Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 75




Chuyến lữ trình này, Chu Trù vẫn ngủ gục suốt. Anson lật xem tạp chí số gần đây, càng nhiều thời gian đều là nhìn sang Chu Trù ngủ một bên.

Biệt thự dưới núi Jungfrau của Anson đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.

Đi tới biệt thự thả hành lý xuống, Chu Trù trực tiếp ngồi xuống thảm hơ lò sưởi, “Anh nên đem Richard theo, tôi nhớ bữa tối anh ta làm rồi.”

“Cho dù chỉ có tôi, cũng có thể chăm sóc em thật tốt.” Anson khẽ mỉm cười, xách túi hành lý mà Chu Trù tiện tay vứt xuống đất lên, giúp cậu cầm quần áo từng cái từng cái treo vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

“Ồ? Anh định chăm sóc tôi thế nào? Bữa tối anh định chuẩn bị duy nhất món tủ là cơm chiên trứng sao?” Chu Trù trực tiếp nằm xuống, góc độ đó vừa đúng có thể nhìn thấy cầu thang, mà Anson đang từ trên cầu thang từng bước từng bước đi xuống. Bóng dáng anh in ngược trong mắt Chu Trù, vẻ nho nhã như xẻ đôi không khí.

Anson ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay vỗ về mái tóc Chu Trù, “Cái tôi biết không phải chỉ có mỗi cơm chiên trứng thôi đâu.”

“Vậy sao, tôi mong đợi đấy.” Chu Trù trở mình quay lưng về phía Anson, lò sưởi khiến cậu ấm lên, mặc dù cứ ngủ suốt máy bay, nhưng lòng cậu cho tới bây giờ chưa từng thoải mái đến vậy, rất dễ dàng mà lại ngủ thiếp đi.

Anson mỉm cười một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lối suy nghĩ của Chu Trù càng lún càng sâu, cậu nhìn thấy Emily ở trong phòng bếp ninh canh, mình từ phía sau ôm cô, ở bên tai cô nói những lời thủ thỉ tâm tình đôi lứa. Đó là canh xương sườn ninh ngô phong vị Trung Quốc. Hạt ngô trong veo cùng sườn heo đậm đà hòa chung một chỗ, là hương vị nồng ấm nhất trong ký ức của Chu Trù.

“Anh nghĩ chúng ta cứ như vậy chung sống cả đời.”

“A, em mới không cần cả đời đều uống canh xương sườn ninh ngô đâu!” Emily bị lời nói ngô nghê của Chu Trù chọc cười, hôn chóc một cái lên gò má cậu.

“Được rồi, chúng ta cũng có thể ăn súp kem nấm, nhưng đừng để mùi kem át mất mùi nấm, như vậy sẽ rất tanh.”

“Anh là con nít đấy à? Có phải ngay cả ớt xanh anh cũng không ăn phải không?”

Trên môi Chu Trù vẽ lên ý cười, Emily như vậy, thật lâu thật dài mà khắc trong tâm trí cậu.

“Chu Trù… Chu Trù… dậy ăn cơm tối nào.”

Có người lay vai cậu, mí mắt Chu Trù run run mở ra, là Anson.

Hương thức ăn trong không khí rất quen thuộc.

“Canh gì đây?”

“Canh xương sườn ninh ngô. Còn có sườn kho tàu cùng khoai tây sợi xào.”

Nụ cười của Anson cùng Emily ngày đó chồng chéo lên nhau, giống như là quá khứ chồng chéo lên hiện tại.

Chu Trù dụi dụi mắt, “Gì cơ? Anh còn biết những món này?”

“Sau khi biết điểm đến của em là Thụy Sĩ, tôi cố ý bảo người ta chuẩn bị nguyên liệu cùng gia vị nấu món Trung Quốc.”

Chu Trù đi tới trước bàn nhấc cái nắp nóng hổi lên, hơi nóng phả vào mặt, Chu Trù múc một thìa lên nếm, “Nghĩ như thế nào lại làm canh này vậy?”

“Bởi vì ngô dễ tích trữ.” Anson ngồi xuống đối diện Chu Trù, “Nếm thử xem xương sườn tôi nấu thế nào?”

Chu Trù nhìn nhìn đĩa sườn kho kia, rất ra hình ra dáng, không khỏi nửa đùa nói, “Món này thật ra là Richard làm đi? Anh ta bây giờ hẳn sẽ không núp ở một xó nào đó nghe anh sai bảo chứ?”

Anson cười mà không đáp, anh dùng đũa có chút vụng về, nhưng là tướng ăn lại ưu nhã như thường lệ.

“Hai món này đã học bao lâu rồi thế?”

“Không phải là lâu lắm. Tôi vốn muốn làm cá lư hấp để em nếm thử một chút, nhưng độ lửa nắm giữ không tốt, hơn nữa cá lư chở tới đây cũng đã không còn tươi nữa rồi.”

“Tôi thừa nhận tôi bị anh lấy lòng rồi. Có điều đừng tưởng rằng như vậy là có thể mua chuộc được tôi.”

“Tôi biết chứ.” Anson buông đũa, chống cằm nhìn Chu Trù, ánh mắt anh đã không còn vẻ bất cần, nghiêm túc như là muốn ghim vào dòng thời gian, “Em ngoài mặt thoạt nhìn là một người rất khó dao động, trên thực tế em rất dễ dàng bị cảm động. Nhưng em lại có giới hạn đáy của mình. Hệt như bây giờ, em chịu đi du lịch với tôi, em sẽ không còn ghét tôi ôm hôn em như trước kia nữa, nhưng mà nếu tôi muốn nhiều hơn, em liền không cho tôi.”

“Không nghĩ tới anh có thể nhận rõ sự thực này.”

“Em là một người chuyên nhất, em cũng không sợ sửa đổi, em chỉ là vẫn yêu cô ấy mà thôi. Nhưng em lại động lòng vì tôi.”

Chu Trù không phủ nhận, chỉ tiếp tục uống canh, “Anh biết chuyện của Emily, cho nên mới cố ý làm món canh cô ấy từng nấu để cho tôi uống.”

“Tôi làm món canh này cho em là bởi vì tôi biết em thích uống, hơn nữa khiến em nhớ tới tình địch của tôi đối với tôi chẳng có bất cứ ích lợi gì, đúng không? Cái mà tôi chân chính muốn, em đều đã cho tôi toàn bộ rồi.”

“Cái anh muốn là gì?”

“Hiện tại.” Anson nhẹ giọng nói.

“Anh thật một chút không giống người chỉ có chút xíu yêu cầu như vậy.” Chu Trù kéo kéo khóe môi.

Ăn xong bữa tối, bọn họ ngồi trước lò sưởi chơi mấy ván cờ tướng quốc tế.

“Tôi nghĩ trong vòng năm nước liền thắng được em rồi.” Anson xác thực là cao thủ lao động trí óc, tư duy của anh chặt chẽ đến mức khiến Chu Trù hoài nghi có phải bắt đầu ngay từ nước đầu tiên anh đã tính kế mình rồi hay không.

“Vậy tôi phải gắng sức để cho anh trong năm nước không thắng được tôi.”

“Được rồi, em am hiểu nhất chính là biết rõ thua cũng phải giãy chết mà.”

Chu Trù nhướn mày, “Tôi không thích hình dung của anh.”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Em biết rõ bất kể phòng thủ kiểu gì, cự tuyệt thế nào, tự an ủi ra sao, em đều sẽ yêu tôi, nhưng vẫn muốn chống cự, đây không phải là giãy chết thì là gì?”

“Tự luyến.”

Ván cờ này, Chu Trù thật sự trong năm nước liền thua.

“Có chuyện gì là anh không am hiểu hay không?”

“Có, nhiều lắm. Ví dụ như trượt tuyết, lần đó ở bãi trượt tuyết trên đỉnh Jungfrau này, tôi rất thưởng thức dáng trượt tuyết của em.”

Chu Trù nhún vai, “Anh lại đang nói điêu rồi. Trượt tuyết anh nếu như không biết, anh tại sao phải mua biệt thự dưới chân núi Jungfrau? Xuất thân như anh làm sao có thể chưa học qua trượt tuyết chứ?”

“Tôi từng học, nhưng lúc ngã xuống bị trẹo cổ. Tôi ngã trong tuyết, kêu gào người hầu tới cứu tôi. Tôi tưởng tôi sẽ bại liệt luôn cơ.”

“Ngày mai cùng đi với tôi? Tôi sẽ bảo vệ tốt cho anh, công chúa.”

“Vậy tôi tình nguyện mãi mãi vây em trong khoảnh trời băng đất tuyết này, làm hoàng tử của tôi.”

Anson dùng ngữ điệu bình tĩnh nói lời đường mật, nhưng chính là bởi vì bình tĩnh, lại nghe chân thật ngoài ý muốn.

Hôm sau, anh thật sự cùng Chu Trù đi trượt tuyết. Nhưng không tới mười phút, Chu Trù liền khẳng định tối hôm qua tên này lại nói điêu. Anh nếu thật sự là trước kia thiếu chút nữa trẹo cổ, hành động phải là sợ đầu sợ đuôi chứ, nào giống lúc này theo Chu Trù từ trên sườn núi trượt xuống lưu loát tuyệt đối thế này.

Chu Trù cố ý trượt ra hình chữ S, không ngừng lướt qua trước mặt anh, hơi mang tính trả thù mà nhiều lần lướt sát bên chân anh tựa hồ cố ý muốn làm anh vấp ngã.

Anson đều nhất nhất tránh thoát.

Chu Trù làm một dấu tay “khinh bỉ” với anh.

Mà trước mặt Anson vừa lúc là một mỏm núi nhô ra, cả người anh phi vọt ra, lúc đáp xuống trọng tâm không nắm giữ tốt, cả người lộn nhào xuống.

Chu Trù trượt đuổi theo, Anson lộn mấy vòng mới dừng lại, anh nằm im ở đó.

“Anh không sao chứ?”

Mãi đến khi Chu Trù vươn tay ra với anh, anh mới mở mắt, hơi thở phả ra kết thành sương trắng, chậm rãi chuyển mắt nhìn về phía Chu Trù, nhưng không nói lời nào.

Chu Trù chú ý tới anh vẫn luôn rất bảo vệ cổ mình. Ít nhất anh nói mình đã từng trượt tuyết trẹo cổ hẳn là chuyện từng phát sinh.

“Ê!” Chu Trù dùng gậy trượt tuyết gõ gõ Anson, “Đừng giả bộ, mánh cũ rồi.”

Anson lại cố chấp mà nằm ở trong tuyết.

Chu Trù thở dài, nằm xuống bên cạnh anh, “Lần này anh hài lòng chưa.”

Anson nghiêng người sang, cười nói, “Hài lòng lắm.”

Anh dựa vào Chu Trù, hôn lên gò má cậu. Mà Chu Trù lại không nhúc nhích nằm ở nơi đó.

“Em đối với nụ hôn của tôi, hoặc là chán ghét kháng cự, hoặc là không phản ứng chút nào.”

“Anh không cần đóng giả phụ nữ, cứ một bộ đa sầu đa cảm.”

“Tôi không cách nào không quan tâm em. Nhớ tôi từng nói với em, trên thế giới này chỉ cần thứ có thể dùng tiền mua được, bất kể giá cả ra sao, đều không phải là xa xỉ phẩm.”

“Cho nên anh muốn nói, tôi đối với anh mà nói mới là thứ xa xỉ nhất?” Chu Trù buồn cười ngồi dậy, “Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận dưới nhiệt độ thế này, đôi môi anh khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.”

“Thật á?” Anson cũng ngồi dậy.

Chu Trù lại đã trượt ra xa rồi.

Những ngày thích ý như vậy đại khái trôi qua một tuần, Richard tự mình mang theo một đống văn kiện tìm tới.

Khi hắn đẩy cửa ra, Anson đang ngồi trên sô pha báo, có người nằm nghiêng trên sô pha, đầu vừa vặn gối lên đùi Anson. Than lửa trong lò sưởi phát ra tiếng lách tách rất nhỏ, giống như là muốn đem thời gian xé ra một cái khe nho nhỏ. Anson liếc thấy Richard vào cửa, đưa ngón tay đặt trên môi làm dấu đừng lên tiếng.

Richard ngẩn người, người gối lên đùi Anson không phải ai khác, chính là Chu Trù. Vài lọn tóc vừa đúng phủ lên mắt cậu, cổ tay tự nhiên buông bên mép ghế sô pha, bàn tay Anson giữ trên bả vai cậu bảo đảm lúc trở mình cậu sẽ không ngã xuống.

Anson nhận lấy văn kiện, nhanh chóng lật xem, ký tên của mình.

Khi anh đưa chúng cho Richard, Chu Trù đang nhắm mắt lại nói chuyện, “Sẽ không phải là hợp đồng buôn lậu vũ khí gì chứ?”

Ngón tay Anson mơn trớn bên trán cậu, cười nhẹ nói, “Nếu như là làm ăn trái phép, tôi sẽ ngu đến mức ký hợp đồng để lại chứng cứ cho em sao?”

Chu Trù vươn tay, Anson đem hợp đồng bỏ vào trong tay cậu, không có chút tị hiềm nào. Lật vài cái, phần lớn là một vài kế hoạch buôn bán ở Trung Đông, đối với xí nghiệp lớn mà nói đây đều là bí mật kinh doanh, khó trách Richard phải đem chúng khóa trong rương bảo hiểm mang đến. Lại lật mấy cái về phía sau, Chu Trù nhướn mày, “Anh mua một hòn đảo nhỏ?”

“Ừ.”

“Trên đảo có phòng thí nghiệm độc lập?”

“Đúng vậy, độ lớn của phòng thí nghiệm này tương đương với một phần ba diện tích Lầu Năm Góc. Chuyên môn làm nghiên cứu công nghệ cao. Thời đại đổi thay rồi, AK47 đã không thể thỏa mãn nhu cầu của thị trường nữa.” Anson cúi đầu hôn một cái lên trán Chu Trù, “Có muốn đi xem một chút không? Mặc dù mới vừa thành lập, nhưng mà rất nhiều công trình cấp cao đã đầy đủ hết, tôi tính mời chuyên gia cùng nghiên cứu viên của các lĩnh vực, em có muốn đi xem thử không.”

“Không định làm tiếp buôn lậu vũ khí nữa à?”

“Mặc dù tôi hưởng thụ cảm giác được em đuổi theo khắp thế giới, nhưng xu thế chuyển biến của gia tộc Lorenzo ắt phải làm, không thay đổi thì sẽ bị những đối thủ đã thay đổi nuốt mất.”

“Trừ phòng thí nghiệm thì không có gì khác sao?”

“Có, bờ cát rất nhỏ mịn, em có thể hưởng thụ tắm nắng, còn có thể lướt sóng nữa.”

“Rất hấp dẫn người ta nhỉ.” Chu Trù ngồi dậy, “Đi thôi.”

“Bây giờ?”

“Tất nhiên bây giờ, tôi cũng không phải mỗi năm đều có kỳ nghỉ dài hạn.” Chu Trù quay đầu cười một tiếng, Anson ngẩn người tại đó.

Ngược lại thì Richard phất phất tay nói, “Thưa ngài, tôi chuẩn bị máy bay tư nhân rồi.”

Thoắt cái từ đồng tuyết Thụy Sĩ bay đến bờ cát nắng Nam Thái Bình Dương, những thứ quần áo dày cộm đón đông mà Chu Trù chuẩn bị hoàn toàn không cần sử dụng đến. Bọn họ cất cánh từ sân bay quốc tế, khi máy bay bay thẳng vào trời mây, Chu Trù nhìn về Thụy Sĩ dần dần cách xa ngoài cửa sổ, “Y hệt đường hầm thời gian ấy nhỉ, chúng ta sắp từ mùa đông xuyên việt đến mùa hè.”

Anson chống đầu nhìn cậu, “Làm sao lại đột nhiên muốn đến hòn đảo tôi mua kia thế? Chỉ là bởi vì tò mò?”

“Tôi là một cảnh sát quốc tế, đương nhiên phải đi tra xét xem anh có làm chút nghiên cứu phi pháp nào có độ nguy hiểm cao gì đó hay không chứ.”

“Em không phải người rành nói dối.” Anson lắc đầu một cái, nắm lấy ngón tay của Chu Trù, “Lúc nào em mới tính nói cho tôi biết, em xin điều nhiệm, rời khỏi đất Mỹ?”

Chu Trù thử giật giật ngón tay, Anson liền nắm càng chặt hơn.

“Chờ ngày nghỉ kết thúc, thời điểm tôi phải đi nhậm chức tôi nhất định sẽ gửi tin nhắn báo cho anh.”

“Phản ứng đầu tiên khi tôi biết tin này chính là em muốn rời khỏi Mỹ, rời khỏi phạm vi thế lực của tôi.”

“Phản ứng đầu tiên? Đó chính là sau đấy anh còn có những suy nghĩ khác?”

“Trốn tránh không phải là bản tính của em. Nếu như con người tôi thật sự tạo thành dao động lớn như vậy với em, em sẽ đối diện tôi, thậm chí một viên đạn kết liễu tôi, chứ không phải dùng phương thức tiêu cực đi tha hương như vậy. Bất kể em đến chốn nào, tôi có thể tùy thời tùy chỗ xuất hiện trước mặt em, em điều nhiệm nếu như lấy việc rời xa tôi làm mục đích, thì quá thất bại rồi.”

“Cho nên là?” Chu Trù nhìn về phía Anson, đối với cái sự kéo tơ bóc kén của anh cũng không hề cảm thấy bất kỳ không vui nào.

“Cho nên, em sẽ làm như vậy là bởi vì đáy lòng em thừa nhận em yêu tôi.” Nói ra những lời này, trong nụ cười của Anson có mấy phần đắc ý, “Em là một người biết phân rõ tình cảm cùng công việc, cùng giống như giữa em và Eva. Cô ấy có thể làm bạn của em, em sẽ cược cả mạng mình để bảo vệ cô ấy. Nhưng mà em cũng tuyệt đối có thể ở một giây tiếp đó đem cô ấy làm mục tiêu truy bắt của mình. Thế nhưng mà em yêu tôi, điều này sẽ ảnh hưởng phán đoán của em về tôi. Em không cách nào rút đi tình cảm em dành cho tôi khi đang làm việc, nó ảnh hưởng đến lập trường làm một cảnh sát quốc tế của em. Đây là cách em yêu tôi.”