Cameron nghe tiếng gõ cửa và rời mắt khỏi máy tính. Rob Merrocko, một trợ lí luật sư ở văn phòng gần chỗ cô mở cửa và thò đầu vào.
“Vụ kiện hôm nay thế nào?”
“Anh ta không nhận tội, như dự đoán.” Cameron nói. “Điều đó sẽ thay đổi. Hội thẩm đoàn sẽ kết án gã này sớm thôi.” Bị đơn, một huấn luyện viên bóng đá trẻ đến từ một vùng ngoại ô phía Bắc, bị buộc tội chứa chấp phát hành các ấn phẩm khiêu dâm trẻ em trên máy tính. Nếu luật sư của anh ta có một chút trách nhiệm và lương tâm thì đã không để vụ ấy phải ra toà.
Đây là một vụ khó chịu, một trong số ít những vụ cô thấy khó mà giữ được một cái đầu lạnh. Ngay cả việc ở trong phòng xử cùng với bị đơn cũng làm cho cô thấy ghê tởm và bị kiệt quệ về cảm xúc.
“Sao cô vẫn nhận những vụ kiểu như thế?” Rob hỏi cô. “Giao vụ này cho một trong những người mới ấy!”
Đó không phải là phong cách làm việc của Cameron, nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười, tỏ ý cảm kích trước sự cảm thông của anh ta.
“Tôi sẽ không sao mà.” Cô luồn tay vào tóc một cách mệt mỏi và thả người vào ghế. “Bên phía anh, mọi việc thế nào?”
“Tôi vừa buộc tội một Uỷ viên Hội đồng thành phố vì tội ăn hối lộ.”
“Thú vị đấy!” Cameron nói với vẻ hài lòng, “Thế hãy nói về chuyện này đi!”
Mấy phút tiếp theo, họ kể cho nhau nghe câu chuyện về các vụ án, bàn luận về một thẩm phán cực kì nóng tính ở quận của họ và thảo luận xem họ nên giao công việc đáng hổ thẹn là lau dọn dẹp phòng xử án cho thư kí toà án nào. Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi một cuộc gọi từ thư kí của Cameron.
“Collin đang ở đây và muốn gặp cô.” Cô ấy nói mà không cần nhắc đến họ của Collin, bốn năm qua, thư kí của cô đã quá quen với những cuộc viếng thăm thường xuyên của cậu ấy rồi.
“Cám ơn cô, cho anh ấy vào nhé!” Cô gật đầu với Rob khi anh vẫy tay chào lúc đi ra. Khoảng hai mươi giây sau, Collin bước vào, thay thế vị trí của anh ta.
“Giọng cậu qua điện thoại nghe thật khủng khiếp.” Anh nói từ cửa, đề cập đến cuộc nói chuyện ngắn giữa họ một tiếng trước. “Tớ đến để bắt cóc cậu đây.”
“Tớ đã có một ngày vất vả ở tòa.” Cameron nhìn đồng hồ. “Bây giờ là bốn giờ. Tớ không thể rời văn phòng bây giờ được. Việc ấy... không hợp với khuôn phép.”
Collin cười lớn. “Cậu đang tự làm mình rối tung lên giữa công việc, bữa tiệc các cô nàng độc thân và vấn đề khác mà chúng ta không thể nhắc đến ở chỗ này được. Cậu cần được nghỉ ngơi. Thôi nào, công tố viên, tớ sẽ đãi cậu một bữa ở quán rượu 404.”
Thật là cám dỗ! Cameron nhìn Collin ranh mãnh. “Cậu vừa hoàn thành một bài báo chứ gì?” Cô luôn luôn đoán được lí do.
“Thế việc muốn dành thời gian và tâm trí cho người bạn tốt nhất của mình sau giờ làm việc khi cô ấy đã trải qua một ngày vất vả là sai à?” Collin hỏi với vẻ vô tội. “Còn về việc liệu bài viết hôm nay của tớ có đặc biệt sâu sắc và dí dỏm không thì... cậu sẽ phải tự xem báo ngày mai thôi. Nó sẽ là một mục lớn ở chuyên mục thể thao, ngay dưới bức ảnh của tớ.”
Cameron ném cho cậu bạn một điệu cười nhăn nhở. Thế là, cho dù còn một đống thứ phải giải quyết mà cô chất thành núi trên bàn làm việc, cô nghĩ rằng uống chút gì đó với bạn thân của mình cũng là một ý hay vào lúc ấy.
Đây là lần đầu tiên Cameron về sớm trong bốn năm làm công tố viên, cô làm cho mọi người trong văn phòng và bao gồm cả chính bản thân cô nữa đều cảm thấy sốc.
Sĩ quan Harper đi vào bếp sau khi đã kiểm tra tầng hai và tầng ba nhà Cameron.
“Không có gì.” Anh nhìn sang cộng sự của mình, cảnh sát Regan, người vừa kiểm tra tầng dưới. “Ổn cả chứ?”
Regan gật đầu. “Ổn cả.”
Cameron theo họ đi ra ngoài rồi khoá cửa lại.
“Vậy bây giờ, họ làm gì?” Collin hỏi. Anh ngồi ở ghế trong khi mấy viên cảnh sát xem xét ngôi nhà.
“Họ sẽ theo chúng ta đến quán rượu và chờ bên ngoài cho đến khi mấy người phụ trách ca tối tới.”
“Sao tớ lại có cảm giác mọi thứ có vẻ thú vị hơn khi Jack Pallas ở đây nhỉ?” Collin trêu đùa.
“Mọi chuyện với Jack gần đây trở nên hơi... phức tạp.” Cameron nói.
“Phức tạp”, tất nhiên chỉ là một cách miêu tả. Tối thứ Bảy ấy, sau khi cô và Jack lại nhập hội cùng Wilkins, Amy và những người còn lại, họ chỉ nói với nhau có mấy từ. Về phần cô là từ “cám ơn” sau khi anh và Wilkins đảm bảo rằng ngôi nhà an toàn khi họ thả cô và Amy xuống xe, còn Jack thì là “không có gì”. Kể từ đó, cô không gặp, cũng chẳng có tin tức gì từ anh ta cả.
Điều đó với Cameron thật sự rất tốt. Năm ngày qua, cô đã có thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình. Đúng là cô và Jack đã làm những việc cô Không Bao Giờ Thừa Nhận ở một căn phòng ngẫu nhiên nào đó trong hộp đêm, nhưng cô quyết định rằng đó đơn giản chỉ là một phần của tình trạng căng thẳng hậu chấn thương mà cô gặp phải gần đây. Cô đã kích động và mất kiểm soát sau khi bị mất điện, đã rất bực mình và tình cờ Jack lại ở đấy, với đôi môi đặt trên ngực cô.
Hãy nói cho anh biết.
Hãy để em cảm nhận anh.
Cameron hơi đỏ mặt mỗi khi cô nghĩ lại buổi tối hôm ấy. Rõ ràng ở một mức độ nào đó, cô và Jack không có vấn đề gì trong việc giao tiếp một cách cởi mở.
Cô kể cho Collin về những việc xảy ra vào tối thứ Bảy song bỏ qua phần hấp dẫn nhất. Điều này khá lạ lùng, vì bình thường cô kể cho Collin mọi chuyện. Nhưng một số việc giữa cô và Jack lại có vẻ... riêng tư.
“Có vẻ như tớ đã bỏ lỡ một bữa tiệc đáng tham dự.” Collin nói sau khi cô kể xong. “Thế chuyện giữa cậu và Jack đi đến đâu rồi?”
“Chẳng đến đâu cả.” Cameron nhấn mạnh.Cậu ấy không để ý đến phần “tình trạng căng thẳng hậu chấn thương” ư? Cô đã nhắc đến chi tiết đó ít nhất sáu lần rồi. “Tối thứ Bảy ấy chẳng là gì cả. Chỉ là một sự tình cờ.”
Collin nhìn Cameron với vẻ hoài nghi. “Cưng à, tớ hi vọng cậu không tự lừa dối mình về điều đó.”
“Được rồi. Thì tớ bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của Jack.” Cameron thừa nhận. Việc thừa nhận như thế là một bước tiến lớn đối với cô. “Ai mà không như thế chứ? Cậu cũng đã gặp anh ta rồi đấy!”
“Sự hấp dẫn, khêu gợi của một thân hình vạm vỡ... Ờ, tớ biết rõ mà.”
“Đúng thế! Nhưng tớ có thể phòng ngự được trước sự hấp dẫn về mặt hình thức. Ý tớ là anh ta đã nói với ba mươi triệu người rằng tớ là kẻ ngu xuẩn. Tớ sẽ biến mình thành loại phụ nữ có lòng tự trọng như thế nào nếu thích một gã như thế?”
“Điều ấy sẽ có chút gì đó mỉa mai.” Collin đồng tình.
“Hơn nữa, anh ta thậm chí cũng không thích tớ.” Cameron thêm vào.
“Đó là điều mà cậu lo lắng à?”
“Không, tớ không lo lắng. Tớ chỉ nghĩ, dựa vào những gì đã xảy ra giữa bọn tớ, sẽ thật ngu ngốc khi nghĩ rằng tối thứ Bảy ấy có điều gì khác ngoài sự hấp dẫn về thể xác.” Cameron ngập ngừng. “Vì thế, tớ nghĩ điều tốt hơn hết là anh ta và tớ đồng tình với nhau về việc đó.”
Collin có vẻ thích thú sự đánh giá của cô về tình huống ấy. “Tớ nghĩ cậu cần uống chút gì đó để sắp xếp lại việc này.”
Cameron khoát tay. “Tớ không cần sắp xếp cái gì cả!” Cô chỉ vào bộ đồ đang mặc. “Nhưng tớ cần thay bộ đồ này trước khi tới quán rượu.”
“Tớ sẽ lên nhà cùng cậu.” Collin nói, rời khỏi chiếc ghế đẩu và ra khỏi bếp cùng cô. “Tớ muốn kiểm tra lại phòng ngủ dành cho khách. Tớ bị mất chiếc áo sơ mi Sox, có lẽ tớ để quên trong một lần nào đó ở lại. Có thể như vậy, hoặc Richard đã cuỗm nó khi chuyển ra ngoài rồi.”
Cameron theo Collin lên cầu thang. “Từ hôm ấy, cậu đã nói chuyện với anh ta chưa?”
“Chưa lần nào. Tớ nghĩ mình sẽ nhận được một cuộc điện thoại hay ít nhất là e-mail. Nhưng rõ ràng là anh ta nghĩ...”
Không ai trong họ thấy sự tấn công ập tới.
Một bóng đen bất thình lình tấn công hai người khi họ lên tới tầng hai, chỉ là một bóng mờ mờ chuyển động rất nhanh và không thể nhìn rõ. Vì Collin ở phía trước Cameron nên anh không thấy một người đàn ông lao ra từ đâu. Hắn đập vào đầu Collin bằng một thứ gì đó trong tay, Collin kêu lên rồi ngã xuống sàn.
“Collin...” Cameron hét lên. Người đàn ông mặc bộ đồ đen xoay người nhanh một cách chóng mặt. Anh ta đeo mặt nạ trùm kín trừ mắt và miệng, và cô để ý thấy anh ta đeo găng tay đen.
Trong tay anh ta là một khẩu súng. Nó chĩa thẳng vào cô.
Cameron cảm thấy chân mình như thể đang kẹt trong cát lún. Cô nhìn sang chỗ Collin. Anh đang nằm trên sàn, không cử động.
Người đàn ông với khẩu súng tiến về phía Cameron. Cô lùi dần xuống cầu thang. Người đàn ông ấy đi theo cô.
“Anh muốn gì?” Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ chỉ như một lời thì thầm.
Sau khi bước tiếp một bước nữa, hắn nâng một tay lên và chỉ vào cô.
“Cô....”