Xung quanh trời đã sẫm tối, đèn đường sáng lên, xe qua lại tấp nập. Hai người họ cứ ngồi im lặng như thế nghe tiếng xe chạy, tiếng náo nhiệt của đôi thị về đêm.
Lát sau, Hải Quỳnh ngồi thẳng dậy, cô hít một hơi thật sâu, dùng hai tay xoa xoa mặt mĩm cười nói với Tần Phong:
- Em đói rồi, mình đi ăn thôi.
- Ừhm….- Tần Phong gật đầu đứng lên cùng Hải Quỳnh đi đến một quán ăn gần đó chọn món.
Tần Phong vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của Hải Quỳnh, cô vẫn bình thản ăn ngon lành, dường như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy Tần Phong cứ nhìn mình, Hải Quỳnh nhoẻn miệng cười nói:
- Mau ăn đi, nhìn em làm gì.
Tần Phong thấy tâm trạng của Hải Quỳnh rất tốt, có chút hơi kinh ngạc, nhưng thấy cô ăn ngon miệng cũng không muốn làm cô ăn không ngon nên chỉ lặng lẽ ăn cùng. Ăn xong, Hải Quỳnh vươn vai thong thả đứng dậy ra về.
Tần Phong đi bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn Hải Quỳnh, muốn biết tâm trạng cô hiện giờ ra sao, nhưng lại sợ không dám hỏi. Hải Quỳnh nhìn thấy bộ dạng thập thò lén lút của Tần Phong thì đúng lại, quay người nhìn anh cười hỏi:
- Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Tần Phong có chút bối rối khi Hải Quỳnh nói thế, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ấp úng hỏi:
- Chuyện đó….em không sao chứ….tâm trạng thấy thế nào….
- Anh muốn biết thật sao?
Tần Phong khẽ gật đầu. Hải Quỳnh bèn xoay người đi, vươn tay hít một hơi thật mạnh rồi khẽ cười nói:
- Tâm trạng của em thấy rất nhẹ nhỏm.
Nói rồi Hải Quỳnh xoay người lại nhìn Tần Phong cười, nụ cười rạng rỡ nhất từ sau khi gặp lại Tần Phong mới thấy. Vẻ mặt yêu đời một cách ngây thơ vốn có mà anh từng thấy khi bắt đầu yêu nhau. Cứ như thể cô đã trở lại làm Hải Quỳnh của 3 năm trước đây vậy.
- Tần Phong anh biết không? Từ lúc bị mất trí, tâm trạng em lúc nào cũng căng thẳng rối bời, luôn muốn tìm lại ký ức đã mất của mình trước đây. Mỗi tối em đều mơ một giấc mơ giống nhau. Trong giấc mơ đó là một chàng trai em không bao giờ thấy mặt nhưng lại có cảm giác gần gũi quen thuộc đến kí lạ, và khi chàng trai đó quay lưng bỏ đi, em thấy đau lòng vô cùng. Khánh Vũ từng nói, chàng trai đó chính là anh ấy, vì anh ấy chính là bạn trai em. Kì thực, khi nghe Khánh Vũ nói, em không tin, bởi vì khi ở cạnh anh ấy, em không có cảm giác giống như trong mơ. Nhưng vì Phương Hồng và mọi người đều khẳng định điều đó khiến em tin rằng phần cảm gíac đó chính là phần em đã mất đi. Cho đến khi em gặp anh, cái cảm giác đó mảnh liệt hơn cả trong giấc mơ khiến em lần nữa yêu anh.
Hải Quỳnh ngừng lại nhìn sâu vào ánh mắt của Tần Phong, trong đó chứa đựng một cảm giác yêu thương nồng nàn khiến tim không ngừng đập mạnh, cô cười một cách ấm áp nói tiếp:
- Khi em biết mình yêu anh, em rất đau khổ, đau khổ vì tình yêu đó là vô vọng, đau khổ vì đã phản bội lại tình cảm của Khánh Vũ. Rồi em hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh, em chấp nhận làm kẻ thay thế, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có sự đau đớn.
Nói đến đây Hải Quỳnh nghẹn lời, nhớ lại sự tuyệt vọng lúc đó của mình, nước mắt bỗng rơi ra từ khóe mắt trong veo đó. Khiến trái tim Tần Phong khẽ run lên.
- Khi em biết được, mình chính là cô gái mà anh yêu, chính là cô gái mà mình luôn ganh tỵ, em vui sướng lắm. Hóa ra tình yêu này đã có từ lâu rồi chứ không phải ảo tưởng của em. Nhưng khi Khánh Vũ và Phương Hồng kể cho em nghe anh đã làm em tổn thương thế nào rồi mất trí nhớ, em liền nhớ lại cái quay người đi của anh trong giấc mơ, nó khiến em lạnh thấu sương. Chính vì vậy, em cố tình xa lánh anh, làm tổn thương anh, có như vậy mới có thể buộc mình quên anh. Giá như em có thể quên anh thì Khánh Vũ sẽ không dùng thủ đoạn này để níu kéo em trở về.
Ngừng lại một lúc, Hải Quỳnh mới tiếp tục nói:
- Lúc anh kể cho em nghe toàn bộ sự thật, em tin anh. Nhưng trong lòng em vẫn luôn mơ hồ giữa thật và giả. Chọn ở bên cạnh anh, em luôn cảm thấy mình nợ Khánh Vũ. Cho nên khi biết Khánh Vũ vì em mà phát bệnh khiến em khổ sở vô cùng, em thấy mình càng nợ anh ấy nhiều hơn. Sự cắn rứt đó khiến em lần nữa rời xa anh. Nhưng mà bây giờ, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, em không hề thấy giận là vì giữa việc anh ấy lừa dối em với em việc anh ấy mắc bệnh nặng, em chẳng thà chọn việc anh ấy lừa dối em.
- Em không thấy giận họ sao?
- Tần Phong, tha thứ được thì cứ tha đi, mạng theo thù hận chỉ khiến ta nặng lòng và mệt mỏi thôi. Vậy thì sao không đón nhận những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc sắp tới.
Hải Quỳnh lần nữa nhìn sâu vào mắt Tần Phong, ánh mắt long lên một tia vui vẻ, thỏa mãn:
- Bây giờ sự việc vốn mơ hồ trong em đã rõ ràng rồi, em không còn chút nghi kị gì nữa, cho nên em thấy nhẹ nhỏm.
Tần Phong hiểu ý Hải Quỳnh muốn nói gì, anh vui sướng, ánh mắt như hai ngôi sao sáng bừng lên ôm chặt lấy Hải Quỳnh. Cuối cùng thì mây mù cũng đã tan đi, rào cản giữa hai người cũng đã không còn.
Giữa không gian mờ ảo của ánh đèn đường, môi họ lần tìm môi nhau đón nhận hạnh phúc đang mở ra.
Trong một chiếc xe được phủ trong bóng tối bởi một tàng cây, Nguyên Thu tức giận nhìn hai người họ lại lần nữa trở về bên nhau. Cô mím môi trừng mắt nhìn hai người họ tay trong tay cùng nhau sánh bước.
Cô gục mặt xuống vô lăng nước mắt lăng dài. Lần đầu tiên gặp mặt Tần Phong, cô đã yêu anh. Kiên trì đeo đuổi anh hơn tất cả những cô gái khá, mong có một ngày anh thuộc về cô. Yêu anh lâu như vậy, sâu đậm như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận việc anh cùng cô gái khác bên nhau.
***************
Tần Phong quyết định đưa Hải Quỳnh về ra mắt ba mẹ anh, cho Hải Quỳnh hẹn Tần Phong cùng đi mua sắm quà cho lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng Tần Phong đến chỗ hẹn trễ vì bận tiếp khách hàng.
Cho nên Hải Quỳnh đứng ở chỗ hẹn đợi anh. Không ngờ có một gã từ phía sau lưng cô chồm tới chụp một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt cô. Lôi Hải Quỳnh vào trong một chiếc xe hần đó.
Người ngồi trong xe đắt ý nhếch môi cười, đưa tay bấm điện thoại gọi:
- Khánh Vũ, anh hãy đến khách sạn IVANNUS nhanh đi, Hải Quỳnh đang ở đây.
Khánh Vũ hộc tốc chạy đến khách sạn IVANNUS, anh gõ cửa thật mạnh ở số phòng Nguyên Thu nói. Người mở cửa là Nguyên Thu, vừa thấy cô ta Khánh Vũ lập tức quát:
- Cô muốn làm gì, sao lại bắt Hải Quỳnh đến đây.
Nguyên Thu nhếch môi cường người người nói:
- Làm chuyện có lợi cho cả hai chúng ta, vào đi.
Khánh Vũ vội vàng bước vào bên trong nhìn quanh thì thấy Hải Quỳnh đang mê man nằm trên giường, một chiếc chăn phủ kín người cô.
- Cô đã làm gì cô ấy – Khánh Vũ quay lại nhìn Nguyên Thu giận dự quát hỏi.
- Yên tâm cô ta không sao, chỉ bị chụp thuốc mê thôi – Nguyên Thu lườm Khánh Vũ một cái, cô thấy khó chịu vì thái độ lo lắng thái quá của Khánh Vũ.
- Cô lại muốn bày trò gì đây – Khánh Vũ nghi ngại hỏi.
- Tôi giúp anh biến Hải Quỳnh thành người của anh – Vừa nói cô ta vừa kéo nhẹ chiếc chăn xuống, để lộ một khoảng vai trần của Hải Quỳnh.
Khánh Vũ thay đổi sắc mặt ngay lập tức, trân chối nhìn Nguyên Thu, miệng lắp bắp chỉ tay vào người cô ta nói không ra lời:
- Cô….
- Chỉ cần qua đêm nay thôi thì Hải Quỳnh mãi mãi thuộc về anh – Nguyên Thu tự tin trả lời.
- Cô điên rồi – Khánh Vũ gầm lên mắng.
- Tôi không điên – Nguyên Thu nhướn mày đáp – Cô ta là một kẻ ngốc nghếch, chỉ cần anh có quan hệ với cô ta, cô ta sẽ chấp nhận đầu hàng số phận trở về bên anh, bởi vì cô ta sẽ không có mặt mũi nào nhìn Tần Phong nữa.
Khánh Vũ trầm mặc suy nghĩ, anh quay mặt nhìn Hải Quỳnh vẫn còn mê mang trên giường.
- Yên tâm đi, với tính cách của Hải Quỳnh, cô ta sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên đâu. Tôi đi đây, chờ tin tốt lành của anh – Nguyên Thu vỗ vai Khánh Vũ vài cái trấn an rồi khẽ cười đắc ý bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Gian phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi Nguyên Thu đi, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động.
Khánh Vũ bước lại gần bên giường ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt mà anh đã yêu thương bấy lâu.
Nguyên Thu nói đúng, với tính cách của Hải Quỳnh, cô sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên mà sẽ cuối đầu nghe theo số phận. Anh biết, cô cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn anh bước vào vòng tù tội mà đi tố cáo anh.
Vuốt nhẹ hai gò má hồng hồng của Hải Quỳnh, Khánh Vũ nhớ lại những ngày tháng bên cạnh cô, khát khát chiếm hữu cô bùng lên trong lòng anh. Bàn tay di chuyển từ từ xuống cằm rồi cổ cuối cùng dừng lại ở bờ vai trần được phơi ra của Hải Quỳnh. Khánh Vũ thấy khắp người run lên, anh khẽ nhắm mắt lại. Tình cảm và lí trí trong anh đang đấu tranh dữ dội.
“Dù bây giờ anh có dùng thủ đoạn chiếm được Hải Quỳnh thì trái tim cô ấy mãi mãi cũng không thuộc về anh. Anh chấp nhận một tình yêu như thế sao” – Giọng nói của Minh Trang ngày hôm ấy vang lên.
“Anh là thầy giáo, hãy là tấm gương tốt cho những học sinh của anh đi. Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ xứng với vai trò thầy giáo hơn.”
Khánh Vũ nhớ lại cái tát tai của Phương Hồng, ánh mắt đau buồn của cô, những tình cảm cô dành cho anh, từng cử chỉ chăm sóc dịu dàng và những lo lắng vất vả của cô khi hay tin anh bị bệnh.
“Em thật thất vọng về anh.” – Câu nói này của Phương Hồng khiến tim Khánh Vũ nhói đau, cứ như nhát dao chém xuống. Sự đau đớn này còn đau khổ hơn khi biết tin Hải Quỳnh trở về bên Tần Phong.
Khánh Vũ như trúng một tia sét khi cuối cùng anh nhận ra, hóa ra tình cảm đối với Hải Quỳnh là một sự cố chấp. Hóa ra anh đã thay đổi tình cảm của trái tim mình. Nhưng bắt đầu từ khi nào?
Từ khi anh đau khổ, uống rượu tìm quên, Phương Hồng luôn ở bên cạnh chăm sóc động viên anh, tìm mọi cách để Hải Quỳnh về bên anh. Chấp nhận nói dối vì anh rồi chịu sự xa lánh của bạn bè. Khi biết anh bị bệnh, khóe mắt cô lúc nào cũng đỏ hoe. Một cô gái chưa từng phải làm lụm vất vả, lại ngày ngày giúp anh giặt đồ, nấu cơm….Hóa ra anh đã bị tình cảm chân thành của Phương Hồng làm cảm động từ lâu.
Cuối cùng thì Khánh Vũ cũng nhận ra bây giờ anh phải làm gì!