Gió mát sáng sớm chầm chậm thổi, xuyên qua song cửa sổ, thổi bay tấm rèm cửa, nhưng cũng không thổi tan được hết bầu không khí phóng túng còn sót lại.
Trên giường lớn trong phòng, khăn trải giường hỗn độn, ba người đang say ngủ. Người ở giữa đầy vệt xanh xanh tím tím trên người, không khỏi chứng tỏ kích tình đêm hôm qua.
“Ưm…” Thượng Quan Thập chậm rãi tỉnh lại. Cậu khó chịu giật giật, đột nhiên, dường như cậu cảm giác được có cái gì không đúng, vội ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện chính mình trần như nhộng, toàn thân từ trên xuống dưới xanh xanh tím tím, cả người đau nhức, nhất là cái nơi khó nói kia… Cậu dè dặt nhìn về phía hai bên giường, trời ạ! Là Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, cậu tối hôm qua rốt cuộc làm cái gì vậy! Nghĩ, nghĩ, cậu lập tức lựa chọn chạy trốn. Cậu cẩn thận đứng dậy, a! Có cái gì đó chảy xuống, sờ đùi, cậu lập tức phủ đầy sọc đen (1). Sau đó, cậu tức giận mặc quần áo, phi như bay thoát khỏi hiện trường.
Ở sân bay một tháng sau, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm mang theo hành lý của mình, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Vẻ mặt bọn họ trông như bình tĩnh vô ba, kỳ thật ẩn giấu sóng triều cuồn cuộn mãnh liệt. Bọn họ đối với chuyện xảy ra tối hôm đó ấy vẫn còn nhớ như in.
Sáng sớm hôm đó, hai người bọn họ gần như tỉnh lại cùng lúc, đang lo làm sao đối mặt Thượng Quan Thập bị bọn họ chiếm giữ một đêm kia, lại phát hiện trên giường sớm đã không còn hình bóng quen thuộc. Bọn họ không nói gì với nhau, lặng lẽ mặc quần áo, cẩn thận sắp xếp lại tâm tình.
Hiên Viên Diệu đến bây giờ vẫn không thể lý giải hành vi của mình. Hắn có thể khẳng định mình không phải đồng tính luyến ái. Sau đêm đó, hắn thử đi tìm rất nhiều chàng trai đáng yêu hay xinh đẹp, hắn đều không thể chịu được, bởi đụng chạm của bọn họ làm cho hắn cảm thấy ghê tởm. Hắn vẫn không rõ, vì sao mình không chán ghét Thượng Quan Thập, thậm chí có thể nói là thích? Hắn cũng không hiểu được, vì sao một nụ hôn ngây ngô của cậu, có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của mình? Hắn lại càng không hiểu được, vì sao một tháng sau, cả đầu óc hắn đều là bóng dáng gầy yếu ấy? Hắn gạt không xong đôi má ửng hồng nhuộm đầy dục tình của cậu; quét không đi tiếng rên rỉ khi cậu nằm dưới cơ thể mình; càng cắt không đứt từng cái nháy mắt từng nụ cười của cậu… Dường như tất cả mọi thứ này, đều đã ở một góc nào đó trong lòng hắn, lặng lẽ mọc rễ, đâm chồi.
Nam Cung Diễm hiểu rõ biểu tình trong lòng Hiên Viên Diệu. Là bạn chơi với nhau từ nhỏ, hắn có thể cảm nhận được mâu thuẫn cùng đấu tranh trong lòng Diệu. Chính hắn cũng như vậy, cho nên hơn một tháng qua, bọn họ ngầm hiểu không có đi tìm người bị bọn họ cùng chiếm lấy ấy. Hắn với Hiên Viên Diệu khác nhau, hắn thích những thứ xinh đẹp, không quan tâm là nam hay nữ. Nhưng cái hắn không rõ chính là, vì sao sau khi đụng vào người kia, hắn rốt cuộc không thể đụng chạm vào người khác chứ? Trong hơn một tháng qua, hắn đã từng thử rất nhiều lần. Bất luận nam nữ, đến lúc quan trọng nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dục tình cùng biểu tình chực khóc của Thượng Quan Thập ấy lúc nào cũng nổi lên trong óc hắn, cảm giác tội lỗi lại nảy sinh, dục tình dâng cao trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, không thể làm gì khác! Trời ạ! Chẳng lẽ ông trời muốn trừng phạt tâm địa của mình, cứ tiếp tục thế này, mình nhất định xong đời!
Còn may! Nói không chừng xuất ngoại vài năm, tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại, đến lúc đó quay lại đối mặt cậu ấy đi! Giờ khắc này, trong lòng hai người đều nghĩ như vậy. Sau đó đối mặt, hai nụ cười, im lặng chia tay, bọn họ mang theo hành lý của mình bước trên hành trình của từng người.
Không biết rằng bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Từ biệt lần này, lần gặp lại nhau sẽ là chuyện nhiều năm sau…
Chú thích
(1) các đường màu đen hay xuất hiện trong truyện tranh trên mặt nhân vật khi nhân vật đó lâm vào tình trạng suy sụp kiểu như thế này (_._|||) hoặc như emo