Công tác tình nguyện rắc rối
- Haiz! Nhức đầu quá, tao hổng hiểu gì hết trơn – Lê Phương ngồi trong phòng ở ký tuc xá vò đầu bức tóc đánh vật với mấy bài toán cao cấp rên lên.
- Minh Trang, mau dậy chỉ tao làm bài coi – Lê Phương đá đá vào mông Minh Trang đang mê man ngủ trên giường.
- Tao không bà con gì với nó hết, mày đừng hỏi tao. Hỏi nhỏ Quỳnh á – Minh Trang không thèm mở mắt, ngái ngủ đáp.
Lê Phương lắc đầu chán ngán cho đứa bạn lười chảy thây của mình, miệng mắng mỏ: “ Ngoài ăn với ngủ, mày còn làm được gì nữa không?”
Mặc dù vẫn không mở mắt nhưng Minh Trang vẫn đáp trả lại lời Lê Phương:
- Còn chứ mậy, tao còn đi tiêu nữa, giữ trong người để thúi hay chi.
Lê Phương nghe xong chỉ hận không thể bóp chết đứa bạn này của mình, bắt đầu hối hận khi làm bạn với Minh Trang.
- Thôi để cho nó ngủ đi, có mà lấy đại bác mới lôi nó ra khỏi giường – Ngọc Yến cười tươi bảo, chẳng ai lạ gì cái tính ham ăn ham ngủ của đứa bạn.
Lê Phương cũng lắc đầu chịu thua quay sang hỏi Hải Quỳnh đang lên mạng nghe nhạc, cô đeo tai phone nên không hay biết gì.
- Hải Quỳnh, mày làm toán cao cấp chưa, mau chỉ tao mấy bài này coi – Lê Phương khẽ lay người cô.
Hải Quỳnh liền ngó ngang thử mấy cái bài Lê Phương chỉ rồi nhăn mặt lắc đầu. Tuy có học khá đều các môn nhưng môn toán thì luôn phải nhờ anh Hiểu Huy giảng giải lại. Bây giờ ở ký túc xá, xa nhà, lấy đâu ra anh trai ân cần giải giảng, càng nghĩ càng thấy buồn.
- Thôi tao lên thư viện học bài đây, tụi bây có đi không? – Hải Quỳnh đành tắt máy thu dọn tập vở chuẩn bị lên thư viện, cô đã hứa với ba và anh hai là sẽ học hành đàng hoàng, cô không muốn phụ lòng của họ.
- Cho tao xin, vô trong đó học được vào chữ đã bị không khí im lặng ở đó đánh thuốc mê rồi – Phương Hồng vội lắc đầu từ chối.
Hai đứa kia cũng lắc đầu. Hải Quỳnh thở dài đành một mình thui thủi đi lên thư viện.
Khi cô đi đến gần cửa thư viện rồi thì bỗng nhiên thấy một người từ xa đang đi ngược lại phía cô. Trời đất quỷ thần ơi, sao trùng hợp quá, vừa bước ra đường đã gặp ngay cái tên Tần Phong này rồi. Cô nhớ lại cái sự việc hôm trước mà rùng mình. Nếu Tần Phong mà thấy cô chắc chắn sẽ giết cô chết mất.
Ai đời, đi giúp người lại bị ăn tát, rồi còn bị kẻ đó mặt dày bám theo đi quá giang xe, sau đó lại nghe kẻ đó mắng té tát vào mặt mình. Hải Quỳnh cảm thấy hối hận vì đã nói những lời đó vô cùng, mọi chuyện là như vầy.
Hôm đó sau khi quá giang Tần Phong đi xe về, ngồi trong xe, Hải Quỳnh cứ lấm lét nhìn Tần Phong để nói lời cảm ơn. Nhưng cô thấy vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn ra bên ngoài của Tần Phong, cô lại không dám mở lời. Lại nghĩ đến việc lúc nãy tay anh ta chạm vào ngực cô khiến cô nghẹn lời. Cô buâng khuâng không biết có nên nói lời cảm ơn anh ta hay không nữa thì chiếc xe đã ngừng lại từ lúc nào không biết.
- Xuống xe – Tần Phong lạnh lùng xua đuổi.
- Hả … – Hải Quỳnh ngơ ngác suy nghĩ nên không biết là đã tới nơi nên khi nghe Tần Phong nói cô ngơ ngác quay lại nhìn anh.
Tần Phong nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Hải Quỳnh thì bực bội, rõ ràng là đã cảnh cáo cô ta trước rồi vậy àm vẫn ngu ngốc đi theo tên đó vào trong khách sạn. Tâm trạng bực bội dồn nén nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát:
- Tôi không hiểu, sao trên đời lại có người ngu ngốc như cô cơ chứ. Rõ ràng biết tên đó là kẻ xấu, nhưng vẫn đi theo hắn là sao, cô thật sự không biết đề phòng người hay là vì cô qúa ngốc hả.Thân là con gái lại đi theo con trai vào khách sạn, đúng là không biết xấu hổ mà.
Nghe mấy lời mắng mỏ của Tần Phong, Hải Quỳnh cảm thấy tức giận vô cùng. Bài diễn văn cảm ơn cô đã soạn thảo trong đầu nãy giờ bỗng chốc bị cô đập tan tành. Cô ghiến răng nhìn Tần Phong bằng ánh mắt giận dữ, bắt đầu hoạt động công suất của cái miệng, vấn đề **** người xưa nay không thuộc sở trường của cô. Nhưng nãy giờ bị cái tên kia sàm sỡ cô muốn trút giận vào ai đó,hôm nay coi như cái tên này làm bia trút giận cho cô luôn.
- Anh nghĩ anh có tư cách để mắng tôi là đồ ngốc hay sao. Phải, cho dù tôi có ngốc thế nào đi nữa, nhưng cũng còn tốt hơn cái đồ thứ cặn bã như anh. Anh cho rằng anh tốt đẹp hơn cái tên đó à, nhìn lại mình đi, anh với cái tên đó cũng là bọn cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi. Anh có khác gì với cái tên đó đâu cơ chứ. Dụ dỗ con gái nhà lành vào khách sạn bằng cái mẽ đẹp trai của mình, rồi hạm hại đời con gái nhà người ta, sau đó thì quất ngựa truy phong phủi tay bỏ đi, không hề thương tiếc. Tệ hại hơn là chụp lại hình của người ta rồi đe dọa rồi tống tiền. Đúng là khốn khiếp mà
Cô nói liền một mạch không nghĩ, sau đó thở hồng hộc nhìn gương mặt tối sầm của Tần Phong, nhớ lại lúc anh đánh nhau với mấy tên côn đồ, hạ gục húng chỉ bằng nấm đấm thì rùng mình sợ hãi. Không biết nghe cô **** anh ta có nổi điên lên mà đánh cho cô chết tươi hay không nữa. Cô nuốt nước bọt cái ực nhìn Tần Phong không chớp mắt.
Cô thấy Tần Phong quay mặt về phía mình, ánh mắt anh đỏ ngầu dưới anh đèn của xe taxi, mặt anh đang từ từ tiến tới mặt cô. Hải Quỳnh hoảng sợ khi nghĩ anh ta sẽ ăn gan uống máu cho thái độ mắng **** thậm tệ của cô. Không suy nghĩ nhiều nữa, Hải Quỳnh đưa tay xô mạnh Tần Phong một cái rồi mở cửa xe chạy thoát thân.
Khi cô chạy ra ngoài vẫn còn gnhe âm thanh “Cộp” rất lớn vang lên, sau đó là âm thanh rên rĩ của ái đó, nhưng cô không dám quay lại, sợ bị anh ta đuổi theo bắt được. Cho đến khi cô an toàn chạy vào bên trong ký túc xá mới dám dừng lại thở.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp ngay lúc cô chưa chuẩn bị tâm lí gì hết, thư viện chỉ còn mấy bước nữa thì tới nhưng cô sợ Tần Phong thấy được sẽ đuổi theo vào trong. Hải Quỳnh vội vàng đứng im lấy sách che mặt giả vờ đứng chờ bạn lấy sách che nắng. Đầu cúi xuống chỉ nhìn thấy hình ảnh đất mẹ hiền từ mà thôi.
Cô chờ cho đến khi một đôi chân nam đi qua khỏi chỗ mình đứng mới bắt đầu quay lại bước vào thư viện. Vội vội vàng vàng cô va vào một người đang đi trước mặt mình. Đống sách trên tay cô rơi xuống, người cô mất thăng bằng chới với vài cái rồ ngả bật ra sau chuẩn bị lăn xuống đất ôm lấy đất mẹ hiền hòa thì đã được người đó chụp lại.
Hải Quỳnh mừng rỡ ôm lấy người đó để bản thân không bị ngã, đang ngẩng đầu nhìn lại vị ân nhân đã cứu mạng của mình. Nhưng khi nhìn thấy người đó, cô hóa đá ngay lặp tức.
Hải Quỳnh khóc hận không ra nước mắt, tránh lưới không được, lại bị ngư ông bắt giữ. Cô mếu máo nghĩ, đời mình tới đây chấm dứt đành chấp nhận thương đau, nhắm mắt chời đợi cái gì đến sẽ đến.
1s, 2s, 3s …vẫn chưa thấy Tần Phong ra tay. Cô hé mắt ra nhìn, thấy anh đã nhặt giúp cô đóng sách vỡ rơi dưới đất. Mặt lạnh lùng, anh trừng trừng nhìn cô sau đó quăng chồng sách vào tay cô, quay lưng bỏ đi vào trong thư viện.
Hải Quỳnh lần nữa hóa đá nhìn theo bước chân anh. Cô chớp chớp mắt mấy cái thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó chạy vào bên trong.
Tìm được chỗ ngồi, Hải Quỳnh cắm cuối học. Những cái dễ thì hiểu nhanh chóng, những cái khó thì mò hoài không ra. Cô đàng ngồi gãi đầu bức tóc suy nghĩ, răng cắn chặt ngồi bút, sau đó lấy bút tự gõ đầu mình thở dài.
Một tờ giấy bài giải đã được đưa đến trước mặt cô, Hải Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên rồi thoảng thốt kêu lên:
- Thầy…
Khánh Vũ gật đầu mĩm cười ngồi xuống bên cạnh Hải Quỳnh. Cô ngại ngùng không dám nhìn vào gương mặt với nụ cười dịu dàng của anh.
- Bài này khó quá – Hải Quỳnh ngượng cười gãi gãi đầu nói – Trước đây đều do anh em giảng lại cho em hiểu.
- Ừ – Khánh Vũ thản nhiên đáp.
Khánh Vũ nhìn bộ dạng gãi đầu bức tóc của cô trong thật dễ thương thì ngó vào bài rồi giải giúp cô. Không ngờ lại thấy được vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ của cô, tim anh run động nhẹ, cảm giác có một hương vị ấm áp len tỏa vào tim.
- Hồi thầy đi học cũng thấy môn này hơi khó – Khánh Vũ cười cười nói để cho cô bớt ngượng.
- Vậy hả thầy – Đúng như Khánh Vũ nghĩ, Hải Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh mĩm cười rạng rỡ, ánh mắt cô trong queo lấp lánh. Cô thích thú với cảm giác thầy cũng như mình.
- Ừ, sau này mới bắt đầu từ từ hiểu – Khánh Vũ nhẹ cười đáp.
- Vậy sau đó thầy thi điểm cao không? – Hải Quỳnh nhìn Khánh Vũ, ánh mắt lóe lên sự hy vọng mong chờ.
- Cũng đủ xài. Nếu em muốn thầy có thể dạy cho em – Khánh Vũ liền lặp tức đề nghị.
- Thiệt hả thầy, vậy em cám ơn thầy trước – Hải Quỳnh mừng rỡ mĩm cười nhìn Khánh Vũ cảm kích.
Sau đó, cô và Khánh Vũ vừa học vừa trò chuyện rất thú vị. Tần Phong đi ra vô tình liếc ngang qua chỗ cô ngồi. Thấy cô cười rạng rỡ bên một người con trai khác tự nhiên thấy bực bội trong lòng.