Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 75




Từ sau chuyện ấy, hơn một tháng đã qua. Thân thể Thượng Quan Thập cũng dưới sự tẩm bổ hợp lực của người hai nhà kia, khôi phục hoàn toàn. Cậu bây giờ, rốt cuộc cũng cảm nhận được khổ não của Thượng Quan Hữu Dực nằm viện khi đó. Bởi vì cậu hiện tại có thể nói là cứ nhắc đến canh là biến sắc. Lúc này, cậu chính là vì tránh né canh thập toàn đại bổ của mẹ Hiên Viên, mới trốn đến phòng khám bệnh, tiến hành tăng ca ngoài định mức.

Thượng Quan Thập ngồi trên ghế, tỉ mỉ hồi tưởng từng chút từng chút phát sinh một tháng nay, lơ đãng, một nụ cười khẽ nổi lên ở khóe miệng của cậu.

Từ sau ngày đó, cậu cũng chưa từng gặp lại Giang Hoa. Mấy ngày hôm trước, cậu mới nghe được bác Giang nói cho lí do: Giang Hoa bởi vì không trốn tránh được lên án của lương tâm, mà đi nước ngoài tiến tu. Khả năng trong thời gian ngắn là sẽ không trở lại. Mà Tả Dực cùng Hữu Dực, dưới sự giải thích kiên trì mà tỉ mỉ của mình, tựa hồ buông được Giang Hoa. Nhìn thấy hai đứa chúng nó như vậy, cậu cũng yên lòng. Cậu không hi vọng bởi vì chuyện này, mà trong lòng hai đứa chúng nó chôn giấu hạt giống căm hận, dù sao Giang Hoa là người nhìn thấy bọn chúng lớn lên.

Mà quan hệ giữa cậu với Hiên Viên Diệu cùng với Nam Cung Diễm cũng trở nên vô cùng tế nhị. Nếu nói, cậu trước kia không hiểu được cái gì gọi là tình yêu, như vậy hai bọn họ bây giờ đã dạy được cậu đi yêu như thế nào. Bọn họ giúp cậu lột đi từng lớp ngụy trang, làm dịu đi tự trách cùng sợ hãi của cậu tới nay. Để cho cậu có thể thản nhiên đối diện tất cả những người quan tâm và bảo vệ cậu. Trong bất giác, bọn họ cũng dạy cho cậu: Cái gì gọi là nương tựa lẫn nhau. Cậu từ trong lòng cảm ơn bọn họ. Cậu nghĩ cậu là đồng thời yêu hai người bọn họ. Có điều, cậu không tính nói cho bọn họ. Bởi vì cậu cảm thấy cậu không cần những thứ hình thức ấy, chỉ cần đơn giản là được rồi, chỉ cần năm người bọn họ có thể vui vẻ sống chung một chỗ là được.

Một hồi chuông điện thoại di động dễ nghe cắt ngang mạch suy nghĩ của Thượng Quan Thập. Cậu thuận tay cầm lên vừa nhìn, trên mặt lập tức hiện đầy hắc tuyến cùng mồ hôi. Ai! Giờ cơm trưa sao lại đến nhanh như vậy chứ! Sau đó, Thượng Quan Thập liền bất chấp khó khăn về nhà.

Bởi vì tình huống đặc thù, xử lý đặc thù. Phòng ăn trong nhà đã thiết kế lại hoàn toàn. Chính giữa đặt một cái bàn ăn cực lớn. Hiện tại, tất cả mọi người đã ở trên bàn, đang chờ Thượng Quan Thập lính đào ngũ này.

“Cha! Mau tới, cha xem, đây là canh bà hầm cho cha nha! Vẫn còn nóng hôi hổi đấy. Mau tới thưởng thức đi!” Thượng Quan Hữu Dực vẻ mặt biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

“Mẹ, Thập đã khôi phục sức khỏe rồi, cũng không cần cố ép cậu ấy uống thứ canh kỳ kỳ quái quái kia!” Hiên Viên Diệu hợp thời phàn nàn.

“Tôi vẫn là uống đi! Dù sao cũng có thể bảo vệ sức khoẻ mà!” Thượng Quan Thập mỉm cười nói. Cậu cũng không muốn phụ ý tốt của mẹ Hiên Viên.

Sau đó, Thượng Quan Thập liền chậm rãi ngồi xuống, chầm chậm bưng bát canh đen sì kia lên. Cậu đang chuẩn bị uống, đột nhiên, một trận cảm giác buồn nôn nảy lên từ trong bụng. Cậu lập tức che miệng để bát xuống, trong kinh ngạc của mọi người, chạy về phía phòng vệ sinh.

Trong nháy mắt, mười ánh mắt tất cả đều dán trên người Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Có điều, chỉ có hai đôi chứa lên án.

“Tôi chán ghét các người, các người bội ước.” Thượng Quan Hữu Dực lập tức đứng lên oán trách. Thượng Quan Tả Dực ở bên cạnh mặc dù không nói gì, nhưng bé lại khuôn mặt tràn ngập sáu chữ to ‘Hừ! Tôi khinh bỉ các người’ này. Mà người khác thì lại là vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt lóe lên lóe lên lấp lánh.

“Hữu Dực, bội ước cái gì thế?” Thượng Quan Thập từ phòng vệ sinh đi ra đột nhiên hỏi.

“Không có, không có a! Là con nói sao? Tả Dực, là em nói à?” Thượng Quan Hữu Dực kiên quyết chơi xấu tới cùng.

“Cậu không sao chứ!” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm ở bên cạnh trăm miệng một lời hỏi, tâm tình lo lắng rõ ràng.

Thượng Quan Thập kinh ngạc nhìn về phía mọi người, khó hiểu nói: “Mọi người vì sao nhìn tôi như vậy? Vết thương lần trước đã khỏi rồi. Tôi chỉ là lạnh dạ dày mà thôi, không đáng ngại gì.”