“Giá thỏa thuận.”
Cameron quay người khỏi tủ đựng bát đĩa và thấy Jack đứng ở cửa.
Mất mấy giây cô mới nở được một nụ cười. “Xin lỗi anh về chuyện đó.”
Cô chỉnh lại chiếc áo len mỏng bó sát người màu đen với chiếc cổ chữ V khoét sâu thắt lại ở eo. Khi cô đang với lấy những chiếc ly thì một bên cổ áo tụt xuống vai, để lộ chiếc áo con mặc bên trong.
Jack không nói gì khi Cameron kéo lại chiếc áo len. Anh chỉ vào kệ tủ mà cô vừa với lên. “Cần tôi giúp không?” Anh bước tới và để tập tài liệu mang theo xuống bàn.
“Ừm… Chắc chắn rồi! Chúng ta cần thêm ly. Rõ ràng tôi cần bắt đầu đi giày cao mười phân thôi.” Cô chỉ tay, “Mấy cái bên trái ấy! Tôi không nhận ra là có nhiều người uống rượu trắng thế.”
“Cô muốn mấy cái?”
“Hai cái đã!”
Jack hầu như không phải nhấc cánh tay lên khi anh kéo mấy cái ly ra và đưa cho Cameron.
Cameron cầm mấy chiếc ly, ngạc nhiên nhận ra họ cũng có thể nói chuyện bình thường ngay được. Hi vọng anh ta sẽ không nói gì về tối hôm trước, cô quay đi và đặt những chiếc ly vào giữa bàn.
“Thế anh và Wilkins có thường lẻn vào dự các bữa tiệc của những cô nàng độc thân không?” Cô hỏi trong khi đang rót hai ly rượu. Nếu cô cư xử bình thường, có thể anh ta cũng sẽ như thế và họ cũng quên đi sự va chạm kì cục ở bậc thềm nhà cô.
Jack tựa người vào kệ bếp. “À, việc vào nhà là ý kiến của Wilkins.”
“Mà Wilkins đâu rồi nhỉ?” Cameorn hỏi.
“Trong phòng khách, đang bị mười tám người phụ nữ vây lấy vì họ nghĩ anh ta là người khiêu vũ khỏa thân. Tôi nghĩ tốt nhất nên tránh ở đây.”
“Đáng lẽ anh không nên bỏ rơi một người đàn ông như thế chứ!”
“Khi anh ta hét lên thì tôi sẽ vào và lôi anh ta ra.”
Jack cầm tập hồ sơ lên. “Cô đã sẵn sàng cho việc này chưa? Tôi không muốn làm cô phải bỏ dở bữa tiệc.”
Cameron gật đầu và kiếm một chỗ ở kệ bếp. Jack bắt đầu trải những bức ảnh lên chiếc bàn bằng đá granite trước mặt. Anh vừa đặt được hai bức ảnh xuống thì dừng lại, nhìn Cameron một lượt.
“Gì vậy?” Cô hỏi.
“Tối nay cô đã uống bao nhiêu rồi?” Anh hỏi đầy ngờ vực.
“Chưa đủ để anh phải quan tâm.”
Tuyệt thật, cái quắc mắt đã quay trở lại. Cameron gần như đã thấy nhớ nó.
“Bao nhiêu?” Jack nhắc lại.
“Chỉ một ly thôi!” Cô nói. “Tôi đã không có ý định xem ảnh trong bếp nhà mình tối nay.”
“Thế phạt rượu thì sao?” Anh hỏi.
“Phạt gì?”
“Cô biết đấy, cho trò chơi đồ lót.” Jack xoay người một cách không thoải mái, như thể anh đã nói quá nhiều.
Cameron nhướng mày. “Anh biết gì về trò chơi đồ lót hả đặc vụ Pallas?” Cô hỏi vờ như chất vấn.
Jack chế giễu. “Nhiều hơn là tôi muốn. Giờ thì … những bức ảnh.”
Anh đặt thêm ba tấm ảnh trước mặt Cameron trước khi ngập ngừng lần nữa. “Điều gì xảy ra với đồ lót sau khi trò chơi kết thúc?”
“Cô dâu giữ chúng cho tuần trăng mật.”
“Ồ!” Anh tiếp tục với những bức ảnh, khoảng mười lăm bức tất cả. “Giờ thì cứ thư thả, xem từng bức từng bức một cách thật cẩn thận. Có thể sẽ có một ai đó cô gặp trong thang máy. Hoặc ai đó mà cô tình cờ nhìn thấy khi qua hành lang hay lối đi. Nếu chúng ta có thể xác định được bất kì ai trong số những gã này đã ở khách sạn trong buổi tối xảy ra vụ án thì đó sẽ là một bước đột phá đấy!”
“Chắc tất cả những người này đều phủ nhận đã ở khách sạn Peninsula vào buổi tối hôm ấy?”
“Vào thời điểm vụ giết người thì đúng thế.” Jack chỉ tay vào hai bức ảnh. “Đây, người đàn ông này là nhân viên của Hodges: Alex Driscoll, tham mưu trưởng và Grant Lombard, vệ sĩ. Cả hai đều nói họ đến khách sạn vào sáng sớm ngày hôm sau. Theo lời khai của họ thì Hodges đã gọi họ sau khi tôi thẩm vấn ông ta xong.’
Cameron tập trung vào những bức ảnh của Driscoll và Lombard rồi xem kĩ từng bức một. Xem xong, cô đặt xuống. “Rất tiếc, không ai trong số họ nhìn có vẻ quen cả.”
“Tuần qua, cô có nhớ thêm được gì khác về người đàn ông cô thấy tối hôm đó không?”
Cameron suy nghĩ một lúc… Có một điều gì đó, nó ở ngay trong trí nhớ cô, nhưng đó là điều gì thì hiện tại cô vẫn chưa thể nắm bắt được. “Tôi không nghĩ ra được điều gì khác. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá.”
Jack luồn tay qua tóc và nhắm mắt lại một lúc. Cử chỉ đó đột nhiên làm anh trông thật bình thường.
“Anh có vẻ mệt mỏi.”
Anh mở mắt, giọng nói nhẹ hơn bình thường. “Chỉ là mấy ngày thật dài.”
“Cậu đây rồi!” Amy bước vào bếp. “Cameron trò chơi đồ lót là thế nào? Tớ nhớ là nó không ở trong danh sách những hoạt động được thông qua cơ mà.”
“Cậu hãy nói chuyện với mấy cô em họ của cậu ấy, đó là ý tưởng của họ.”
“Là phù dâu của tớ thì nhiệm vụ bắt buộc của cậu là chịu trách nhiệm về những thứ như thế mà!”
Cameron cười. “Nhiệm vụ bắt buộc của tớ ư? Cậu cũng nhận ra là cậu say mê trò đó như thế nào mà, phải không?”
“Ồ, về điểm này, tớ đã hoàn toàn phó mặc cho cảm xúc.” Amy hướng sự chú ý sang Jack. “Đặc vụ Pallas… Rất vui khi được gặp mặt anh. Tôi nhận ra anh từ lúc anh xuất hiện trên bản tin. À, để làm gì ấy nhỉ? Ồ đúng rồi, khi anh nói với nửa thế giới rằng bạn thân tôi là một kẻ ngốc.”
Jack quay sang Cameron. “Có phải cô sắp đặt họ chờ sẵn để chửi mắng tôi mỗi khi tôi ghé vào không?”
“Không, nhưng đó là ý tưởng rất hay cho lần tới đấy!” Cameron giải thích với Amy, “Anh ta gặp Collins Chủ nhật tuần trước.”
“Ồ, ai đóng vai người bạn giận dữ tốt hơn? Tôi hay là Collins?”
“Cùng có khởi đầu tốt. Rồi cả hai đều xẹp xuống vào đoạn cuối.”
“Chết tiệt!”
Qua khóe mắt, Cameron khá chắc là cô thấy Jack cố gắng không bật cười.
“Có lẽ tôi nên đi và tóm lấy Wilkins.” Anh nói. “Nếu anh ta nghe thấy trò đồ lót sắp bắt đầu thì tôi sẽ không bao giờ đưa anh ta ra khỏi đây được. Cameron, cảm ơn vì đã dành thời gian cho chúng tôi. Không cần phải tiễn tôi đâu!”
Amy chờ cho đến khi Jack rời khỏi bếp. “Anh ta hầu như không rời mắt khỏi cậu với chiếc áo lót đó.”
Cameron nhìn xuống và thấy chiếc áo len của cô lại tụt xuống vai. Cái thứ ngớ ngẩn đó đã mất dáng sau khi cô cố giặt tay thay vì giặt khô. Cô kéo nó lên. “Tớ chẳng thấy anh ta nhìn tớ lấy một lần.”
“Anh ta đã nhìn khi cậu đang nói chuyện với tớ.” Amy nói. “Nhân tiện, đặc vụ Wilkins gợi ý rằng anh ta và Jack sẽ đi cùng chúng ta đến quán rượu thay vì mấy gã ở phía ngoài nhà.”
Cameron nói kiên quyết:”Không!”
“Quá muộn! Tới đã đồng ý rồi!”
“Làm sao cậu lại làm thế được?”
“Bởi vì tớ tò mò muốn biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu tối nay. Tớ đang đứng trên cầu thang khi Jack xuất hiện ở cửa và tớ thấy cái cách cậu nhìn anh ta, Cam ạ.”
Cameron giơ tay lên, tỏ vẻ nản lòng. “Thứ gọi là “nhìn” là cái gì vậy?” Dù nó là cái gì đi nữa thì cô cũng sẽ phải bắt đầu tìm biện pháp mạnh để ngăn ngừa nó.
Amy cười lớn. “Cậu biết phim hoạt hình Tom và Jerry chứ? Khi Tom không ăn uống mấy ngày liền và nó tưởng tượng Jerry trông như một miếng thịt hun khói đó! Kiểu như thế đấy!”
“Tuyệt đối không!”
Jack đứng ở phía trước nhà Cameron, tranh cãi với Wilkins. Dù là cộng sự hay gì chăng nữa thì anh cũng cần phải vạch ra giới hạn nào đó. Không có thêm bữa tiệc các cô nàng độc thân, không có trò liên quan đến đồ lót, cũng không có Cameron trong chiếc áo len màu đen, chiếc quai áo lót bằng lụa màu xám hay chiếc váy bó sát khoe ra những phần trên đôi chân tuyệt đẹp của cô cả. Nếu thêm một chút nào những thứ ấy nữa thì chắc anh sẽ bắt đầu thấy bối rối vì những lí do tại sao anh lại không thích cô.
“Quá muộn rồi! Tôi đã nói với Phelps và Kamin rằng chúng ta sẽ bảo vệ Cameron trong vài giờ tới.” Wilkins nói.
Jack kiểm tra lại. Xe của họ vẫn đỗ ở bên đường. “Họ vẫn chưa đi. Tôi sẽ nói với họ chúng ta sẽ theo kế hoạch ban đầu.”
“Anh đã bao giờ tới Manor House[13] chưa, Jack?”
Anh chế giễu câu nói ấy. “Nhiệm vụ của chúng ta ở đây không phải là để đến câu lạc bộ nóng bỏng nào đó.”
“Tôi sẽ coi như câu trả lời của anh là không.” Wilkins nói. “Tôi đã tới đó. Vừa mới mở cách đây vài tháng. Có ba tầng lớn. Ban đầu là một biệt thự được xây dựng vào đầu thế kỉ. Anh biết những ngôi nhà cũ như thế đấy! Nhiều phòng và lối đi. Và những góc tối nữa, đặc biệt là vì câu lạc bộ thường để ánh đèn lờ mờ để tạo không khí. Hàng đống chỗ để ẩn nấp. Câu lạc bộ sẽ chật ních người và nhạc thì rất to. Ở một nơi như thế, một cô gái sẽ dễ thấy mình gặp rắc rối nếu không có người trông chừng.” Nét mặt Wilkins rất nghiêm túc. “Cameron cũng là nhân chứng của tôi. Kamin và Phelps là những anh chàng tốt, nhưng nhiệm vụ như thế này thì tôi muốn tự mình đảm nhận hơn. Nếu anh không thấy phiền.”
Jack vẫn giữ im lặng, anh cần mấy giây để nhìn nhận sai lầm của mình vừa được chỉ rõ.
“Tôi đã làm anh bối rối đúng không?” Wilkins cười lớn.
“Đừng xem đó là chuyện lớn! Tệ thật, mấy chục năm mới có một lần, ngay cả tôi cũng có thể phạm sai lầm.”
Mười giờ tối hôm đó, Grant chờ trong ô tô ở địa điểm Black đã đưa cho anh. Địa chỉ ấy hóa ra là một nhà kho bị bỏ hoang ở phía Tây thành phố. Mất năm phút chờ đợi thì anh mới nhận ra nhà kho ấy rất giống cái nhà kho trong bản tin cách đây ba năm, nơi xảy ra cuộc đấu súng li kì giữa Jack Pallas và tay chân của Martino. Nếu lời đồn đại là đúng thì đó cũng là nơi mà Pallas bị tra tấn trong hai ngày trước khi trốn thoát.
Grant bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên. Có thể anh đã bị lừa. Rồi anh loại bỏ ý nghĩ đó, nhận thấy có khả năng Black đã chọn địa điểm này như một lời nhắc nhở về những gì sẽ xảy ra với kẻ phản bội Martino. Anh cũng không hề có ý định như thế. Anh đã giết một người đàn bà.
Thực ra, Grant không thấy lo lắng về việc này lắm, nếu có thì chỉ là việc phải dọn dẹp mớ hỗn độn anh để lại phía sau có vẻ phiền hà hơn. Anh đã có một bước ngoặt lớn, trong công việc của mình, anh đã tiếp xúc với nhiều kẻ xấu xa, nhưng làm việc với những người như tay chân của Roberto Martino lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Thật không may, đây là việc xấu nhưng tất yếu phải làm bởi có sự tham gia của FBI trong việc điều tra vụ giết người. Anh tin mình có thể xoay sở được nếu chỉ có Sở Cảnh sát Chicago tham gia. Nhưng anh thật sự lo lắng về Jack Pallas và bất cứ điều gì mà anh ta biết.
Grant không thích phải lo lắng về những điều này. Anh nghe tiếng sỏi lạo xạo và nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ trước nhà kho. Anh ra khỏi xe và đi tới.
Cửa xe Mercedes bật mở, người lái xe bước ra. Grant cười. Martino đúng là có những người bạn ở địa vị cao.
“Ngài luật sư Mĩ, thật mỉa mai khi chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.”
Silas Briggs liếc nhìn xung quanh, trông có vẻ vừa khó chịu vừa lo lắng. Martino hẳn đã trói buộc ông ta rất chặt.
“Đây không phải là cách tôi thường làm, Lombard ạ.” Ông ta nói.
Grant dựa người vào chiếc Mercedes. “Đây cũng là lần đầu đối với tôi. Nhưng ngài thường nghị sĩ cần sự giúp đỡ của ngài và tôi được ông Black cho biết ngài có thể giúp được.”
“Ngài thượng nghị sẽ tìm kiếm điều gì?”
“Thông tin, FBI đang giấu điều gì đó và chúng tôi muốn biết điều đó là gì.”
Silas cười khinh bỉ. “Hóa ra Hodges thực sự giết cô gái đó à? Trời đất, tôi không nghĩ đó lại là ông ta. Và giờ thì anh mắc kẹt với nhiệm vụ xóa sạch dấu vết à?”
“Đại loại thế.”
Silas nhìn Grant một cách cẩn thận. “Hừm… cũng có thể không phải là ngài thượng nghị sĩ. Có thể chính anh đã tự gây rắc rối và bây giờ cần dọn dẹp sạch sẽ.”
Grant bước tới gần hơn. “Có lẽ ông không nên thắc mắc nhiều như thế. Thay vào đó, ông chỉ nên nói với tôi về việc điều tra vụ giết Robards thôi.”
Silas cực kì cố gắng để tỏ ra không hề lo lắng, nhưng Grant có thể thấy điều đó trong mắt ông ta. Không có chút tư cách nào. Thành thật mà nói, Silas là sự xấu hổ đối với văn phòng của ông ta. Anh ngờ rằng Martino đã phải rất tốn kém để mua chuộc người đàn ông này.
“Việc điều tra đang được giữ bí mật.” Silas nói.
“Rất vui khi biết điều đó. Giờ thì thôi vòng vo đi và nói cho tôi biết Pallas đã biết những gì!”
Grant thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Silas.
“Tôi bảo với anh rồi, điều đó là bí mật. Ngay cả tôi cũng không được tham gia.”
“Tại sao tôi lại không tin ông nhỉ?” Grant hỏi. “Tôi ghét phải tiết lộ cho cánh nhà báo là luật sư chính phủ ở Chicago đã nhận hối lộ từ một trong những trùm tội phạm lớn nhất nước.”
Trán Silas thêm nhiều giọt mồ hôi. Rồi một dòng mồ hôi chảy dọc xuống từ trán ông ta.
Việc này đang trở nên thật thú vị. “Sao lại ấp úng vậy?”
Silas hắng giọng. “Có một nhân chứng.”
Bản năng tự vệ của Grant ngay tức thì trỗi dậy và ngọn lửa tức giận lạnh lùng quay trở lại.
Một nhân chứng? Anh túm lấy cổ áo Silas và thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt người đối diện.
“Thế nhân chứng ấy biết những gì?” Anh gần như hét vào mặt ông ta.
“Tôi không biết. Đó là sự thật!” Silas lắp bắp. “Pallas đang bảo vệ cô ta. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi thề!”
Cô ta? Vậy ra đó là một phụ nữ. Lại là một ả chết tiệt!
Grant siết chặt tay hơn. “Tên cô ta là gì?”
Khi Silas vẫn tiếp tục lảng tránh thì Grant lay ông ta thêm lần nữa. “Trả lời đi!”
Silas nuốt nước bọt.
“Cameron Lynde.”