“Dạ!” Thượng Quan Tả Dực cùng Hữu Dực dùng sức gật gật đầu, tỏ ý nhận lời. Thượng Quan Thập thấy thế, hiểu ý nở nụ cười. Cậu nói tiếp: “Năm trung học ấy, bà nội các con sinh một hồi bệnh nặng. Nhưng mà cha một đứa học sinh trung học, căn bản không có cách nào góp đủ khoản tiền thuốc men to lớn kia. Vào bước đường cùng, cha… cha… đi đến Đọa Thiên… Nơi đó… Nơi đó là… một nơi bán đi chính mình, bán đi nhân cách, bán đi danh dự. Cha nói như vậy, các con có hiểu không?”
Mặc dù Thượng Quan Thập không nói tiếp, Thượng Quan Tả Dực và Thượng Quan Hữu Dực cũng nghĩ được phát triển tiếp theo của sự tình. Bọn chúng rưng rưng nước mắt gật đầu tỏ ý, biểu thị chính mình đã hiểu. Mà Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm ở ngoài cửa, đau lòng nắm chặt nắm tay của mình, vết máu đỏ sẫm càng rõ ràng.
Thượng Quan Thập không nỡ thấy bộ dáng bọn nhóc đau lòng, ra vẻ thoải mái mà trêu chọc nói: “Các con đang nghĩ cái gì thế! Cha ở nơi đó, chỉ là một nhân viên phục vụ thôi!”
“…” Thượng Quan Tả Dực cùng Thượng Quan Hữu Dực mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại đồng thời nghĩ: Cái loại địa phương đó, cho dù là một nhân viên phục vụ, cũng không có khả năng sẽ an toàn! Huống chi lại là cha nhân viên phục vụ xinh đẹp như thế.
Cái gọi là mẫu tử liên tâm, Thượng Quan Thập tựa như đã hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn chúng, bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục nói: “Quả thực, tại nơi như địa ngục ấy, muốn vẫn cứ trong trong sạch sạch, quả thực chính là vọng tưởng. Có điều, cha cũng rất may mắn. Một người biệt hiệu “Dạ” đối với cha đích thực vô cùng chiếu cố. Mỗi lần cha gặp nguy hiểm, hắn đều sẽ đứng ra, dùng bản thân mình ngăn trở những quấy rầy ấy cho cha. Cha vẫn luôn không hiểu, hắn tại sao phải làm như vậy, về sau, cha rốt cuộc đã biết…”
Thượng Quan Thập nâng tay lên, lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: “Tên hắn vốn là ‘Lâm Nguyên Tiêu’. Hắn là bị người yêu cùng chung sống năm năm, vì hít thuốc phiện mà không trả nổi vay nặng lãi, bán vào Đọa Thiên. Mỗi lần, khi cha hỏi hắn vì sao lại giúp cha, hắn luôn mỉm cười nói, bộ dạng cha giống như em trai của hắn. Lúc ấy, cha cũng không để ý ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của hắn. Chỉ là dựa vào phần bản năng tự bảo vệ mình kia, phần ích kỷ ỷ lại kia, cha thản nhiên đón nhận sự bảo vệ mà hắn hi sinh cho mình. Để bảo vệ sự trong sạch nực cười của cha… Cuối cùng có một ngày, một anh cả xã hội đen quấn vào cha… Cha đương nhiên là ra sức chống cự, thà chết không theo. Cha cũng biết lúc đó, sẽ không có người nào đến giúp cha. Bởi vì địa vị người kia rất cao, hơn nữa còn là nổi danh cuồng ngược đãi… Ngay khi cha gần như tuyệt vọng, Dạ chạy vào, hắn dùng lực đẩy cha ra ngoài cửa… Cha cực kỳ sợ hãi, ngồi ở ngoài cửa, nghe tiếng thét chói tai cùng tiếng thở dốc bên trong truyền đến, không ngừng mà khóc, không ngừng mà khóc… Qua thời gian rất lâu, bên trong đã không còn tiếng động. Cha dựa vào sức mạnh chẳng biết từ đâu tới, vọt đi vào. Thế nhưng, hết thảy đã quá muộn rồi… Ngực Dạ cắm một thanh dao ăn chỉ còn nửa khúc, một mảnh đỏ tươi. Cha run rẩy ôm lấy hắn đầy vết thương, không ngừng kêu tên của hắn, nỗ lực đánh thức hắn tỉnh lại. Cuối cùng, hắn cũng tỉnh. Nhưng là lời nói kế tiếp của hắn, lại đánh cha thật sâu vào địa ngục…”
“Xin lỗi… Cha thực sự không biết, nếu sớm biết sẽ có kết quả như thế này, cha tuyệt đối sẽ không phụ thuộc vào sự bảo vệ của hắn, cha cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện một mặt nhát gan của mình ra ngoài… Là cha hại hắn… Là ích kỷ của cha, ỷ lại của cha hại anh ruột của mình… Xin lỗi…”