Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có

Chương 59




Giờ này, Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm đang ngồi trong phòng khám của Thượng Quan Thập, chờ hắn cùng đi dự bữa ăn liên hoan gia đình.

Một tiếng “Ầm!” vang thật lớn, cửa phòng khám đột nhiên bị đẩy ra. Một nữ y tá thở hồng hộc chạy vào.

Cô đầu tiên dè dặt nhìn nhìn ngoài cửa, sau đó cẩn thận đóng kín cửa. Tiếp đấy, cô nhanh chóng xoay người, không nhìn sự kinh ngạc của Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm, nói không lên câu: “Giang… Giang… Bác sĩ Giang là… là… là người xấu, mau… mau… mau đi cứu… cứu… cứu bác sĩ Thượng Quan, anh ấy bị người xấu mang… mang… mang đi rồi…”

Lập tức, Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm liền hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Hiên Viên Diệu lo lắng mà không mất bình ổn nói: “Em không cần sợ, kể lại chi tiết tình huống cho chúng tôi biết!”

Trong ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Diệu, nữ y tá kia rốt cuộc đứt quãng nói ra toàn bộ chân tướng của câu chuyện. Thì ra, cô chỉ là bởi vì hiếu kỳ mối quan hệ ái muội giữa Giang Hoa và Thượng Quan Thập, mới len lén theo dõi. Chi là, trăm triệu không có lường trước hành vi lần này của cô lại cứu một mạng của Thượng Quan Thập.

“Vì an toàn của bản thân em, về chuyện này, em tạm thời không nên đề cập với bất cứ ai. Hiểu chưa?” Hiên Viên Diệu dặn dò.

“Em biết. Em sẽ giữ bí mật, xin các anh nhất định phải cứu bác sĩ Thượng Quan ra. Vậy em đi trước.” Nữ y tá vừa nói xong những lời này, liền vội vàng rời khỏi phòng.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của nữ y tá kia, Hiên Viên Diệu lấy di động ra, bấm một dãy số quen thuộc. Chỉ chốc lát sau, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng Hiên Viên Long Nhật thúc giục.

[Anh cả, còn thiếu mỗi ba người các anh thôi. Mấy người bọn em chờ đến độ mọc nấm rồi! Các anh nhanh lên, có được không hả!]

“… Thập, đã xảy ra chuyện! Chú bây giờ tìm một cái cớ, lập tức trở về công ty điều tra thông tin. Mau mau khởi động máy theo dõi trên vòng tay kia của Thập, tra ra nơi chính xác của cậu ấy. Bọn tôi lập tức đi qua, tụ họp với chú!”

[Hiểu rồi! Em lập tức đi ngay! Tút tút tút…]

Hiên Viên Diệu nhìn như bình tĩnh khép di động lại, ngón tay run run lại tiết lộ nội tâm vô cùng sợ hãi của hắn lúc này.

“Khốn kiếp! Tôi muốn đi đánh bẹp tên Giang Hoa kia!” Nam Cung Diễm một quyền hung hăng đánh vào tường. Từ độ sâu của mặt tường, cùng với mấy chấm tơ máu, cũng có thể thấy được, phẫn nộ của hắn đối với Giang Hoa lúc này lớn thế nào, căm ghét sâu đậm.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Vạn nhất Giang Hoa và tên Hắc Ưng kia vẫn giữ liên lạc, chúng ta sẽ đánh rắn động cỏ, không cứu được Thập về! Chúng ta mau đi thôi!” Hiên Viên Diệu vừa bình tĩnh phân tích, vừa đi thẳng khỏi phòng khám của Thượng Quan Thập.

“…” Nam Cung Diễm không nói gì thêm, chỉ lập tức đi theo, cùng Hiên Viên Diệu chạy tới công ty điều tra thông tin Long Đằng.