Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 112: Đau lòng cho chồng cháu sao?




Chờ Sở Chiến cẩn thận cầm hai ly sữa tươi đi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ cô vợ nhỏ của anh đang cau mày suy nghĩ, mà vẻ mặt ông cụ trước vẫn thua thì bình tĩnh, vừa xem vừa lấy cái kia nhìn một chút, thấy tình cảnh này, người đàn ông cưng chiều vợ như mạng lập tức ở trong lòng mắng ông cụ một trận, không thấy trong bụng bảo bối nhà anh đang có thai sao? Ông không nhường một chút.

Giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên mất lúc trước anh giúp đỡ cô vợ nhỏ giết ông cụ thảm bại, cầm hai chén sữa tươi âm ấm trong tay để sang ở một bên, Sở Chiến đang chuẩn bị giúp đở cô vợ nhỏ hòa nhau một ván, nhưng không ngờ bảo bối của anh chưa có đi cờ, đã kính nể ông cụ nói: "Ông nội lợi hại, ván này cháu thua." .

Sở Chiến rối rắm nhanh như vậy đã kết thúc, hai người đánh cờ tự động cầm lấy sữa tươi bên cạnh sung sướng uống, bọn họ không biết chỉ có mấy giây, nội tâm một người đàn ông rất rối rắm.

Thấy cháu rể mình tiến vào, trước liên tục thua mười mấy ván, lần này khó thắng được lấy một ít mặt mũi trở về, ông cụ rất sáng suốt không đánh cờ nữa, suy nghĩ muốn đi đâu, nhìn hai cái miệng nhỏ trước mắt ân ái như thế, lão gia tử cười híp mắt lên tiếng nói: "A Chiến, cháu cùng ông ra vườn hoa cắt bỏ một ít cành hoa."

"Ông nội, trong vườn hoa không phải có chú Trương chăm sóc sao?" Đường Tố Khanh nhướng mày, theo bản năng lên tiếng ngăn cản nói, đường đường một hoàng đế hắc đạo mà đi làm vườn? Suy nghĩ một chút trong lòng toát ra một thân mồ hôi lạnh, anh sẽ không tức giận đem toàn bộ vườn hoa tiêu diệt hết chứ? Kể từ khi cùng anh tới chỗ ông nội cô, chuyện xảy ra đã vượt qua khỏi dự đoán của cô, mà sự nhẫn nại của anh cũng vượt ra khỏi dự đoán của cô, Đường Tố Khanh đâu biết bởi vì cô, làm bất cứ chuyện gì anh đều có thể vui vẻ chịu đựng.

"Ai, đau lòng cho chồng cháu sao, chú Trương tuổi cũng đã lớn, vườn hoa lớn như vậy chăm sóc cũng phải cố hết sức, A Chiến cường tráng như vậy, giúp một cái thì đã sao, đúng không, A Chiến." Ông cụ cười híp mắt nói, dáng vẻ ông chắc chắc cháu sẽ ngoan ngoãn giúp một tay.

Mà quả thực Sở Chiến cũng gật đầu đáp ứng, trước không nói hiện tại anh còn cùng cô gái nhỏ cần phải cử hành hôn lễ, ông cụ là người mà bảo bối của anh quan tâm, dựa vào điểm yêu ai yêu cả đường đi cũng sẽ không để cho ông cụ khó làm, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ bé trơn bóng của cô gái nhỏ, Sở Chiến dịu dàng nói: "Bảo bối, em đi nghỉ ngơi một chút, chờ anh chăm sóc xong sẽ tìm em." .

Vợ chồng son thân mật ở trong mắt ông cụ nhìn, trong lòng đánh giá bọn họ muốn ân ái cũng phải một lúc, vì vậy đứng lên sảng khoái đi ra bên ngoài.

Mấy ngày gần đây Đường Tố Khanh cảm giác không đủ ngủ, cô tự động đem nguyên nhân quy kết vì buổi tối anh dây dưa cô lợi hại, vốn muốn nghe anh nói trở về phòng nằm ngủ, ai ngờ nằm một lúc cũng không buồn ngủ, trong lòng lo lắng mặt trời lớn như vậy, hai người đàn ông này có thể bị phơi nắng không? Đường Tố Khanh dứt khoát đứng lên ra ngoài xem một chút.

Người đàn ông khuôn mặt anh tuấn giờ phút này đầu đội nón cỏ mà nông dân làm việc nhà nông mới mang, nửa đứng ở một gốc cây con nhỏ mặt nghiêm túc tu bổ, mặc áo ngủ của ông cụ, nhưng chính dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy ở trên người của anh lại có một sức quyến rũ khác.

Đường Tố Khanh đưa mắt chuyển sang phía ông nội cô, phát hiện tâm tư của ông cụ căn bản không đặt ở trên việc tu bổ hoa cỏ, mắt lóe sáng thỉnh thoảng liếc về phía sân của nhà người ta cách vách, đối với hành động của ông nội mình Đường Tố Khanh cảm thấy rất nghi ngờ, bề ngoài ông cụ lôi kéo người đàn ông của cô tới đây tu bổ hoa cỏ, nhưng người làm lại không yên lòng, thỉnh thoảng còn nghĩ cắt bỏ cây súp lơ non, Đường Tố Khanh nhìn vì những hoa cỏ kia mà lo lắng, tình hình còn tiếp tục, đến tối vườn hoa bọn họ chẳng lẽ biến thành trơ trụi mất?

Sở Chiến đang nghiêm túc tu bổ dường như cảm giác được cái gì, lập tức ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy cô gái nhỏ yêu mến đứng trước vườn hoa như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ, rất bất đắc dĩ, thả gì đó trong tay xuống bước nhanh về phía cô gái nhỏ.

Người còn chưa đi đến bên người cô, giọng đã vang lên mang theo dịu dàng cưng chiều cùng trách cứ: "Sao chạy ra đây? Không phải bảo em đi nghỉ ngơi sao? Mặt trời quá lớn, sẽ bị cảm nắng, bảo bối ngoan, mau vào đi." .

"Ông nội đây là sao?" Đường Tố Khanh tò mò nhìn về phía ông cụ, Sở Chiến cũng nhìn sang.

Lúc này, nhà cách vách mở cửa ra, một ông già đi ra so tuổi với ông nội cô không chênh lệch lắm, ông cụ vẫn thỉnh thoảng nhìn cách vách trong nháy mắt giả vờ nghiêm túc tu bổ hoa cỏ, nếu không phải ở chỗ này nhìn được một lúc, Đường Tố Khanh thật đúng là không nhìn ra ông nội cô làm chuyện cười như vậy.

"Ơ kìa, lão đường, ăn sáng xong rồi hả?" Ông già ngẩng đầu lên cường cười hướng về phía ông cụ nói, thấy bằng hữu của mình không có lên tiếng, tự mình lên tiếng nói: "Cháu của tôi hôm nay sang đây thăm tôi, mang đặc sản trong thành phố đến, ông tới đây nếm thử một chút, những thứ đặc sản này không phải dễ dàng mà ăn được, là đồ dưới quê của cấp dưới con tôi." .

Lời này nghe vào trong lổ tai của ông cụ thành khoe khoang, trong lòng không có mùi vị, khinh thường lên tiếng nói: "Không khéo, cháu của tôi cùng cháu rể trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ sợ tôi không có thời gian đến chỗ ông ăn rồi." . Nói xong tự hào nhìn về vợ chồng son ân ái cách đó không xa, trong khóe miệng đều là vui mừng vẻ, trong lòng tự hào thầm nghĩ: ông già có thấy cháu rể cùng cháu gái của tôi xuất sắc không?

Ông già nghe thấy lời của ông cụ, theo tầm mắt của ông nhìn sang, xa xa nhìn thấy một nam một nữ thân mật, mặt mũi nhìn không rõ, nhưng người đàn ông mặc trên người chính là áo ngủ của ông, lần này lão gìa cười lên tiếng nói: "Đó là cháu gái ông cùng cháu rể? Sao cậu ta mặc áo ngủ của ông?".

"Cháu gái cho cháu rể của tôi mặc, không được a." Ông cụ giận dử lên tiếng nói, dáng vẻ giống như bị đứa bé khi dễ , mặc dù đứng xa, nhưng Đường Tố Khanh vẫn nghe thấy đối thoại của hai ông cụ, bây giờ Đường Tố Khanh rốt cuộc biết ông nội mình sáng sớm nhằm vào mặt trời lớn dẫn cháu rể ra ngoài là có ý gì, bề ngoài tu bổ hoa cỏ, kì thực cùng ông già cách vách khoe khoang lẫn nhau, Đường Tố Khanh suy nghĩ trước nghe người giúp việc báo nội dung, ông cụ không phải cùng ông già cách vách rất thân thiết sao? Thế nào nhìn dáng vẻ kia giống như ăn phải hỏa dược.

Thật ra thì Đường Tố Khanh đâu biết ông cụ ở tuổi này sợ nhất bị người khác nói mình đáng thương, chuyện từ đầu chính là vào một ngày nào đó hai ông lão rất thân với nhau chơi đánh cờ, kết quả ông già cách vách nhanh mồm nhanh miệng nói câu 'Cháu của tôi gửi cho tôi đồ ăn ngon tới đây, cháu gái của ông đã lâu không có trở về thăm ông nhỉ', cũng bởi vì những lời này, ông cụ cảm giác ông già cách vách cố ý khoe khoang, cho nên hôm nay dự đoán ông già cách vách trở lại, ông cụ đứng ngồi không yên, lôi kéo cháu rể xuất sắc ra ngoài một cái.

Lúc hai ông già đang ngầm đấu lẫn nhau, cửa cách vách lần nữa mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo kính mắt ôm chăn đi ra, điềm đạm lên tiếng nói: "Ông cái này muốn đặt ở đâu." .

"A, cái đó phơi ở trên cây nhỏ là được, A Cảnh, tới đây chào hỏi một tiếng, đây là ông Đường." Ông già cách vách cười lên tiếng nói.

Người thanh niên đeo kính để chăn xuống, ôn hòa vấn an ông cụ, ông cụ nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi xuy một tiếng, trong mắt mặc dù hài lòng với người thanh niên hiểu lễ phép này, nhưng nghĩ tới đối phương là cháu trai của ông già, ông liền không lên tiếng, huống chi cháu rể ông càng xuất sắc hơn.

Ông già cách vách đối với sự trầm mặc của ông cụ không thèm để ý, tiếp tục lên tiếng khoe khoang nói: "Lão Đường, cháu của tôi ở trong thành phố mở một công ty, không biết cháu gái và cháu rể của ông làm cái gì? Gọi đến cùng nhau quen biết một chút, người trẻ tuổi mà, cần phải nhiều kết giao bạn bè.".

Đối với đối thủ một mất mội còn có mục đích gì, ông cụ rất rõ ràng, nhưng trong lòng khinh thường thầm nghĩ: người nào muốn biết ông, từ ông đến cháu trai kia, đều là một kẻ hóa sắc.

Vẫn đứng ở đàng xa Sở Chiến nhíu chân mày lại, thấy ông cụ giống như đứa bé không vui, yêu ai yêu cả đường đi, đây chính là cực kỳ bao che, Sở Chiến êm ái ôm chầm cô gái nhỏ của mình, đem nón cỏ trên đầu mình đặt ở trên đầu của cô, đi về phía ông cụ.

"Ông nội, hai vị này là?" Sở Chiến nghi ngờ lên tiếng nói.

Vốn lão gia tử còn muốn nói là người không quan trọng, ai ngờ người thanh niên đeo kính nhìn thấy Sở Chiến, kích động lên tiếng nói: "Sở tổng? Là Sở tổng, ngài khỏe, tôi là Lý Cảnh." .

Sở chiến nhíu chân mày đẹp lại, tầm mắt nghi ngờ nhìn về cái người thanh niên đeo kính.

"A Cảnh, cháu biết sao?" Ông già cách vách tò mò hỏi cháu của mình, chẳng lẽ cháu trai mình biết cháu rể của lão Đường trước mắt này, vừa rồi không có nghe lầm, giống như cháu trai mình gọi là 'Sở tổng', mà đối phương giống như không biết A Cảnh nhà ông, đây là tình huống gì, vừa nãy cách khá xa, cho rằng cháu rể lão Đường là nông dân, không ngờ tới đến gần vừa nhìn, thật kinh ngạc, mà cháu gái lão Đường mặc dù đội nón cỏ, nhưng dung sắc không tầm thường, thậm chí so với minh tinh trên ti vi còn đẹp hơn, mà cảm giác loáng thoáng rất quen thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu, dáng dấp lão Đường rõ ràng bình thường, thế nào sinh cháu gái dáng dấp đẹp như vậy, chẳng lẽ dáng dấp vợ của ông mới xinh đẹp như vậy.

Nghe người thanh niên đeo kính gọi, ông cụ nghiêm túc nhìn sang, trong lòng suy nghĩ ánh mắt cháu gái ông thật tốt, tìm cháu rể xuất sắc như vậy, lần đối ông già còn không hâm mộ chết.

"Ông, đây là đối tượng hợp tác của cháu, nếu như không có con mắt tinh tường của Sở tổng, cháu đã sớm hai bàn tay trắng, Sở tổng, ngài là quý nhân bận rộn, có thể không nhớ rõ tôi, tôi là xí nghiệp Hằng Thiên, ba năm trước đây nhờ có ngài đầu tư, vẫn không có cơ hội tốt để cám ơn ngài, ngài nếu có rãnh rỗi, buổi trưa hôm nay tôi làm chủ, quý phu nhân cũng cùng đi." Người thanh niên đeo kính nhiệt tình nói, nhìn về phía Đường Tố Khanh, khi nhìn thấy mặt cô, hơi sửng sờ.