“Cám ơn!” Thượng Quan Thập mỉm cười đỡ lấy cái chén thủy tinh trên tay Hiên Viên Diệu.
“Đúng rồi, Giang Hoa… hắn vẫn luôn ở ngoài cửa, cậu… muốn gặp hắn không? Nếu cậu muốn gặp hắn, tôi giúp cậu gọi hắn vào.” Hiên Viên Diệu vẻ mặt thận trọng.
“…” Tay Thượng Quan Thập nắm chén nước dừng một chút, trầm mặc không nói gì.
“Tên khốn kia có cái gì tốt mà gặp. Thập, cậu không cần để ý đến y! Y cho dù là chờ một đêm, cũng là y tự tìm. Tôi giúp cậu đi đuổi y đi!” nói xong, nói xong, Nam Cung Diễm đứng dậy liền đi hướng phòng khách. hắn lại bị Thượng Quan Thập vươn một bàn tay giữ chặt.
Thượng Quan Thập đầu cũng không ngẩng lên nhỏ giọng nói: “Không! Để cho anh ta vào, tôi muốn nói chuyện với anh ta!”
Lập tức, lửa giận của Nam Cung Diễm bốc lên. Hắn vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Hiên Viên Diệu làm nghẹn lại. Sau đó, tiếng nói nghiêm túc của Hiên Viên Diệu cất lên bên tai Thượng Quan Thập.
“Được rồi! Tôi và Diễm đi gọi hắn, cậu một mình nói chuyện với hắn. Bọn tôi ở ngay phòng khách, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi chúng tôi, biết không?”
“Ừ!” Thượng Quan Thập gật đầu nhận lời, sau đó, cậu đưa mắt nhìn bóng lưng của Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, cho đến khi bọn họ biến mất ở cửa.
Đi tới phòng khách, Hiên Viên Diệu mở cửa phòng khách ra. Hắn lạnh lùng nói với Giang Hoa đang ở ngoài cửa: “Đi đi! Chỉ có mười phút!”
Giang Hoa lập tức cũng không quay đầu lại vọt vào phòng Thượng Quan Thập.
“Hừ, tiểu Thập Thập chính là mềm lòng! Nếu như tôi sớm báo cảnh sát, không cho hắn mấy năm tù, tôi mới khó hả giận a!” Nam Cung Diễm ngồi trên sô pha, hai chân tréo nguẩy oán giận.
“Đây là chuyện giữa Thập và Giang Hoa, chúng ta không thể can thiệp. Có điều, bởi vì thiện lương của Thập, Giang Hoa… hắn có lẽ cả đời cũng không thể an tâm đi!” Hiên Viên Diệu theo quán tính đốt lên một điếu thuốc lá.
Hai người bọn họ không nói gì thêm, chỉ là yên lặng chờ đợi trong phòng khách.
Giang Hoa đứng trong phòng của Thập, nhìn nhìn Thượng Quan Thập ánh mắt vẫn đỏ hồng, tiếng nói run run phá vỡ yên tĩnh ngập phòng.
“Thập… Tôi… xin lỗi! Tôi biết… tôi không có tư cách lại đến gặp cậu, nhưng tôi vẫn là muốn nói với cậu tiếng ‘xin lỗi’…”
Ánh mắt trong suốt của Thượng Quan Thập nhìn về phía Giang Hoa, chậm rãi nói: “Không, tôi cũng có sai. Có lẽ chính là lỗi của tôi, giữa chúng ta mới biến thành như thế này… Tôi sai ở hẳn là nên sớm một chút cự tuyệt tâm ý của anh, sai ở coi tình yêu của anh xem như tình bằng hữu. Vì thế, hẳn là tôi phải nói tiếng ‘xin lỗi’ trước…”
Nhìn ánh mắt chân thành của Thượng Quan Thập, Giang Hoa vì không kiềm chế được đau đớn cùng cảm động của nội tâm, mà lệ nóng doanh tròng…
“Này! Mọi người đều là đàn ông, anh sao lại sao lại khóc sướt mướt giống như phụ nữ thế! Chuyện đã qua, xem như qua rồi. Chúng ta vẫn là bạn bè, không phải sao?” Thượng Quan Thập một bộ trêu chọc.
“Bạn bè… Cám ơn… Cám ơn…” Giang Hoa không ngừng thì thầm, ý cảm kích, không cần nói cũng biết.
Mà Nam Cung Diễm lúc này ghé vào cạnh cửa nghe lén tức giận oán thán nói: “Hừ! Tôi mới sẽ không coi anh là bạn bè! Tiểu Thập Thập quá thiện lương. Về sau, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh đến gần tiểu Thập Thập!”
Mà Hiên Viên Diệu thì coi thường hành vi nghe trộm của Nam Cung Diễm, ở một bên cảm thán trong lòng: Ai! Sau cơn mưa trời lại sáng! Xem ra Thập, cuối cùng cũng đã có thể từ trong thế giới trong thế giới nho nhỏ của cậu ấy đi ra!