Đôi Điều Về Anh

Chương 23




Theo lệnh Jack, họ đã đi vào khu nghỉ mát Grand Traverse qua lối cổng sau và ngay lập tức được hộ tống đến văn phòng giám đốc. Trước đó, Cameron chưa bao giờ tới đây nhưng cô nhanh chóng nhận ra tại sao Amy lại mê nó đến thế: không gian được trang trí lộng lẫy sang trọng với hơn sáu trăm phòng, bãi biển tuyệt đẹp và một spa đầy đủ các dịch vụ. Quả thật, đây là một nơi hoành tránh về tất cả mọi mặt. Ngay cả Jack, dù đã từng nói rằng sẽ chuyển cô đến một khách sạn khác nếu anh không hài lòng về vấn đề an ninh của khu nghỉ mát cũng có vẻ thấy nó chấp nhận được.

“Được đấy!” Anh đáp lời khi cô nhìn anh như muốn hỏi ý kiến của anh lúc họ đi dọc hành lang được lát bằng đá cẩm thạch trắng.

Jack đã nói chuyện điện thoại với giám đốc để giải thích tình hình một cách chung chung và không để lộ chi tiết nào cụ thể. Ở văn phòng của ông ta, anh yêu cầu có bản đồ khách sạn, anh sẽ giữ nó và nhấn mạnh một điểm: không ai ngoài ba người họ được biết vị trí phòng của Cameron. Anh cũng yêu cầu một phòng họp kín, nơi anh có thể gặp mặt người phụ trách an ninh khách sạn. Đó cũng là nơi mà anh và hai đặc vụ đến từ Detroit sẽ dùng làm văn phòng trong suốt dịp cuối tuần này.

Rồi anh hỏi vị giám đốc xem các vị khách mời đến dự đám cưới đã được bố trí vào một phòng cụ thể nào chưa.

“Rồi, cô dâu đã đặt một dãy phòng ngay trong khách sạn.” Vị giám đốc trả lời. “Tất cả khách khứa sẽ ở đây.”

“Hoàn hảo. Hãy xóa thông tin đặt phòng của Cameron đi và đặt cho chúng tôi một phòng mới dưới cái tên David Warner. Và để chúng tôi ở trong tòa nhà Tower.” Jack nói. Tower là tòa nhà mười bảy tầng ở ngay cạnh khách sạn.

“David Warner à?” Cameron hỏi sau khi vị giám đốc đi lấy chìa khóa phòng cho họ.

“Là một bí danh cũ của anh.” Jack nói.

“Ồ… một bí danh. Thế em thì sao?”

“Dịp cuối tuần này thì anh nghĩ em là bà David Warner.”

“Ừm. Em không chắc mình thuộc tuýp người sẽ lấy tên chồng. Em vẫn đang phân vân về vấn đề này.”

“Trong hai ngày tới thì em có thể thuộc tuýp ấy đấy!”

“Hừm, ông David Warner có vẻ hơi hách dịch nhỉ?”

Vị Giám đốc thò đầu vào văn phòng, “Xin lỗi, tôi quên không nói: các phòng nghỉ của Tower đều là phòng thường chứ không phải căn hộ. Tôi đoán hai người muốn hai chiếc giường con thay vì một chiếc giường cỡ lớn?”

Cameron và Jack chỉ nhìn nhau mà không ai nói gì.

Vị Giám đốc nói thêm. “Tôi có thể chuyển hai người về khách sạn, nếu hai người muốn có phòng nghỉ rộng hơn.”

Jack lắc đầu. “Không. Tôi muốn được tách ra khỏi những khách mời khác. Và nhà cao tầng là một địa điểm an toàn hơn. Không có ban công, không thể vào từ bên ngoài qua cửa sổ, chỉ có một lối duy nhất vào phòng.”

“Chúng tôi chọn hai giường con.” Cameron nói với vị Giám đốc, cho rằng đó là điều quan trọng nhất mà cô có thể nói.

Ông ta gật đầu, “Tuyệt!” rồi rời đi.

Hai mươi phút sau, khi họ bắt đầu ổn định vào phòng thì Cameron nhận ra rằng một giường hay hai giường thì cũng không thực sự ở chung một phòng. Trước đó, ở cùng nhau trong một ngôi nhà rộng nghìn rưỡi mét vuông mà cô đã thấy có vẻ thân mật lắm rồi.

Cô đứng nhìn từ cửa khi Jack kiểm tra tủ quần áo và phòng tắm. Xong đâu đấy, anh bước tới. “Thế nào? Em chọn giường nào?”

“Xin lỗi, làm ơn nhắc lại điều anh vừa nói!”

Anh thấy buồn cười vì cách nói của cô. “Em thích giường nào? Anh sẽ đặt va li lên đó để em dỡ đồ ra.”

“Ồ, em chọn chiếc giường xa cửa hơn.”

“Câu trả lời khôn ngoan đấy!”

Cameron nhìn Jack nhấc chiếc va li của cô đặt lên giường, rồi ném túi đồ của anh lên chiếc giường gần cửa hơn. Bất chợt cô thấy… hốt hoảng. Cho tới giờ thì những lần cô và anh gần gũi nhau đều ở trong những tình huống bốc đồng và thiếu lí trí. Nhưng giờ đây, khi nhìn hai chiếc giường như thế, cô tự thấy mình nên suy nghĩ một cách có ý thức về những thứ mà một người phụ nữ độc thân ở độ tuổi ba mươi như cô hay nghĩ, khi ở chung phòng khách sạn với người đàn ông mà cô thực sự bị cuốn hút, người có vẻ cũng bị cô hấp dẫn và là người mà cô chưa từng ngủ cùng.

Cho dù Cameron tỏ ra mạnh mẽ và đối đáp sắc sảo với Jack nhưng cô thật sự có tình cảm với anh. Chỉ mới hôm qua thôi - Chúa ơi, có thật sự là vừa mới hôm qua thôi không? Cô nói với Collin rằng giữa cô và anh chỉ là sự hấp dẫn về thể xác. Đúng thế, cô đã lừa dối bản thân. Rồi rất nhiều chuyện xảy ra kể từ lúc ấy.

Cô giao phó mạng sống của mình cho anh nhưng liệu cô có thể giao phó trái tim mình cho anh không.

Cô đứng nhìn anh ném mấy đôi tất vào ngăn kéo của chiếc bàn đầu giường. Anh cởi áo khoác, để lộ ra bao đựng súng, bởi vậy trông anh lúc ấy đúng là một đặc phái viên cực kì lợi hại. Nhưng hành động xếp tất vào ngăn kéo ngay lập tức khiến anh chẳng khác gì những người đàn ông khác.

“Em không sao chứ?” Anh hỏi vì thấy cô vẫn đứng ở cửa.

Cô mỉm cười. “Vâng, không sao mà.” Cô bước tới giữa hai chiếc giường và ngắm nghía. “Nó khiến em nghĩ đến bức vách của Jericho.”

“Trong… Kinh thánh à?”

Cameron cười. “Không, trong Chuyện xảy ra một đêm.”

“Anh vẫn không hiểu em nói gì. Chuyện gì xảy ra một đêm?”

“Anh biết đấy, phim Chuyện xảy ra một đêm.” Anh lắc đầu. “Anh không biết thật à? Anh nên xem nó – một bộ phim kinh điển. Clark Gable và Claudette Colbert chạy trốn rồi họ qua đêm ở một khách sạn ven đường. Họ đóng giả là vợ chồng, nhưng để cư xử một cách đúng mực. Clark Gable chăng dây phơi đồ ở giữa phòng và treo một chiếc màn lên. Anh ta gọi nó là “bức vách Jericho”.”

Jack duỗi người trên giường và vòng tay ra sau đầu. Tất nhiên anh đã dỡ đồ xong rồi trong khi cô thì hầu như chỉ vừa mới bắt đầu. “Thế trong phim, khi anh ta dựng lên bức vách Jericho thì chuyện gì xảy ra sau đó?” Anh hỏi.

“Từ lúc đó, câu chuyện trở nên khá khiêu dâm. Clark Gable hỏi Claudette Colbert xem cô ấy có tò mò muốn biết một người đàn ông cởi đồ như thế nào không. Rồi anh ta cởi hết quần áo trước mặt cô ta.”

“Nghe có vẻ như thể loại phim dành cho phụ nữ. Anh cá là Wilkins phải xem nó đến mười lần rồi.”

“Thế thì tốt cho anh ấy. Em nghĩ đàn ông có thể học được vài điều từ thể loại phim được coi là ‘dành cho phụ nữ đấy’!”

“Ví dụ như thế nào?”

“Ví dụ như cách suy nghĩ của phụ nữ. Điều gì làm họ thấy thích thú.”

“Nếu anh muốn biết một người phụ nữ đang nghĩ gì thì anh chỉ cần hỏi cô ấy là được.” Anh nhếch mép cười. “Và nếu anh muốn biết điều gì làm cô ấy thích thú, anh cũng sẽ hỏi cô ấy điều đó.”

“Hừm…” Cameron vừa cằn nhằn vừa bước vào nhà tắm. Một người đàn ông khó mà chịu đựng được khi anh ta luôn luôn lí trí như thế. Cô bỏ kem đánh răng, bàn chải, dầu gội đầu và dầu xả ra rồi dồn chúng lại một góc trên bệ đặt đồ dùng cá nhân bằng cẩm thạch, như thể ý nói chúng là bốn thứ duy nhất mà cô sẽ dùng trong suốt dịp cuối tuần này vậy. Này nhé, đó là một người đàn ông và anh ta không cần phải biết rằng một người phụ nữ có cả một lô xích xông các thứ như thế. Có khoảng mười bốn chai lọ khác nữa trong va li của cô.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy Jack đang đứng cạnh cửa sổ. Anh ra hiệu vào bảo cô, “Lại đây một lát nào!”

Cô bước tới. Anh làm cô ngạc nhiên khi kéo cô vào giữa hai cánh tay rắc chắc của mình, lưng cô tựa vào ngực anh để cô có thể nhìn ra cửa sổ cùng anh. Phòng của họ nhìn ra những ngọn đồi màu sắc rực rỡ phủ đầy lá mùa thu, những vườn cây ăn quả và vịnh Đông Grand Traverse.

“Anh thích khung cảnh này.” Giọng anh khàn khàn bên tai cô.

Cameron tựa đầu vào ngực Jack - hiếm khi có được khoảnh khắc êm ả với anh như thế này. Nó đối ngược với một mớ hỗn loạn phủ bóng lên cuộc sống của họ vài tuần qua. Cameron siết vòng tay đang ôm lấy người cô chặt hơn.

“Em cũng thế.”

Amy đã đặt toàn bộ khu Aerie nằm ở tầng mười sáu của tòa nhà Tower cho bữa tối sau buổi lễ. Từ phòng Cameron và Jack đến chỗ đó rất thuận tiện, chỉ cần đi thang máy vài phút là đến. Tuy nhiên, việc bất tiện đối với Cameron là ở chỗ cô bị mấy cô em họ của Amy dồn vào gần mấy cái cửa sổ trông ra vịnh để chơi trò hỏi đáp về Jack. Họ đã gặp anh trong buổi tiệc các cô nàng độc thân và kể từ khi cô bước vào buổi lễ với anh, họ luôn dò xét cô.

Cameron thấy nhẹ cả người khi cảm nhận được một bàn tay chạm vào khuỷu tay mình và nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên phải.

“Xin lỗi phải ngắt lời các quý cô. Tôi cần mượn Cameron vài phút.”

“Làm ơn là hơn vài phút đi!” Cô thì thầm khi Collin dẫn cô tới phía bên kia phòng.

Cô hôn má anh theo một lối chào trịnh trọng. Vì Amy bảo Collin làm người dẫn chương trình ở đám cưới nên anh cũng có mặt ở buổi lễ. Nhưng vì cô cứ chạy lăng xăng với bao nhiêu việc của một phù dâu nên chẳng có dịp nào nói chuyện với Collin cả.

“Tớ đã định nói với cậu ở buổi lễ rằng: tối nay trông cậu rất bảnh bao. Tớ thích cái áo thể thao và chiếc cà vạt này.” Cô vừa nói vừa kéo nhẹ chiếc cà vạt.

“Richard tặng tớ vào Giáng sinh năm ngoái.” Collin nói.

Cameron thấy nét đau buồn trong mắt anh và biết rằng hiếm khi anh thể hiện nó. “Cậu ổn chứ?”

Anh gật đầu. “Chỉ là… đang nghĩ về một số thứ. Một người đàn ông đồng tính ở độ tuổi ba mươi, không hẹn hò, một người cô độc trong đám cưới của bạn mình. Những thứ kiểu như thế.” Anh nhìn vào mắt cô. “Và bên cạnh những thứ đó thì, tớ nhớ anh ấy.”

“Richard là một gã ngốc.” Cameron nói. “Và cậu không phải là người cô độc. Nói đúng ra thì tớ chỉ giả vờ có đôi có cặp ở đám cưới này thôi.”

“Trông tình hình này thì chẳng bao lâu mà điều đó không còn là giả vờ nữa.” Collin đùa. Anh ngắm nghía chiếc váy màu nâu nhạt và đôi giày cao gót của Cameron. Cameron không xõa tóc ngang vai nữa mà búi cao lên, càng tôn những đường nét thanh tú của khuôn mặt cô. “Tớ ngạc nhiên vì Pallas lại để cậu ra khỏi phòng trong bộ dạng như thế này đấy!”Collin nói. “Ít nhất cũng không bị muộn buổi lễ.”

“Để mà chọc tức Amy à? Không đời nào, người phụ nữ đó khiến ngay cả tôi cũng thấy sợ.” Jack nói từ phía sau họ.

Ngay khi Jack nhập hội với bọn họ, anh đặt tay lên lưng Cameron. Cô đứng hướng mặt về phía buổi tiệc, vì thế không ai trông thấy, nhưng cơ thể cô trở nên ấm nóng ngay khi anh chạm vào cô.

“Anh nghĩ em có thể uống một chút.” Jack đưa cho cô một ly rượu đỏ.

Cameron mỉm cười, một phần vì trước khi bị mấy cô em họ hỏi cung thì cô cũng định ra quán bar khoảng hai mươi phút và một phần vì cô không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Jack trong chiếc áo ngoài màu xám và chiếc sơ mi đen cổ côn.

“Cảm ơn anh?” Cameron nói.

Jack rướn người và trong phút chốc, Cameron nghĩ anh sẽ hôn cô. “Em đã không nói với anh đám cưới này ở ngoài trời.” Anh nói nhỏ nhẹ.

“Em đã không nghĩ đến điều đó. Từ những gì Amy kể với em về cách bài trí thì em hầu như không nghĩ nó là một đám cưới ngoài trời. Nó có là vấn đề rắc rối không?” Cô không muốn làm cho công việc của anh khó khăn hơn nữa.

“Anh đã hứa sẽ đưa em đến dự đám cưới này. Và anh sẽ làm được.” Quay lưng về phía những vị khách khác để không ai có thể nhìn thấy, Jack đan những ngón tay vào tay Cameron và kéo cô lại sát hơn, rồi nói với một giọng nhẹ nhàng chỉ đủ để cô nghe thấy. “Em biết không, Collin nói đúng đấy. Trông em như thế thật lợi hại đấy, Cameron ạ.” Anh siết nhẹ tay cô rồi rời đi.

Cameron nhìn theo khi Jack đi tới chiếc bàn cạnh cửa, nơi hai đặc vụ FBI từ văn phòng Detroit đang ngồi. Cô nhấm nháp ly rượu và thong thả ngắm nhìn anh.

Anh lấy đồ uống cho cô và còn khen cách cô ăn mặc tối nay. Việc giả vờ hẹn hò của cô đã bắt đầu có vẻ thật hơn.

Cameron quay sang nói với Collin. “Có lẽ tớ là người ngu ngốc nhất thế giới này. Tớ thực sự thấy rất hạnh phúc và háo hức mặc dù đang bị một kẻ giết người bệnh hoạn săn lùng.

Collin nhìn cô. “Tớ nghĩ cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì.”

Anh chạm cốc với cô.

***

Tối hôm đó, Jack ngồi trên giường, dựa người vào gối trong khi nói chuyện điện thoại. Anh gọi điện cho Wilkins để xem việc điều tra có tiến triển gì không, hi vọng thẩm vấn mấy tay cảnh sát Chicago thu được kết quả gì đó. Thật không may là cho đến giờ, có vẻ như không ai trong số họ để lộ thông tin gì về việc Cameron có liên quan đến vụ này.

“Bên phía anh thế nào rồi?” Wilkins hỏi. “Có gì hay ho không?”

Đúng lúc ấy thì Cameron thò đầu ra khỏi phòng tắm. “Này anh, làm sao để bật nước nóng trong này nhỉ?”

“Em phải chờ vòi nước chảy khoảng năm phút đã.”

Jack lại tiếp tục câu chuyện.

“Anh đang ở cùng phòng với cô ấy chứ gì?” Wilkins hỏi.

Jack hình dung ra Cameron sẽ trông như thế nào trong chiếc váy màu hồng sẫm. Anh chưa bao giờ trông thấy cô để tóc như thế và cả cái cách cô trang điểm mắt trông bí hiểm và gợi tình như vậy. Trông cô thật sành điệu nhưng vẫn cực kì hợp với việc giường chiếu, thế nên, suốt cả tối, đầu óc anh cứ tơ tưởng đâu đâu. Anh nhìn cô cắn quả sơ ri từ ly rượu anh đào, cảm thấy hình ảnh đó thật khêu gợi. Ơn Chúa là lúc ấy anh đứng cách cô một cái bàn.

Anh kết thúc cuộc nói chuyện trước khi Wilkins lại bắt đầu hỏi những câu mà anh ta vẫn hay hỏi, những câu mà anh cũng không có ý định trả lời. Anh là một người rất kín và khi liên quan đến Cameron thì anh càng kín hơn. Anh gác máy và tựa đầu vào đầu giường.

Anh biết mình phải làm những gì, nó khiến anh khó chịu, nhưng anh biết. Anh chộp lấy máy tính và cố gắng không nghĩ ngợi linh tinh bằng cách tập trung làm việc. Anh không thể nào tập trung nổi, đó chính là vấn đề.

Xong xuôi mọi chuyện, Cameron bước ra. Điều đầu tiên khiến Jack chú ý là bộ đồ của cô.

Anh chau mày. “Em có bộ đồ nào thiếu vải hơn thế không?”

Cameron nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình. “Em mặc quần, áo phông và một chiếc áo mũ có khóa.”

Jack càu nhàu, vẻ không hài lòng.

Cameron vòng sang phía giường gần chỗ anh. “Ai đó có vẻ hơi cáu kỉnh.”

Đúng thế đấy. Bởi vì “ai đó” đang cố gắng làm điều nên làm cho dù “ai đó” rõ ràng muốn tra tấn anh với… Úi chà, cô ấy đang cúi người trên giường để xếp lại mấy chiếc gối và chiếc quần nhung căng ra bó sát cặp mông hấp dẫn…

“Thôi, tắt đèn! Chúng ta còn có một ngày dài phía trước.” Jack tắt chiếc đèn làm việc đặt trên bàn đầu giường, và thứ cuối cùng anh nhìn thấy trước khi căn phòng chìm vào bóng tối là vẻ mặt ngơ ngác của Cameron. Anh chẳng quan tâm. Nếu anh chăm chú nhìn cô lúc ấy thì anh sẽ bị đánh bại mất.

“Vậy em sẽ hiểu điều đó có nghĩa là bây giờ chúng ta đi ngủ.” Trong bóng tối, giọng cô nghe có chút gì đó thích thú.

Jack đấu tranh tư tưởng về hành động tiếp theo của mình. Anh ra khỏi giường và đi sang phía giường cô. Mắt anh đã thích ứng với bóng tối và có thể nhìn thấy cô dưới tấm chăn, nhưng đường nét cơ thể cô hiện ra dưới ánh trăng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh đang cố gắng tập trung đây, Cameron ạ. Ưu tiên hàng đầu của anh dịp cuối tuần này là bảo vệ cho em được an toàn.”

“Tất nhiên rồi, em chỉ đùa thôi mà, Jack.”

“Ngày mai, anh cần phải cực kì cảnh giác. Đặc biệt là khi anh biết đám cưới được tổ chức ngoài trời. Điều đó thay đổi mọi thứ, hơn bao giờ hết, anh không thể bị sao nhãng được.”

“Em hiểu. Thật đấy, anh không cần nói gì thêm nữa đâu.”

Dưới ánh trăng, mắt cô nhìn anh lấp lánh như những hòn sỏi dưới đáy suối vậy. Không thể cưỡng lại được, anh rướn người vuốt ve mái tóc dài đen xõa ra trên gối của cô. “Anh nghĩ anh sẽ rất vui khi đám cưới này kết thúc.”

Anh thấy cô mỉm cười. “Anh và gần như tất cả những người tiếp xúc với Amy trong vòng tám tháng qua.”

“Thế thì tốt. Anh vui vì chúng ta có cùng quan điểm về chuyện này.” Jack kéo chăn lên đến vai cô. “Giờ thì… cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo thì hãy cứ giữ chiếc chăn như thế này. Hãy coi nó là phiên bản thế kỉ hai mươi mốt của bức vách Jericho.”

Cô nhìn anh bối rối. “Được thôi…”

“Hãy hứa với anh, Cameron! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Em hứa. Nhưng tại sao?”

“Bởi vì anh sẽ chúc em ngủ ngon và hôn em.” Nói rồi anh cúi người về phía trước. Môi anh quấn lấy môi cô. Cô luồn tay vào tóc anh và đáp lại nụ hôn của anh, lưỡi anh vờn lưỡi cô đầy khao khát. Rồi Jack thấy mình nằm trên giường, còn cô thì oằn mình bên dưới anh từ lúc nào không hay. Dưới tấm chăn, cô mở rộng hai chân, còn anh ngập chìm giữa chúng một cách đầy ham muốn.

“Em sẽ làm hư một đặc vụ mất thôi!” Jack thì thầm, giọng khàn khàn. “Một khi anh vào được bên trong em thì anh sẽ không thể nghĩ gì khác ngoài việc làm đi làm lại việc ấy.” Tay anh nắm lấy mép chăn. Súng đạn không thể cản trở anh và chiếc chăn cũng thế. “Anh sẽ làm cho em thấy cực kì sung sướng…” Anh hôn cổ, vai cô, rồi muốn lần xuống thấp hơn, muốn cảm nhận cô ở mọi chỗ.

Cameron thở hổn hển. “Anh chơi gian.” Nhưng cô không buông chiếc chăn ra.

Jack vùi đầu vào gối, cố gắng đấu tranh để giữ lấy chút khả năng kiềm chế cuối cùng. Anh nhổm người dậy khỏi giường và chộp lấy khẩu súng từ chiếc bàn đầu giường.

Anh trao nó cho cô. “Cầm lấy!”

Mắt cô mở to đầy ngạc nhiên và thích thú. “Được thôi. Nếu em phải bắn anh để giữ anh tránh xa em ra thì em nghĩ chúng ta nên đầu hàng và mặc xác đám cưới đi.”

“Không phải dành cho anh. Anh muốn em trông chừng cửa khoảng năm phút. Anh tắm qua một cái.”