“Phựt-”, Dây lý trí bị đứt. Rốt cuộc, *** chiến thắng lý trí. Nam Cung Diễm dùng sức ôm lấy người trong lòng, điên cuồng mà nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, ngọt ngào mê người giống như trong tưởng tượng kia… Giờ khắc này, máu toàn thân hắn sôi sùng sục, từng tế bào kêu gào! Hắn bắt đầu thấy vậy vẫn chưa đủ, chậm rãi chuyển sang vị trí khác. Dục vọng mãnh liệt nói cho hắn biết mình muốn nhiều hơn! Nhiều hơn! Đây là lãnh địa của mình, mình phải khắc vào đầy ký hiệu thuộc về chính mình, cổ thiên nga, xương quai xanh tinh tế, thù du đỏ tươi mê người trước ngực, tất cả mọi thứ…
“Diễm, anh đang làm cái gì?” Âm thanh như băng tuyết vang lên, nháy mắt đóng băng cả phòng tắm đang *** dâng cao. Vẻ mặt Hiên Viên Diệu tức giận nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt trong bồn tắm lớn, Thượng Quan Thập híp lại hai mắt tràn ngập dục tình, khẽ cắn môi dưới đỏ tươi, giương cái cổ trắng nõn, vịn vào hai vai Nam Cung Diễm, phát ra tiếng rên rỉ mê người. Cơ thể cậu tạo thành một đường cong, giống như đường cong duyên dáng nhất dưới ngòi bút hoạ sĩ, mặc cho Nam Cung Diễm khai phá.
Âm thanh băng lãnh phát ra, Nam Cung Diễm bất mãn ngẩng đầu. Khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Diệu không biết từ lúc nào xuất hiện trong phòng tắm, Nam Cung Diễm nháy mắt tỉnh lại. Hắn hoảng hốt nhìn Hiên Viên Diệu lửa cháy hừng hực, vội đứng lên, lui về phía sau mấy bước, không biết làm sao. Mà Thượng Quan Thập mất đi người đỡ lại nặng nề ngã xuống nước, một lúc lâu không có nổi lên. Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho trong đầu Hiên Viên Diệu vô cùng bối rối. Y lo lắng nhảy vào bồn tắm, kéo Thượng Quan Thập đang bị chìm trong nước lên, kiểm tra từ trên xuống dưới, dáng vẻ bệ vệ vừa rồi biến mất hầu như không còn. Mà Thượng Quan Thập không hề cảm giác được nguy hiểm lại lắc lắc mái tóc ẩm ướt, ngón tay trắng muốt sít sao nắm quần áo Hiên Viên Diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa tan dục tình nhìn về phía hắn, cười ha hả mà nói: “A! Em sao vẫn mặc nguyên quần áo! Em không phải hi vọng anh muốn em sao? Đến đi!”. Vừa nói xong, Thượng Quan Thập bắt đầu vụng về cởi quần áo của y ra. Đập vào mặt là không khí thuần hương, kiều diễm, hương thơm mị hoặc thôi thúc ***, thức tỉnh dục vọng… Hiên Viên Diệu bị hành động vụng về của cậu khơi mào ***. Cuối cùng, Hiên Viên Diệu mất đi lý trí, một phen mãnh liệt kéo Thượng Quan Thập qua, hung hăng hôn xuống, hai mắt tràn ngập *** nhìn về phía cậu đang mơ màng, âm thanh khàn khàn vang lên: “Nhớ kỹ, tôi là Diệu, Hiên Viên Diệu…”
Giữa làn khói mờ mịt, hai hình dáng càng quấn quýt, hơi thở càng dồn dập, tiếng rên rỉ yêu kiều càng tăng… Toàn bộ mọi thứ, không nghi ngờ càng cho thị giác Nam Cung Diễm thêm một cảnh kích thích, dục vọng của hắn lại một lần nữa thức tỉnh. Vượt qua gợn nước, hắn chậm rãi đi qua, từ phía sau nhẹ nhàng ôm quanh Thượng Quan Thập, một lần nữa bắt đầu nhấm nháp ngọt ngào hắn muốn… Bọn họ đặt lên ký hiệu của riêng mình trên da thịt bóng loáng mê người… Không biết là ai hấp dẫn ai, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ thút thít, một buồng cảnh xuân, cả phòng kích tình, đêm còn rất dài…