Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 44: Muốn ăn thịt, không phải bên cạnh em đã có sẵn sao?




Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, anh cho rằng cô là đứa bé sao, thổi một chút là có thể giải quyết hết mọi chuyện? Người đàn ông này xác định không phải muốn thông qua chuyện kia để ăn đậu hũ của cô đó chứ? Đến lúc đó chớ nói là chỉ ở lưng, chuyện mới vừa rồi vẫn chưa tan biến khỏi đầu cô, sự thật chứng minh người đàn ông này đang trong thời kỳ động dục, nên cách xa anh một chút mới là biện pháp đúng đắn.

"Không sao đâu! Em muốn nghỉ ngơi." Đường Tố Khanh lôi kéo cánh tay anh, hi vọng người đàn ông kia sẽ bỏ được ý niệm xấu xa.

Đường Tố Khanh nghĩ đơn giản như thế, nhưng Sở Chiến là một thợ săn chuyên nghiệp, con mồi còn chưa tới tay, sao anh có thể vì chút thất bại mà e sợ, hiện tại cả trái tim anh đều ở trên người của cô, mặc dù rất muốn dính cô mãi không buông, nhưng anh suy tính đến chuyện cần bổ sung năng lượng và săn sóc cô thật tốt, tạm thời anh quyết định sẽ bỏ qua cho cô gái nhỏ, săn thú cũng cần có kỹ thuật, không thể ép người, nếu không sẽ gây ra kết quả ngược lại hoàn toàn.

Nhìn cô gái nhỏ núp trên giường, run sợ sắp té xuống, Sở Chiến bất đắc dĩ phải nở ra nụ cười cưng chìu, cô gái nhỏ này, sao lại sợ anh như thế? Anh không phải là cọp, nhớ tới chuyện cô gái nhỏ vì cứu người khác mới bị thương, tuy bên ngoài cô là người rất lạnh lùng nhưng thật ra càng ở bên cạnh cô, càng phát hiện cô có nhiều điểm đáng yêu khiến người khác không yêu không được.

Đang lúc Đường Tố Khanh nhắm mắt lại phỏng đoán anh đang làm gì, vì sao lại chẳng có động tĩnh gì cả, Sở Chiến nhẹ nhàng đi đến bên giường, ôm cả người và chăn lên, nhẹ nhàng kéo chăn đang bịch kín đầu của cô ra, để tránh vì buồn bực mà sinh khó chịu, nhìn gương mặt trái xoan ửng hồng, Sở Chiến nuốt một ngụm nước bọt, bên trong hầu kết ứ đọng cái gì đó rất khó nuốt, đầu thoáng qua thành ngữ ‘sắc đẹp thay cơm’, giờ phút này anh chẳng muốn rời khỏi cô.

Hàng lông mày khẽ run rẩy, Sở Chiến biết cô còn chưa ngủ, đôi tay giống như đang cầm một trân châu bảo bối quý giá nhất trên thế giới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn một cái lên cánh môi cô. Ặc, lỗ mũi chống đỡ lỗ mũi, đôi môi chạm nhau, nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn ngủ, anh đi nấu cơm, có muốn ăn gì không?" .

Đường Tố Khanh đang nhắm mắt đối với động tác thân mật của anh mà rối loạn, cũng không thể giả bộ ngủ nữa, nhắm mắt lại nói: "Muốn ăn thịt." .

Thật rất kỳ quái, cô rõ ràng là người thích ăn chay, nhưng gần đây, vì phải nằm trong viện nên thường hay ăn thịt hơn, nhưng cô lại ghét dầu mỡ, nên người đàn ông này thường đem ít món chay cùng thịt luộc đến cho cô ăn, ngày ngày cùng cô ăn, trùng hợp là các món ăn anh làm đều hợp khẩu vị của cô, bây giờ nghe người đàn ông này nói phải về nhà nấu cơm, cô chẳng thèm suy tư nhiều mà nói ra.

"Muốn ăn thịt à? Bên cạnh em không phải đã có sẵn thịt rồi sao? Tại cục cưng không hợp tác, anh còn tưởng là cục cưng không thích ăn thịt." Sở Chiến nói đầy ngụ ý.

Đường Tố Khanh nổi đóa, người đàn ông này vòng tới vòng lui, trong đầu đều là tư tưởng hư thối, nhớ tới buổi sáng rời giường, và những cử chỉ thân mật kia, khuôn mặt trắng nõan dính một tầng đỏ ửng, giọng nói trở nên nũng nịu: "Không ăn canh!" .

"Phản đối không có hiệu quả, canh giúp bổ cơ thể, anh sẽ đi làm ngay, hiện tại cục cưng ngoan ngoãn đi ngủ thôi." Sở Chiến nịnh hót, sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, giúp cô đắp chăn xong rồi đi ra ngoài, anh phải vất vả lắm mới nuôi cô có tí thịt, nếu hiện tại để cho cô tiếp tục chế độ ăn kiêng, đến lúc đó thịt chả có, thua thiệt vẫn là anh.

Đường Tố Khanh nghe được âm thanh đóng cửa, mở mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, bũi môi một cái, người đàn ông độc tài, lá gan càng lúc càng lớn, đã hỏi cô muốn ăn cái gì, lại tự mình làm chủ, vậy hỏi cô làm chi.

Xế chiều hôm đó, Đường Tố Khanh mang theo tinh thần sảng khoái được người ta đẩy vào phòng phẩu thuật, lưu lại bên ngoài, một mình Sở Chiến lo lắng đến đứng ngồi không yên, mặc dù bạn tốt bảo đảm rằng phẩu thuật không có nguy hiểm gì cả, nhưng lòng Sở Chiến vẫn run sợ, lo lắng cho cục cưng của anh phải đối mặt với căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo, lo lắng giải phẫu có thể xảy ra nguy hiểm, dù là không phẩy một phần trăm nguy hiểm anh cũng không thể chịu đựng nổi.

Thời gian tích tích trôi qua, bên ngoài đã sớm không biết loạn thành cái gì, đang lúc Sở Chiến nóng nảy muốn xông vào phòng giải phẩu, thì cái đèn đỏ bên ngoài phòng phẩu thuật đã tắt, cửa phòng giải phẩu được người ta chầm chậm mở ra, Đường Tố Khanh được người ta tiêm thuốc tê mặc đồng phục bệnh nhân, an tĩnh nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy cô như thế, tâm Sở Chiến sợ hãi vô cùng, cho là cô đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt đen như mực mang theo sự sắc bén quét về đám bác sĩ, nếu cô gặp bất trắc gì thì đám người kia sẽ phải chết.

Ánh mắt giống như một thanh kiếm lợi hại, áo khoác trắng ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Giải phẫu vô cùng thành công, chờ bệnh nhân hết thuốc tê liền tỉnh lại.".

Cõi lòng đang treo ngược của Sở Chiến nhanh chóng buông xuống, thầm nghĩ: chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi, nắm thật chặt bàn tay của cô gái nhỏ, đau lòng đi theo bước chân của nhóm y tá, cùng nhau tiến về phòng bệnh.

Trở lại phòng bệnh, đem Đường Tố Khanh sắp xếp xong, đám bác sĩ được lệnh rời đi, phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Sở Chiến và Đường Tố Khanh đang ngủ mê man.

"Cục cưng, em là vật nhỏ không có lương tâm, một mình ngủ ngon như thế, có biết anh sợ đến hú tim không, hiện tại anh đã nói với em, về sau cũng không thể bị thương nữa, nếu không anh sẽ phạt nặng, có nghe hay không?" Sở Chiến cúi đầu thì thầm bên tai cô, hoàn toàn không quản đối phương có nghe thấy hay không.

Tâm Sở Chiến vừa nghĩ tới chuyện sẽ bắt cục cưng về làm vợ của anh, chị cả trong giới hắc đạo; hoặc để cho cục cưng của anh thăng quan, bây giờ mặc dù cô là Phó thị trưởng của thành phố S, quyền thế ngập trời, nhưng thủy chung còn từ ‘phó’, ít nhiều gì cũng có vài ánh mắt xem thường.

Tựa như sự kiện lần này, nếu như cô là quan cao hơn một chút, chuyện tuần tra công trình kia sẽ không phải do cô làm, vậy thì cô sẽ không phải chịu tổn thương nặng như thế.

Đối với Sở Chiến mà nói, người ta như thế nào thì anh cũng không quan tâm, anh chỉ lo lắng cho cô gái nhỏ hiền lành trước mắt, cái cô gái nhỏ này đã dán nhãn là sở hữu của anh, thì không thể có bất kỳ sơ xuất gì, nếu không anh chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Thời điểm Đường Tố Khanh tiến hành giải phẫu, Sở Chiến như trải qua hơn ba trận giao chiến đẫm máu, đã sớm mệt không chịu đựng được. Nhìn nhìn cục cưng của anh ngủ an ổn, Sở Chiến dứt khoát cởi giày ra, bò lên giường theo cô, lấy tay nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ của cô lên, đem cánh tay đặt ngang dưới cổ của cô, để cô tựa vào trong ngực của anh, êm ái ôm lấy cô tiến vào mộng đẹp.

Bởi vì Đường Tố Khanh mới vừa làm giải phẫu xong, nên Sở Chiến làm chuyện gì cũng rón rén, lo lắng sẽ động đến vết thương, hai người bên trong phòng nhắm mắt ngủ nhưng truyền đến một cỗ ngọt ngào. Thế giới bên ngoài đã sớm oanh động, nguyên nhân là người ta biết chuyện Phó Thị trưởng thành phố S vì cứu con gái của một người công nhân mà bị thương phải nằm viện; tin tức chỉ sau vài giây đã truyền đi khắp thành phố S, không tới một ngày, cơ hồ nhân dân cả nước đều biết đến sự kiện trọng đại này, thậm chí kinh động đến lãnh đạo cấp cao.