“Chúng ta là bạn đại học mà, giọng tôi cậu nghe dĩ nhiên quen tai.” Chu Trù không thể nói cho cậu ta biết mình đã từng là Dean Dương ở đây, ngộ nhỡ tin tức này lộ ra, sẽ gây ra không ít phiền toái cho cậu ta và cả Dương Cẩm.
“Cũng phải.” Marin gãi gãi sau gáy, động tác nhỏ này vẫn giống y trước đây, “Vừa rồi… tôi nghe họ nói cậu là một cảnh sát quốc tế…”
“Đúng vậy. Cảnh sát quốc tế cũng chỉ là cảnh sát mà thôi, không khoa trương như phim diễn trong ti vi đâu, kiếm miếng cơm thôi.” Chu Trù cùng Marin cụng ly.
Joey Allande đi về phía bọn họ.
Chu Trù không hề bỏ lỡ cảnh chân mày hơi nhíu lại của Marin, cậu ta cũng không muốn gặp phải Joey.
“Eva, cô hôm nay đẹp thật đấy. Giống như là vật báu đuợc khắc ra từ thủy tinh vậy.”
“Nhưng tôi lại không thích bị người ta cất giấu.” Eva mỉm cười một tiếng, “Chúc mừng anh Joey, trở thành người cầm lái danh xứng với thực của Massive.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt Joey vẫn luôn đặt trên người Chu Trù, rất hiển nhiên màn giới thiệu vừa rồi của Anson đã khiến cho Chu Trù hấp dẫn sự chú ý của không ít người có mặt. Joey cùng Chu Trù cụng ly, hắn thoạt nhìn phong độ phiên phiên, nhưng thủy chung không có sự ưu nhã sẵn có như của Anson, “Cảm thấy buổi dạ tiệc này thế nào?”
“Rượu ủ tám năm, mỹ nữ vây quanh, cuộc sống xa xỉ có thể tưởng tượng được trên đất liền thì nơi này đều đủ cả, buổi dạ tiệc này chỉ có thể dùng hoàn mỹ để hình dung.” Chu Trù cười cười, không có quá mức cố ý cũng không hiện vẻ xa cách.
Marin cười tạ lỗi với Chu Trù một tiếng, đang định rời đi, không nghĩ đến Joey lại đi tới trước mặt cậu ta.
“Marin, tôi mua kẹp cà vạt thiết kế của mùa thu này rồi.” Joey từ trong túi quần móc chiếc kẹp cà vạt giá trị không rẻ kia ra, nó có đường cong nhưng tạo hình cũng không ẻo lả, thoáng điểm xuyết hai viên kim cương, khiêm tốn nhưng lại không che giấu nét xa hoa, sự theo đuổi mỹ cảm của nhà thiết kế hoàn toàn được thể hiện ra.
“Vô cùng cảm tạ sự yêu thích của ngài dành cho thiết kế của tôi.” Marin gật đầu một cái, trong nụ cười có mấy phần miễn cưỡng.
“Em không phát hiện tôi từ đầu đến giờ đều không đeo kẹp cà vạt sao? Tôi đợi em tự tay đeo nó lên cho tôi.” Thân thể Joey nghiêng về trước, trong ánh mắt mang theo ba phần hài hước bảy phần ám muội, hắn cố ý muốn cho Marin cảm nhận được hơi thở của mình.
Marin lui về phía sau một bước nhỏ, “Ngài Allande… tôi còn có những chuyện khác…”
Joey một phát giữ cổ tay Marin lại, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn ở cổ tay cậu, ý vị gì đó không cần nói cũng biết, “Tôi hi vọng em có thể tự mình đeo lên cho tôi, Marin.”
Marin theo bản năng nuốt nước miếng, cậu nhanh chóng nhận lấy chiếc kẹp cà vạt kia, lúc đeo lên cho Joey, đối phương cúi đầu nhẹ nhàng hít vào mùi hương trên mái tóc cậu, tựa hồ đối với mọi chuyện trước mắt vô cùng hưởng thụ.
Chu Trù thở dài, ngoại hình của Marin quả thật rất dễ hấp dẫn một số người đàn ông, trước là Bọ Cạp Đỏ giờ là Joey, Chu Trù cảm thấy huyệt thái dương rất đau.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Joey chắc là sẽ không làm ra hành động quá đáng quá với Marin. Chu Trù cũng không tiện ra mặt giải vây cho cậu ta.
“Tôi cảm thấy thủ đoạn tán tỉnh của Joey Allande thật là kém cỏi mà.” Thanh âm của Anson vang lên bên tai Chu Trù. Chu Trù liếc mắt, chỉ thấy anh một tay đút trong túi, một tay cầm ly rượu đỏ, thản nhiên thích ý vô cùng có phong phạm quý tộc.
“Ồ, tôi rất hiếu kỳ thủ đoạn tán tỉnh như thế nào mới coi là cao minh?”
“Em muốn biết? Tôi chỉ sợ em sẽ lại trốn mất thôi.” Anson cùng Chu Trù cụng ly, miệng ly của anh cố ý dán lên miệng ly của Chu Trù, khẽ xoay tròn một góc, khơi gợi một loại suy tư nào đó.
Âm nhạc trở nên càng chậm hơn, ánh đèn cũng từ từ tối xuống.
Đó là blues, nhàn nhã mà du dương, trong các sự kiện của xã hội thượng lưu rất ít dùng loại nhạc này, mặc dù Chu Trù cảm thấy blues so với cái loại nhạc kiểu như Dòng sông xanh còn có vận vị hơn. (Dòng sông xanh, aka Sông Đa-nuýp xanh, ai nghe Dòng sông xanh của thánh Củ Tỏi thì biết)
Nhóm nam nữ trong sảnh tiệc đều rất hài lòng với bầu không khí này.
Anson lặng lẽ cầm lấy ly rượu của Chu Trù đặt lên bàn, hết thảy cứ tự nhiên mà vậy. Cánh tay anh ôm lấy bờ vai Chu Trù, thân thể bắt đầu đong đưa theo điệu nhạc.
“Anh đang làm gì?” Chu Trù buồn cười hỏi.
“Dung nhập vào bầu không khí… Em xem, tất cả mọi người đang hưởng thụ loại tiết tấu này.” Anson nghiêng đầu kề sát Chu Trù, giống như khúc nhạc dạo cho một nụ hôn, lại dừng lại ở vị trí không xa không gần.
“Đây chính là thủ đoạn tán tỉnh của anh?”
Anson lắc đầu một cái, “Tôi chỉ là hưởng thụ thời gian cùng một chỗ với em thôi.”
Đó là một cái bẫy, tỏa ra khí tức muốn mê hoặc người ta. Chu Trù theo bản năng muốn cách xa, nhưng Anson lại di chuyển theo cậu, thủy chung duy trì tư thế ôm cậu trong lòng.
“Chỉ là nhảy một điệu blues mà thôi. Em đang sợ cái gì?”
“Chỉ là một điệu blues mà thôi, nhưng nhảy cùng anh thì rất không thích hợp.”
“Tại sao không thích hợp?”
Chu Trù cùng Anson từng bước lùi vào trong bóng tối, Chu Trù không thể không giành lấy chủ động, bước chân xoay một cái sắp thoát khỏi phương hướng của Anson. Nhưng Anson lại theo sát không tha, cạ qua giày Chu Trù, lần nữa trở lại vị trí của hai người.
“Bởi vì tôi là đàn ông?” Anson khẽ cười hỏi.
“Bởi vì chúng ta không có cùng lập trường?”
“Hay là bởi vì…” Anson chậm rãi dựa vào hướng Chu Trù, “Em đang động tâm?”
“Sự tự phụ của anh là thứ vũ khí tốt nhất để chinh phục thế giới này đấy.” Chu Trù thần sắc thản nhiên, không nhúc nhích chút nào.
Bàn tay đang ôm Chu Trù của Anson chậm rãi trượt xuống, mơn trớn cánh tay cậu, áp lên cổ tay cậu, “Mạch đập của em trở nên nhanh.”
“Nói sằng.” Chu Trù quay đầu đi, dây dưa với Anson chính là lãng phí sinh mạng mà.
“Em biết tôi không hề.”
Ngay tại khoảnh khắc Chu Trù né tránh anh, nụ hôn của Anson phủ xuống. Mang theo cố chấp giằng co, hôn mút gặm cắn đôi môi Chu Trù. Chu Trù dồn sức đẩy ra, khe hở giữa hai người không quá rõ ràng, Anson không kịp chờ đợi mà càng thêm dùng sức ôm chặt lấy cậu. Bàn tay hung hãn ép sau lưng Chu Trù, cự tuyệt tất cả khoảng cách giữa hai người họ.
Chu Trù bóp vai Anson trong nháy mắt phát lực muốn đem anh ấn sang một bên, nhưng không nghĩ tới cánh tay đối phương chống lên một bên bức tường, hôn càng thêm càn rỡ. Cái vuốt ve của anh kèm theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm thẩm thấu qua áo quần da thịt, xâm nhập vào thân thể Chu Trù. Chu Trù ngẩng đầu lên tránh về phía sau, Anson lại không chịu buông tha, đầu lưỡi liếm láp hàm trên khoang miệng Chu Trù, sự khiêu khích dịu dàng khiến người ta tâm tình dao động. Nụ hôn của Anson dùng sức mà lại quyến luyến, cắn nuốt hết mọi thứ, sự giãy giụa của Chu Trù càng có vẻ buồn cười mà vô lực. Lực độ vuốt ve của Anson dần dần mạnh mẽ lên, khi lực độ ấy tích tụ đến một trình độ nhất định liền giống hệt như giày xéo, anh muốn đem Chu Trù nhào vụn… gắt gao nắm trong lòng bàn tay. Hết thảy những điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng trong lòng Chu Trù, cậu thậm chí còn nhấc chân đá bên sườn Anson. Đau đớn như vậy cũng không thể khiến Anson buông tay.
Chu Trù không hiểu là cái gì đã cho người đàn ông này sự cố chấp muốn nắm mọi thứ trong tay.
Âm nhạc chậm rãi chẳng biết khi nào đã hơi nhanh lên, ánh đèn sáng tỏ thông thấu, làm cho Chu Trù tức thì trở lại thực tế, cậu thô bạo kéo cổ áo sau của Anson, đem anh kéo cách ra khỏi mình.
“Tôi thật sự bị em mê hoặc rồi.” Hơi thở của Anson như cũ tàn lưu lại dư vị dây dưa vừa rồi.
Chu Trù theo bản năng lấy mu bàn tay tay chà qua môi mình, xúc cảm đầu lưỡi Anson trêu chọc khóe môi cậu vẫn còn tồn tại.
“FUCK!” Chu Trù thuận tay cầm chiếc dĩa trên bàn ăn lên, nhưng mu bàn tay lại bị Anson đè xuống.
“Tại sao phải thẹn quá thành giận chứ?” Anson nhếch khóe môi, “Nếu như em đối với tôi không có chút động tâm nào, căn bản không cần để ý là ai hôn em. Em chẳng phải trai tơ chưa trải sự đời, cũng chẳng phải phụ nữ Trung Quốc cổ đại giơ cao tấm bảng trinh tiết. Em có phải động lòng rồi không? Có phải không?”
Từng câu từng câu “Có phải không” của Anson khiến Chu Trù đánh mất kiên nhẫn.
Cậu quyết định lờ đi thanh âm của Anson, ánh mắt của anh, hết thảy mọi thứ của anh. Khi cậu lần nữa trở lại dưới ánh sáng, liếc thấy cách đó không xa Marin đang sửng sốt nhìn cậu đăm đăm.
Chu Trù dùng sức thở ra một hơi, Marin nhất định là nhìn thấy mình và Anson chung một chỗ ban nãy rồi.
Cậu còn chưa kịp thăm dò được Joey Allande chút nào thì đã bị Anson làm rối loạn trận cước. Cậu không lẩn tránh ánh mắt của Marin, ngược lại từ xa xa nâng ly cười, tựa như mọi chuyện mới nãy giữa mình và Anson chẳng có gì to tát vậy.
Eva đi xã giao một vòng rốt cục đã trở về, khoác lên tay Chu Trù, thấp giọng nói, “Ban nãy Joey còn hỏi thăm tôi về quan hệ của cậu cùng Anson đấy. Hắn hoài nghi việc làm ăn của Anson có thể thông suốt không trở ngại đều nhờ có bạn hợp tác trong Interpol là cậu giúp một tay. Tôi đoán hắn rất muốn làm quen với cậu, lại lần không rõ nội tình bên cậu.”
Chu Trù gật đầu, mấy ngày này Joey sẽ hẹn cậu gặp mặt riêng.
“Cậu cùng Anson không có gì chứ?” Giọng điệu của Eva thay đổi, có mấy phần trêu chọc cùng hả hê.
“Tôi cùng anh ta có thể có gì chứ?”
“Môi cậu cũng sưng lên rồi kìa, nếu là phụ nữ thì cũng sẽ không dùng sức hôn như vậy đâu.” Eva liếc về phía Anson, yêu kiều cười một tiếng, “Tên này cũng sắp nhịn đến giới hạn rồi đi, buổi tối cậu nhất định phải khóa kỹ cửa sổ, tôi cũng không thể lúc nào cũng trông chừng cậu được.”
“Tôi đã chuẩn bị súng lục đặt ở dưới gối đầu rồi.” Chu Trù dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, chọc cho Eva thấp giọng nở nụ cười.
“Trước kia tôi cảm thấy Anson rất buồn nôn, nhưng bây giờ tôi thật lòng cảm thấy anh ta đáng thương rồi.”
Cuộc sống về đêm trên du thuyền là không ngừng nghỉ, các du khách ra khỏi sảnh tiệc liền nhao nhao đi tìm những thú vui khác, tỷ như sòng bạc tỷ như những chốn tiêu tiền khác.
Joey Allande không ngờ được lại đi đến phòng cà phê. Hắn gọi một ly Blue Mountain thượng đẳng, dựa vào bên cửa sổ nhìn biển rộng nhấp nhô mơ hồ trong bóng tối. Trong phòng cà phê rất ít người, người lên chiếc du thuyền này đều không phải là vì hưởng thụ yên lặng. Chu Trù đi tới ngoài cửa phòng cà phê thì dừng bước, cậu không thể cứ thế đi vào được, Joey có thể nhận ra được là cậu cố ý.
“Tôi có thể mời em uống một tách cà phê.”
Chu Trù từ tiếng bước chân liền biết Anson một mực đi theo phía sau cậu, “Được thôi.”
“Em mà lại đáp ứng sảng khoái như vậy? Không sợ tôi ở phòng cà phê làm chuyện gì khiến em ý loạn tình mê sao?” Anson sửa sang lại nơ cổ của mình một chút.
“Eva không nói cho anh, rằng tôi mang súng ư?”
“Đâu cơ?” Anson cười, “Vừa rồi lúc tôi sờ em sao lại không cảm giác được.”
Chu Trù không tiếp lời nữa liền đi vào phòng cà phê.
Khoảnh khắc bọn họ đi vào, thân ảnh cũng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, Joey theo đó mà xoay đầu lại, nhìn thấy Anson vô cùng thân sĩ kéo ghế ra cho Chu Trù, thậm chí không cần hỏi mà đã gọi cho Chu Trù một tách latte, còn dặn dò nói nhất định phải cho một ít bột quế, thoạt nghe như là đối với khẩu vị của Chu Trù nắm rõ như lòng bàn tay vậy.
“Con chip kia của tôi em định lúc nào thì trả lại cho tôi thế?” Anson chống đầu một bộ nhàn nhã, không phải là giọng điệu thương lượng, giống như người đã thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn thảo luận một chuyện không liên quan đến đề tài quan trọng.
“Chương trình phản nghe lén của anh tổng bộ thấy rất hứng thú, thậm chí còn tính mua lại nữa.”
“Nếu em cần, tặng cho em cũng không sao.”
Joey vẫn ở cách đó không xa bất động thanh sắc quan sát cách ở chung của bọn họ.
Cà phê latte được mang lên, Anson bỏ thêm nửa gói đường vào, nhẹ nhàng khuấy đều một lúc, trò chuyện mấy câu về ca nô mới mua hẹn Chu Trù cùng nhau đi câu cá gần bờ, sau đó mới đẩy cà phê tới trước mặt Chu Trù.
“Anh không phải là đã có rất nhiều ca nô rồi sao? Đúng là lắm tiền không có chỗ đốt.” Chu Trù xùy cười một tiếng.
“Tôi dù sao vẫn muốn tìm một cái cớ cùng em đến nơi chỉ có hai chúng ta đơn độc trò chuyện một chút thôi.”
Câu “trò chuyện một chút” này ý vị rất sâu, bao gồm trò chuyện một vài giao dịch buôn lậu phi pháp này nọ, mặc dù Anson không nói rõ, nhưng Joey lại đem trí tưởng tượng khuếch đại ra vô hạn.
Chân mày Chu Trù nhíu lại, chỉ là từ góc độ của Joey thì không thấy được mũi giày Anson đang nhẹ nhàng cọ qua bắp chân Chu Trù, như có như không mà gảy ống quần cậu.
“Ngài Lorenzo biết súng tôi mang có bao nhiêu phát đạn không?” Chu Trù chống đầu, viền môi kéo ra độ cong thật dài, đôi mắt của cậu mang ý cười, động tác bưng cà phê của Anson liền đờ ra đó.
“Tôi muốn cởi hết quần áo của em, đè em xuống giường.” Anson lấy tách cà phê ra, để cho Chu Trù nhìn thấy khẩu hình của anh.
Chu Trù bất ngờ duỗi chân dùng sức đạp tới, vừa đúng đạp lên đầu gối Anson.
Rõ ràng bị đau, cà phê trong tay cũng sắp sánh ra rồi, trên mặt Anson vẫn như cũ treo nụ cười mỉm mê chết người không đền mạng.
Cuộc đối thoại khiến người ta không lần ra manh mối giữa bọn họ, nghe vào tai Joey lại ẩn hàm thâm ý.
“Tối nay tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, cà phê uống quá nhiều ảnh hưởng giấc ngủ.” Chu Trù đứng dậy, tách latte cậu mới chỉ uống hai hớp mà thôi.
“Ngủ ngon.” Anson không đứng dậy đưa tiễn, chỉ vẫy vẫy tay.
Cả phòng cà phê rất là trống trải, chỉ có một đôi tình lữ trẻ tuổi cùng một người đàn ông trung niên đang xem sách, cộng thêm Anson cùng Joey.
Anson bưng cà phê của Chu Trù qua, môi phủ lên chỗ Chu Trù nhấp qua, hơi mang nét hưởng thụ mà uống một hớp.
“Tôi cho tới bây giờ không biết ngài Lorenzo thích uống đồ thừa của người khác đấy.” Joey đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh Anson, “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”
“Không ngại, dĩ nhiên không ngại.” Ngón tay Anson vuốt ve vòng quanh miệng tách.
“Thoạt nhìn, anh đối với vị cảnh sát quốc tế kia cũng không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy.” Ánh mắy Joey lưu chuyển trên tách cà phê.