Thành phố Chicago có đến ba ngàn phòng khách sạn, vậy mà Cameron Lynde lại có thể đặt ngay sát cạnh phòng có đôi nhân tình đang ân ái không biết mệt mỏi.
“Thế! Đúng rồi! Nữa đi.”
Cameron kéo chiếc gói trùm lên đầu và suy nghĩ trong suốt một tiếng rưỡi qua, cô cho rằng việc này nhất định sẽ kết thúc vào một thời điểm nào đó. Đã hơn ba giờ sáng, dù cho cô không phản đối việc ân ái trong khách sạn nhưng như thế này thì quá ồn ào. Hơn nữa, sau mười bốn lần nghe thấy tiếng rên rỉ “ôi… ôi… ôi…” vừa rồi thì cô thấy nó thật lố bịch. Quan trọng hơn, cho dù được giảm giá với tư cách là một nhân viên của liên bang thì việc qua đêm ở Peninsula cũng không hợp với túi tiền của một trợ lí luật sư Mỹ và cô đang bắt đầu cảm thấy bị quấy rầy vì một chút yên tĩnh cũng không có.
Bam! Bam! Bam! Phía sau bức tường, chiếc giường có kích cỡ dành cho vua chúa rung mạnh với một lực đủ để tấm ván giường Cameron kêu lạch cạch.
Cameron nguyền rủa cái nền nhà bằng gỗ cứng đã buộc cô phải đối mặt với tình huống này. Ngay đầu tuần, khi chủ thầu thông báo rằng cô không nên sử dụng nền nhà trong hai mươi tư giờ, cô quyết định sẽ tự thưởng cho bản thân. Tuần trước, cô vừa hoàn tất phiên tòa xử vụ gian lận tiền kéo dài ba tháng đầy mệt mỏi. Phiên tòa buộc tội mười một bị đơn đã tham gia nhiều hoạt động phạm tội có tổ chức, trong đó có bảy vụ án mạng và ba vụ mưu sát. Phiên tòa quả thực đã vắt kiệt trí lực của những ai tham gia, đặc biệt là cô và một người trợ lí khác của luật sư – người đã khởi tố vụ này. Thế nên, khi biết sẽ phải ra khỏi nhà trong lúc chờ sàn nhà khô, cô đã chộp ngay cơ hội này và biến nó thành một chuyến đi nghỉ cuối tuần.
Những người khác có thể đã đi đâu đó hoặc thú vị hơn là một cái khách sạn cách nhà ba dặm, nhưng những gì Cameron muốn chỉ là dịch vụ xoa bóp đắt cắt cổ nhưng cực kì thoải mái và một buổi tối thư thái với nhạc Rock ‘n’ Roll[1]. Và sau đó là bữa tiệc đứng, cũng với giá cắt cổ, nơi cô có thể nhồi nhét thức ăn cho đến lúc nhớ ra lí do tại sao mình lại có thói quen tránh xa các buổi tiệc như thế. Địa điểm lí tưởng nhất cho những thứ đó là Peninsula. Nhưng có thể đó chỉ là điều cô nghĩ mà thôi.
“Thật là một anh chàng bự và hư! Đúng ở đấy, ôi, nữa đi, đừng dừng lại.”
Cái gối trên đầu cô không thể nào át nổi giọng nói của người phụ nữ kia. Cameron nhắm mắt lại và thầm khẩn cầu: Này anh chàng bự và hư, cho dù anh đang làm cái quái quỷ gì đi nữa thì cũng đừng rời khỏi vị trí đó cho đến khi anh xong việc. Cameron đã không khẩn thiết như thế để có được cảm giác thỏa mãn kể từ lần đầu và cũng là lần cuối cô ngủ với Jim – một họa sĩ, người muốn “làm theo cách của mình” nhưng lại có vẻ như chẳng biết làm gì với những bộ phận cơ bản trên cơ thể phụ nữ.
Tiếng rên rỉ từ khoảng một rưỡi sáng đã làm Cameron tỉnh giấc. Trong lúc còn mơ màng, điều đầu tiên cô nghĩ là một ai đó ở phòng kế bên bị ốm. Nhưng theo sau những tiếng ấy lại là tiếng hổn hển, tiếng va vào tường, tiếng hét và một âm thanh tựa hồ như tiếng vỗ mông, đấy cũng là lúc cô đoán được chuyện gì đang diễn ra ở phòng 1308.
Tiếng giường phòng bên va vào tường ngày càng tăng và tiếng cọt kẹt cũng không ngừng vang lên. Mặc dù rất bực mình vì bị làm phiền nhưng Cameron vẫn phải thừa nhận rằng, anh chàng này thực sự rất cừ nên mới có thể trụ được lâu như thế. Có thể là do tác dụng của thuốc Viagra, cô đoán vậy. Cô đã từng nghe ở đâu đấy rằng, chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ cũng đã khiến một người đàn ông trở nên sung sức và hoạt động được trong khoảng hơn bốn giờ đồng hồ.
Cameron kéo mạnh cái gối khỏi đầu và xuyên qua bóng tối, cô nhìn đồng hồ trên chiếc bàn cạnh giường, là ba giờ mười bảy phút. Nếu phải chịu đựng cảnh này thêm hai tiếng mười lăm phút nữa, chắc cô sẽ phải giết một ai đó mất thôi. Đầu tiên sẽ là nhân viên khách sạn, người đã xếp cho cô vào phòng này. Chẳng phải các khách sạn vẫn thường bỏ qua tầng mười ba hay sao? Ngay bây giờ, cô ước mình là một người mạnh mẽ, như vậy có thể yêu cầu được bố trí một phòng khác.
Thực tế hơn, ngay lúc này đây, Cameron ước gì mình chưa bao giờ có ý tưởng về chuyến đi cuối tuần này, thay vào đó, cô nên qua đêm ở nhà Collin hoặc Amy. Ít ra như thế cô sẽ được ngủ một giấc ngon lành thay vì nằm nghe bản giao hưởng chối tai của những tiếng kêu rên. Đúng thế đấy, cô gái kia chắc là đang kêu ré lên vì đau đớn – đó chính là bản nhạc sinh động đang hòa tấu trong phòng bên cạnh. Còn nữa, Collin sẽ làm món trứng tráng với cà chua và pho mát, dù không thể sánh được với những món cao lương mỹ vị giống như tiệc đứng ở Peninsula, nhưng nó cũng gợi cô nhớ đến lí do tại sao lại có thói quen để Collin phụ trách việc nấu nướng khi cả ba sống với nhau vào năm cuối đại học.
Cameron nhổm dậy và nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Cô không muốn mình thuộc tuýp các vị khách luôn phàn nàn về những thiếu sót cỏn con trong dịch vụ của một khách sạn năm sao. Nhưng tiếng ồn ở phòng bên cạnh đã kéo dài quá lâu rồi và cô nghĩ mình cũng có quyền chợp mắt một lát trong căn phòng gần bốn trăm đôla một đêm chứ. Lí do duy nhất mà khách sạn vẫn chưa nhận được lời phàn nàn nào, cô đoán, có thể là do phòng 1308 nằm trong góc nên phía bên kia chẳng còn phòng nào nữa.
Cameron định nhấc điện thoại để gọi nhân viên phục vụ thì đột nhiên cô nghe thấy anh chàng phòng bên thốt lên những âm thanh có thể coi là sự cứu cánh cho cô.
Smack! Smack!
“Anh tới ngay đââyyyyyyyyy!”
Một tiếng thét. Và rồi… sự tĩnh lặng thiêng liêng. Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.
Cameron nằm lại xuống giường. “Tạ ơn các vị thánh của khách sạn Peninsula đã cứu giúp con. Con sẽ không bao giờ kêu dịch vụ mát xa của ngài là cắt cổ nữa, ngay cả khi ai cũng biết rằng việc thoa dầu lên lưng không thể có giá một trăm chín mươi lăm đô.”
Cameron cuộn mình trong vỏ chăn và kéo nó lên tận cằm. Đầu lún sâu trong gối, cô nằm như thế mấy phút thì bắt đầu thiu thiu ngủ. Rồi cô nghe một tiếng động khác từ cánh cửa phòng bên – đó là tiếng đóng cửa.
Cameron hồi hộp. Và rồi… Chẳng có gì xảy ra cả.
Tất cả vẫn bất động và tĩnh lặng đầy hạnh phúc. Điều cuối cùng hiện hữu trong đầu Cameron trước khi cô chìm vào giấc ngủ là ý nghĩa của tiếng sập cửa. Cô thầm ngờ rằng ai đó vừa nhận được một cú điện thoại từ căn phòng nào đó của khách sạn.
BAM!
Cameron bật dậy, tiếng động từ phòng bên làm cô tỉnh giấc. Cô nghe thấy tiếng thét bị chặn lại đột ngột, tiếng giường va vào tường càng ngày càng mạnh và to hơn bao giờ hết, như thể những người trên giường lần này mới hoạt động thực sự vậy.
Cameron nhìn đồng hồ, lúc này là bốn giờ tám phút. Cô đã được giải thoát những ba mươi phút cơ đấy!
Không lãng phí thêm một khoảnh khắc nào nữa, thực sự cô đã phí phạm quá nhiều thời gian quý báu của mình cho những kẻ phiền phức này – mắt cô chớp chớp khi phải điều tiết để thích ứng với ánh đèn sáng đột ngột, rồi cô chộp lấy điện thoại trên bàn và bấm số.
Sau hồi chuông thứ nhất, người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời một cách nhã nhặn: “Buổi tối tốt lành, cô Lynde. Cám ơn cô đã gọi tới dịch vụ chăm sóc khách hàng. Chúng tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”
Cameron hắng giọng, giọng cô khàn khàn khi cất lời: “Anh nghe này, tôi không muốn là một kẻ ngớ ngẩn khi nói chuyện này, nhưng các anh phải làm gì đó với mấy người ở phòng 1308 thôi. Họ cứ đập sầm sầm vào tường, toàn là những tiếng rên rỉ, la hét, đủ các thể loại và việc này đã diễn ra khoảng hai giờ đồng hồ rồi. Cả buổi tối nay tôi hầu như không thể ngủ được, có vẻ họ đang chuẩn bị hiệp hai mươi hay sao ấy. Điều này có thể rất tuyệt vời với họ nhưng với tôi thì không, tôi sắp không thể chịu được nữa rồi, anh hiểu tôi nói gì chứ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia không có chút gì lúng túng, như thể dịch vụ chăm sóc khách hàng ở khách sạn Peninsula luôn luôn phải xử lí các tình huống phiền phức từ các cuộc điện thoại kiểu thế này.
“Đương nhiên là tôi hiểu, thưa cô Lynde. Tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Tôi sẽ cử bảo vệ tới xử lí ngay bây giờ.”
“Cám ơn!” Cameron lẩm bẩm, chưa bằng lòng với việc được trấn an một cách dễ dàng như vậy. Cô định sẽ nói chuyện với người quản lí vào buổi sáng, nhưng ngay lúc này, cô chỉ muốn một căn phòng yên tĩnh và có thể chợp mắt một lát.
Cô gác máy và chờ đợi. Vài phút trôi qua, cô liếc nhìn bức tường phía sau. Trong phòng 1308, mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách lạ lùng. Cô tự hỏi liệu mấy người đó có nghe thấy cô gọi điện phàn nàn với dịch vụ chăm sóc khách hàng hay không? Ngay từ đầu cô đã phát hiện mấy bức tường ấy mỏng rồi nhưng chúng có mỏng đến thế không?
Cameron nghe thấy tiếng cửa phòng 1308 mở. Những kẻ phiền phức đang bỏ trốn.
Cameron ra khỏi giường và chạy đến cửa phòng, kiên quyết nhìn bằng được những kẻ nghiện mây mưa ấy. Cô áp mặt vào cửa và nhìn xuyên qua lỗ nhỏ ngay khi cánh cửa phòng kia đóng lại. Trong chốc lát, cô không thấy ai cả. Và rồi… một người đàn ông đã lọt vào tầm nhìn của cô.
Anh ta di chuyển nhanh, trông hơi méo mó bởi Cameron nhìn qua lỗ cửa. Anh ta quay lưng về phía Cameron khi đi qua phòng cô, vì thế cô không có được góc nhìn tốt nhất. Cô không biết một kẻ nghiện ân ái điển hình trông như thế nào, nhưng người này dáng cao và mặc quần bò, áo sơ mi cộc tay màu đen khoác ngoài và áo phông có mũ màu xám. Anh ta đội mũ áo lên, điều này có vẻ khác thường. Khi người đàn ông đi qua cánh cửa và mở cửa dẫn tới cầu thang, có điều gì đó khiến cô thấy quen thuộc một cách kì quặc. Nhưng rồi anh ta biến mất sau cầu thang trước khi cô có thể xác định được đó là điều gì.
Cameron rời khỏi cửa, có chuyện gì đó rất lạ lùng đang diễn ra trong phòng 1308… Có thể người đàn ông chạy trốn khỏi hiện trường bởi anh ta đã nghe thấy cô gọi dịch vụ chăm sóc khách hàng và bỏ mặc người kia giải quyết hậu quả một mình. Phải chăng người đàn ông đó đã lập gia đình? Nhưng dù thế nào thì người phụ nữ ở phòng 1308 cũng phải có những lời giải thích chính đáng khi bảo vệ khách sạn tới. Cameron nghĩ, cô đã tỉnh ngủ, có thể sẽ ngồi đấy luôn, bên cạnh lỗ cửa và xem nốt cảnh cuối. Chẳng phải cô đang nghe lén là gì, nhưng mà… ừ thì cô đang nghe lén.
Cameron không phải chờ lâu. Đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồng phục, có lẽ là bảo vệ khách sạn, họ dừng lại trước phòng 1308 và gõ cửa. Cô nhìn qua lỗ khi bảo vệ nhìn chằm chằm vào cửa một cách chờ đợi, rồi họ nhún vai khi không nghe thấy ai trả lời.
“Chúng ta có nên thử lại không?” Một nhân viên bảo vệ có dáng người hơi thấp hơn hỏi.
Anh chàng thứ hai gật đầu và gõ cửa: “Bảo vệ khách sạn đây!” Anh ta gọi to.
Không có tiếng ai đáp lại.
“Anh có chắc đúng là phòng này không?” Anh chàng thứ hai hỏi.
Anh chàng thứ nhất kiểm tra lại số phòng rồi gật đầu: “Đúng! Vị khách gọi điện phàn nàn nói rằng tiếng ồn phát ra từ phòng 1308.”
Anh ta liếc mắt về phía phòng của Cameron. Cô lùi lại một bước, như thể họ sẽ nhìn thấy cô qua cánh cửa vậy. Cô chợt nhận ra rằng lúc ấy, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo phông của trường đại học Michigan và chiếc quần lót mà thôi.
Yên lặng một lúc.
“Hừm, lúc này, tôi không nghe thấy gì cả.” Người đàn ông thứ nhất nói. Anh ta đập cửa lần thứ ba, lần này to hơn lần trước. “Bảo vệ đây! Mở cửa ra.”
Vẫn không có động tĩnh gì. Cameron dịch lại gần cửa và nhìn qua lỗ lần nữa. Cô thấy mấy tay bảo vệ nhìn nhau, có vẻ rất bực mình.
“Có thể họ ở trong nhà tắm.” Anh chàng thấp hơn nói.
“Cũng có thể họ lại đang làm chuyện ấy.” Người kia đồng tình.
Hai người họ áp sát tai vào cửa. Ở phía bên cửa phòng mình, Cameron cũng lắng nghe xem có tiếng vòi hoa sen chảy trong phòng bên không nhưng không thấy gì.
Nhân viên bảo vệ có dáng người cao hơn thở dài. “Anh biết nguyên tắc rồi đấy, chúng ta phải vào xem sao thôi!” Rồi anh ta rút từ trong túi quần ra một cái thẻ, quẹt nó vào khóa cửa và mở cửa ra. Có lẽ, đó là thẻ gốc.
“Xin chào! Bảo vệ khách sạn đây! Có ai ở trong này không?” Anh ta nói vọng vào trong phòng.
Người bảo vệ quay đầu nhìn đồng nghiệp và lắc đầu. Chẳng có gì cả. Anh ta đi sâu vào trong rồi vẫy tay ra hiệu cho người thứ hai đi theo. Hai người đàn ông bỗng khuất khỏi tầm nhìn của Cameron và cánh cửa đóng sầm sau lưng họ.
Yên lặng được một lúc và qua bức tường chung, Cameron nghe tiếng một trong hai người bảo vệ thốt lên.
“Ôi trời!”
Bụng Cameron bỗng thắt lại. Lúc ấy cô biết rằng dù chuyện gì xảy ra ở phòng 1308 đi nữa thì chuyện ấy cũng không tốt. Băn khoăn một hồi không biết nên làm gì, cô lại áp tai vào tường và lắng nghe.
“Thử hô hấp nhân tạo trong khi tôi gọi 911!” Một trong hai người hét lớn.
Cameron chạy nhanh ra khỏi giường, cô biết hô hấp nhân tạo và phi ngay đến cửa. Cô mở cửa ngay khi người bảo vệ thấp hơn chạy ra khỏi phòng 1308.
Nhìn thấy cô, anh ta giơ tay lên, ra hiệu cho cô đứng lại chỗ đang đứng: “Thưa cô, cô làm ơn quay về phòng của mình.”
“Nhưng tôi nghe thấy… Tôi nghĩ tôi có thể giúp được, tôi…”
“Chúng ta đã kiểm soát được tình hình, thưa cô. Bây giờ, xin cô hãy lùi lại và trở về phòng.”
Theo yêu cầu của nhân viên bảo vệ, Cameron đứng nguyên ở bậc cửa. Cô nhìn quanh và thấy những người ở mấy phòng bên cạnh cũng đã nghe thấy sự hỗn loạn và đang ló đầu ra nhìn với vẻ mặt lo lắng và tò mò.
Sau mấy phút tưởng chừng như vô tận ấy, người bảo vệ thấp hơn quay trở lại dẫn theo hai nhân viên y tế và đêẩy một chiếc giường cấp cứu.
Khi ba người đi ngang qua Cameron, cô nghe thấy viên bảo vệ giải thích tình hình. “Chúng tôi thấy cô ta đang nằm trên giường… Cô ta không có phản ứng gì, vì thế, chúng ta bắt đầu hô hấp nhân tạo nhưng có vẻ không có tác dụng…”
Lúc ấy, các nhân viên khác đã có mặt ở hiện trường, một người phụ nữ trong bộ đồ màu xám tự nhận là quản lí khách sạn và yêu cầu mọi người ở nguyên trong phòng của mình. Cameron nghe bà ta nói với những nhân viên khác phải giữ cho hành lang và thang máy được thông suốt. Những vị khách ở tầng mười ba xôn xao bàn tán và Cameron thoáng nghe được vài mẩu chuyện khi mấy người khách hỏi nhau xem có biết chuyện gì đang xảy ra không.
Không khí im lặng bao trùm đám đông khi các nhân viên y tế lại xuất hiện ở cửa phòng 1308. Họ nhanh chóng di chuyển, kéo chiếc giường ra ngoài hành lang.
Lần này, có một người nằm trên chiếc giường đó.
Khi họ đi vụt qua Cameron, cô nhìn lướt qua người đó – chỉ một thoáng chốc thôi, nhưng đủ để nhận thấy đó là một người phụ nữ, cô ta có mái tóc dài màu đỏ xõa ra, tương phản hoàn toàn với màu trắng của tấm ga trải giường và của chiếc áo choàng tắm khách sạn cô ta đang mặc. Và Cameron cũng kịp thấy rằng người phụ nữ đó không hề cử động.
Trong khi một nhân viên y tế đẩy chiếc giường thì người còn lại đi bên cạnh, bơm oxi qua chiếc mặt nạ được gắn trên mặt người phụ nữ. Hai nhân viên bảo vệ chạy nhanh đằng trước để đảm bảo lối đi thông thoáng. Cameron và nhiều khách khác trong khách sạn đều nghe thấy hai nhân viên bảo vệ nói với nhau về việc cảnh sát đang trên đường đến.
Vừa nghe nhắc đến cảnh sát, mọi người xung quanh liền có một chút hỗn loạn. Các vị khách trong khách sạn lập tức yêu cầu được biết đang xảy ra chuyện gì.
Người quản lí khách sạn nói át tiếng bàn tán xôn xao: “Tôi hoàn toàn hiểu rằng tất cả các vị đều cảm thấy lo lắng, tôi thành thật xin lỗi vì sự phiền toái này.” Bà ta nói với họ bằng một giọng nhã nhặn và điềm đạm giống với giọng của người đàn ông ở quầy dịch vụ chăm sóc khách hàng mà Cameron nói chuyện điện thoại lúc trước. Cameron tự hỏi liệu tất cả bọn họ có nói với nhau kiểu ấy khi không có mặt khách không, hay họ sẽ bỏ cái thói quen lịch thiệp và cái giọng điệu đó ngay khi bước vào phòng ăn.
“Rất tiếc là vào lúc này đây, điều duy nhất tôi có thể thông báo cho quý vị là tình hình rõ ràng rất nghiêm trọng và có thể mang tính chất tội phạm.” Người quản lí nói tiếp: “Chúng tôi sẽ bàn giao vụ việc này lại cho cảnh sát, chúng tôi yêu cầu tất cả mọi người ở nguyên trong phòng cho đến lúc họ tới và đánh giá tình hình. Có lẽ, cảnh sát sẽ muốn nói chuyện với một số người trong quý vị.”
Ánh mắt của người quản lí dừng lại trước Cameron. Đám đông lại tiếp tục thì thầm và bàn tán to nhỏ, bà ta bước tới. “Cô là cô Lynde?”
Cameron gật đầu. “Vâng.”
Người quản lí ra hiệu về phía cánh cửa. “Cô không phiền nếu tôi có thể đưa cô về lại phòng chứ, cô Lynde?” Đây chính là lối diễn đạt theo kiểu khách sạn Peninsula lịch thiệp thay vì nói: “Cô có thể cảm thấy thoải mái nhưng việc nghe lén ngu xuẩn của cô chẳng đi đến đâu cả.”
“Đương nhiên rồi!” Cameron vẫn hơi bàng hoàng về những sự kiện diễn ra trong mấy phút vừa qua. Là trợ lí luật sư nên cô đã có nhiều cơ hội tiếp xúc với môi trường tội phạm, nhưng lần này thì khác. Đây không phải là vụ việc mà cô sẽ xem xét qua con mắt khách quan của một công tố viên, nó không có các bằng chứng được FBI cung cấp sẵn hay các bức ảnh chụp lại hiện trường. Lần này, cô thực sự đã nghe được hành động phạm tội, cô đã trực tiếp nhìn thấy nạn nhân và tận mắt nhìn thấy người đàn ông với chiếc áo cộc tay và áo phông có mũ. Hắn rất có thể là người đã hãm hại cô ta nữa.
Ý nghĩ ấy làm cô cảm thấy lạnh xương sống. Hay là, do cô đang đứng ở ngoài hành lang có điều hòa và chẳng mặc gì ngoài chiếc áo phông và chiếc quần lót nên mới thế? Cừ thật!
Với lòng tự trọng mà một người có thể gom lại khi đang trong bộ dạng mặc áo con và quần dài, Cameron kéo áo phông xuống thêm nửa inch và đi theo quản lí khách sạn vào phòng.