc dài thành một cái đuôi gà. Cô trông đáng yêu một cách tươi mới theo kiểu thư giãn cuối tuần.
Collin đứng xa cửa, nơi anh có thể quan sát Jack. Mặc dù rất khó nhận thấy nhưng anh khá chắc khi nói rằng anh thấy Jack đã nhìn bao quát cả người Cameron trước khi lại trưng ra vẻ mặt thận trọng.
Thú vị thật!
Cameron bắt chéo tay trước ngực. “Đặc vụ Pallas… quả là một bất ngờ. Tôi không nhớ là chúng ta có hẹn vào sáng nay.” Cô nhìn xung quanh và giọng nói trở nên dễ nghe hơn. “Xin chào, đặc vụ Wilkins. Rất vui được gặp lại anh. Xin lỗi nếu đã bắt anh phải chờ.”
“Không có gì, chúng tôi chỉ đang trò chuyện với cậu bạn Collin đây.” Wilkins nói.
Cameron hướng sự chú ý sang Collin. “Tớ nói chuyện với cậu một lát được chứ?”
“Tất nhiên rồi, bạn thân mến.” Collin theo Cameron vào phòng khách. Khi họ đã chắc chắn ở ngoài tầm nghe của hai người kia, cô thúc một cú vào ngực anh.
“Anh ta đang làm gì trong nhà tớ?” Cô thì thầm.
“Có phù hiệu và một vài cái liếc nhìn lạnh lùng đáng sợ. Tớ thấy tốt nhất là hợp tác.”
Cô lại huých anh. “Tớ không muốn anh ta ở trong nhà tớ.”
“Tớ xin lỗi. Tớ không biết cậu lại bối rối vì Jack Pallas thế này.”
Cameron cười khẩy. “Tớ không bối rối. Chỉ là tớ thích đối diện anh ta trong tình huống do tớ quyết định. Ví dụ như trong văn phòng của tớ, vào lúc tớ sẵn sàng hơn cho một cuộc họp.”
Collin nhìn xuống đôi chân trần của Cameron. Anh nhớ lại lời thề của cô về việc sẽ ăn mặc phù hợp hơn trong lần tới cô gặp Jack Pallas. “Cậu cứ bị mất dần quần áo mỗi lần gặp anh ta. Cứ tốc độ này thì cậu sẽ trần truồng trước mặt anh ta vào một lúc nào đó không hay.”
Thế rồi điều lạ lùng nhất xảy ra. Cameron đỏ mặt.
“Tớ hoàn toàn có thể giữ quần áo của mình khi đứng trước anh ta, cảm ơn cậu!” Cameron nói, đôi má vẫn còn vẻ hồng hồng.
Collin không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng thấy Cameron đỏ mặt vì một chàng trai là khi nào.
Tình tiết bắt đầu trở nên phức tạp và ly kỳ rồi đây!
“Gặp mặt mới thấy anh ta thậm chí còn bảnh trai hơn.” Collin nói, chộp lấy cơ hội này để thăm dò thêm. “Chẳng trách cậu đặt nick name cho anh ta là Đặc vụ nóng bỏng.”
Cameron ném cho cậu bạn một cái nhìn khó chịu. “Anh ta đang ở phòng kế bên. Bây giờ chúng ta không nói chuyện này được.”
Collin nhìn cô. “Cậu có vẻ khá căng thẳng. Đợt này, cậu có làm chuyện ấy không đấy?”
“Trời ơi, Collin… thời gian và địa điểm…”
Collin cười toe toét. “Thôi được. Chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này sau. Dù gì thì tớ cũng phải đi đây, để cậu và mấy anh chàng kia trao đổi bất cứ chuyện gì mà các cậu muốn.”
Cameron cau mày. “Nhưng mà cậu đã làm bữa sáng, ít nhất thì cậu cũng nên ở lại ăn chứ! Mùi vị rất tuyệt đấy!”
Collin lại gần và hôn lên trán cô một cách trìu mến. “Thế thì sẽ có thêm phần cho cậu. Cậu cần bữa ăn tự nấu nhiều hơn so với tớ đấy!”
Cô day nhẹ cằm anh. “Cậu lại lục lọi tủ lạnh nhà tớ chứ gì?”
“Thật là thảm hại, cưng ạ. Cực kì thảm hại.”
Khi Cameron quay lại bếp với Collin, điều đầu tiên cô để ý thấy là Jack trông có vẻ không thoải mái. Có thể anh ta không thích thú gì với việc phải dành buổi sáng Chủ nhật cho cô.
“Tôi xin lỗi nếu chúng tôi đã làm hai người bị gián đoạn.” Anh ta nói.
“Không sao mà, tôi cũng chuẩn bị đi đây.” Collin nói. “Có mấy việc phải làm tiếp.”
Khuôn mặt Wilkins sáng lên. “Chuyên mục tuần tới à? Anh cho tôi biết một chút được không? Tôi là một fan cuồng đấy!” Wilkins giải thích với Cameron.
Vì Wilkins là một người tử tế nên Cameron cố không thể hiện sự phản đối. Đàn ông bâu lấy Collin suốt và thẳng thắn mà nói, “Cậu ấy là một cây bút tài năng”, cô hoàn toàn đồng tình về chuyện này.
Collin cười hô hố. “Cậu cứ làm như là cậu biết vậy. Lần cuối cùng cậu đọc bài của tớ là khi nào?”
Cô gạt bỏ ý kiến này bằng cách khoát tay. “Tớ đọc bài của cậu suốt.”
“Ồ? Thế bài tuần trước là về cái gì?” Anh hỏi.
“Về thể thao.”
Collin quay sang Wilkins và Jack. “Đây là lí do tại sao tôi chỉ bám lấy đàn ông thôi.”
Cameron lặng lẽ quan sát khi Jack và Wilkins đang cố hiểu lời giải thích của Collin. Wilkins chớp mắt. “Khỉ thật, tôi không nhận ra là anh…” Anh nói nhỏ dần một cách không thoải mái.
“Một fan của Sox[8] à? Nhiều người tưởng tôi như thế lắm!” Collin nói ý trêu chọc. Anh hôn vội vào má Cameron. “Cám ơn cậu vì sự hiếu khách, Cam. Nếu cậu có thể chịu được một trận say vì đau buồn nữa thì tớ sẽ gọi cho cậu sau và nói cho cậu tình hình của tớ với Richard thế nào. Hi vọng khi chuyển đồ ra khỏi căn hộ thì ít ra anh ta cũng mang theo cả mấy cái đĩa CD của anh ta. Ý tớ là, chúng tớ có thể đồng tính… Enya[9] thì…”
Gật đầu từ biệt, anh nói với từng người một. “Wilkins, rất hân hạnh được gặp anh, lúc nào gặp fan hâm mộ, tôi cũng rất vui. Tôi hi vọng những đặc vụ khác không chế giễu anh quá nhiều khi đồng nghiệp bàn luận lời nhận xét của anh về Carrie Bradshaw. Và anh, đặc vụ Pallas, như hai người đàn ông với nhau, nếu anh xúc phạm cô gái của tôi một lần nữa trên đài truyền hình quốc gia thì tôi sẽ…” Nói đến đó anh dừng lại.
Mọi người trong phòng chờ đợi. Jack nhướng lông mày. “Sẽ sao cơ?”
Collin quay sang Cameron với một vẻ hối lỗi. “Chẳng sao cả. Cái bài diễn văn này cứ thế tuôn ra và tớ định kết thúc bằng lời hăm dọa của một bậc nam nhi nhưng khi đến đó thì… haizz… chẳng có câu nào lỗi lạc bật ra cả. Đúng là một trò cười.” Anh tỏ ra chán ghét chính mình rồi phẩy tay. “Thế nhé! Gặp lại các anh sau!”
Collin bước ra mà không nhìn lại lần nào.