Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 58




Quả nhiên, khóe mắt William khẽ giật, khoảnh khắc chớp nhoáng ấy bị Chu Trù bắt được.

“Cổ đông của Massive có những ai, các người hẳn là có danh sách rồi, tên họ, tư liệu cá nhân cùng với phương thức liên lạc của họ.”

Chu Trù đứng dậy rời đi, William ngẩng đầu lên theo động tác của cậu, cho đến khi Chu Trù đi tới cạnh cửa, Miller gọi cậu lại.

“Hey! Cậu cứ đi vậy hả?”

“Nếu anh Goodwin một câu nói thật cũng không định nói, có hỏi tiếp cũng sẽ chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa, tin tức chúng ta muốn biết, anh ta đều không thể nói.”

Nếu như gã không nói, cũng chính là nhiều hơn mấy lần lên tòa, còn không thì chính là vào tù nghỉ phép. Nếu như gã nói, Chu Trù tin rằng cổ đông sau màn còn lại kia tuyệt đối có năng lực khiến gã mất đi tất cả.

Chu Trù vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Jones liền tiến lên đón.

“Sao lại bỏ qua cho hắn như vậy chứ?”

“Thế cậu muốn thế nào? Tẩn hắn một trận?” Chu Trù nhớn mày.

Jones cắn răng, “Hành động của chúng ta uổng phí rồi sao?”

“Làm sao lại uổng phí? Jones, cậu còn nhớ rõ mục đích của chúng ta là cái gì không? Là bắt William Goodwin, hay là bắt Massive?”

“Đương nhiên là Massive.” Khớp hàm Jones thả lỏng ra.

“Bây giờ đã là thời điểm Massive hỗn loạn nhất, cũng là thời điểm dễ dàng lộ ra sơ hở nhất. Đoán thử xem, CEO kế tiếp sẽ là ai?” Chu Trù đi qua Jones, chỉ để lại mình cậu ta ngơ ngác nhìn cái bóng của mình.

Giống như Chu Trù dự đoán, William bị điều tra toàn diện, tự lo còn không xong, không thể không tuyên bố giải nhiệm chức vị CEO. Xế chiều hôm mà hắn từ chức, Massive cũng triệu tập buổi họp báo đưa tin, tuyên bố CEO tân nhậm —— Joey Allande. Đó là một người đàn ông ngoài bốn mươi, màn hình vô tuyến đem ngũ quan hắn tôn lên cực kỳ tinh tế, hắn rất am hiểu bảo dưỡng, khóe mắt không có nếp nhăn, Chu Trù nhìn hắn cái đầu tiên liền biết người này cũng không chỉ là CEO bận rộn của công ty lớn, cũng đồng dạng là một kẻ hưởng thụ cuộc sống chú trọng bề ngoài. Hắn một tay đút trong túi, tay kia thì đẩy mic và đèn flash của cánh truyền thông.

Vệ sĩ của hắn chen chúc đi lên, đem hắn ngăn cách ở ngoài mảnh huyên náo kia.

Giờ phút này, Chu Trù đang ngồi trước bàn làm việc ăn mỳ Ý gọi bên ngoài. Rob Mập ở bên trái cậu gặm humburger, George Già ăn pizza, mùi thức ăn nồng nặc tràn ngập cả không gian.

Lúc Leila tiến vào không khỏi nắm mũi.

“Lạy Chúa tôi, các anh chính là sinh hoạt như vậy ư?”

“Đây mới là cuộc sống của đàn ông.” Rob Mập vẻ mặt cảm khái.

“A, vứt bỏ bít-tết và khoai tây nghiền vợ anh làm cho anh rồi ăn những thứ thực phẩm rác rưởi này, anh lại gọi nó là ‘cuộc sống của đàn ông’?” Leila cảm thấy không đáng sâu sắc cho vợ Rob Mập.

“Tôi nói gã ấy.” Rob Mập chỉ chỉ màn hình máy tính.

Leila rướn cổ nhìn, Joey Allande trên màn hình phong độ lịch lãm, quả thực giống như là hoàng gia Anh quốc.

“Thật giống một con công a.” Leila cười mỉa một tiếng, cô vỗ vỗ Chu Trù, “Này, cậu xem thế nào mà nhập thần như thế? Lẽ nào cậu yêu Joey Allande rồi?”

Chu Trù nuốt thức ăn xuống, chậm rãi mở miệng nói, “Cô nhìn kỹ một chút mấy người vệ sĩ bên cạnh Joey Allande ấy.”

Leila híp mắt tử tế nhận diện, “Giống người của William Goodwin thế?”

“Chúng ta cho là William Goodwin đã chơi xong rồi, nhưng xem tình hình này, Joey Allande nói không chừng vẫn còn nằm dưới sự không chế của William. Nếu là như vậy… thì không dễ xử lý rồi.” Chu Trù nhíu mày, “Chúng ta vốn là đoán rằng CEO tân nhiệm sẽ có trao đổi với cổ đông sau màn kia, nhưng cái tình hình hiện tại…”

“Chỉ sợ đối tượng hắn trao đổi là William Goodwin…” Leila ấn ấn huyệt thái dương, “Tôi thấy nhức đầu quá…”

Lúc này, Jones gõ cửa mở ra, cậu ta ngửi thấy cái mùi sực nức cả phòng kia cũng không khỏi lui về phía sau mấy bước. Trong tay cậu ta ôm một bó to hoa dạ hương lan màu trắng, lưu ly tím điểm chuế đan xen, tao nhã mà không dung tục.

Rob Mập ha hả bật cười, “Tôi bảo này Jones, chú có phải muốn theo đuổi Leila hay không a!”

Jones liếc hắn một cái, đem hoa đặt lên bàn Chu Trù, “Có người tặng anh.”

Rob Mập vẫn không buông tha cho Jones, vỗ một cái lên bả vai cậu ta, “Cậu trước kia thái độ không tốt với sếp, nếu như muốn đền bù, cũng không cần phải tặng hoa a! Tốt xấu gì cũng phải ra ngoài ăn một bữa bít-tết Angus chứ.”

Chu Trù không đưa tay nhận bó hoa kia, ngược lại Leila vẻ mặt tán thán, “Rất đẹp a!”

Cô lấy tấm thiếp trong bó hoa ra, khẽ nhẩm, “Miss you. A.L.”

“A.L. là ai?” Rob Mập cầm thiếp đến xem xét nửa ngày, còn đưa lên mũi ngửi một cái, “Thế nào lại giống mùi nước hoa cho nam thế?”

Leila nhếch khóe môi, đã đoán được đối phương là ai. Cô cười mà không nói.

“Hey! Leila! A.L. là ai?” Rob Mập tiếp tục hỏi tới.

Chu Trù dùng cằm chỉ chỉ bó hoa kia, “Leila, cô nếu thích thì cầm đi đi.”

“Ừ, tôi thích lắm.” Leila một phát ôm qua bó hoa kia, nhún nhún vai với Chu Trù nhất thời phong tình vô hạn, “Đồ của tên kia đều là tốt nhất.”

“Xì, thật chẳng thú vị làm gì mà cứ thần bí a!” Rob Mập vẻ mặt bất mãn.

Ánh mắt Jones không rời khỏi Chu Trù, cậu còn bình tĩnh tiếp tục ăn mỳ Ý, thỉnh thoảng uống hớp bia.

Đợi đến khi George Già cùng Rob Mập đều rời đi, Jones kéo cái ghế đối diện Chu Trù ra rồi ngồi xuống.

“Muốn hỏi gì?” Chu Trù điều chỉnh cự ly của hình ảnh.

“A.L.—— là Anson Lorenzo sao?” Jones hỏi.

“Là anh ta.” Chu Trù trả lời rất bình tĩnh.

“Nguồn tin của anh cũng là hắn?”

“Đúng.”

“Trước kia… nhiệm vụ nằm vùng của anh cũng là tiếp cận hắn.”

“Nếu như có một ngày cậu có thể xem hồ sơ mật, hoặc là nhiệm vụ đó đã giải mật, cậu tự nhiên sẽ biết.”

“Vậy hắn tại sao phải tặng hoa cho anh?”

Chu Trù nhếch khóe môi, “Đó là sở thích buồn nôn của anh ta.”

“Tại sao tôi cảm giác chúng ta là đang hợp tác với Anson Lorenzo nhỉ?” Jones nghiêm túc hỏi.

Chu Trù cười, “Đúng vậy, chúng ta là đang hợp tác với anh ta, mỗi người một nhu cầu. Hay là nói cậu muốn nhất cử nhổ bật Anson Lorenzo để chứng minh năng lực của cậu? Đến khi đó, đám kiến cỏ đang bị nhà Lorenzo khống chế liền có thể bò ra khắp thế giới đều được, chúng sẽ chui vào mắt vào mũi cậu, bơi lội trong huyết quản của cậu.”

“Tôi cho là chúng ta là cảnh sát quốc tế. Tôi không hiểu nguyên tắc xử lý công việc của anh.” Thanh âm của Jones lạnh xuống.

“Cậu có thể xin chuyển tổ. Tổ phụ trách càn quét ma túy quốc tế rất thiếu nhân thủ.”

“Không, tôi phải ở lại đây, trông chừng anh.”

“Nếu cậu muốn ở lại tổ này, vậy thì hãy tuân thủ kỉ luật của nó, phục tùng mệnh lệnh của tôi, bất kể cậu đồng ý hay không đồng ý quyết định của tôi đều được, đừng kéo chân sau chúng tôi.” Chu Trù tiếp tục đưa mắt đặt lên Joey Allande trên màn hình. Cậu phóng to kẹp cà vạt của Joey, đó là mẫu thiết kế mới mùa xuân này của Dương Thị, nhà thiết kế chính là Marin Homan. Loại kẹp cà vạt hạn chế số lượng kiểu này một thiết kế chỉ có duy nhất một chiếc, xem ra Joey đối với thiết kế của Dương Thị cũng là tình hữu độc chung a. Hoặc đây là chỉ thị William Goodwin.

Điện thoại vang lên, Chu Trù thuận miệng trả lời, “Xin chào, tôi là Chu Trù.”

“Thích hoa tôi tặng em không? Dạ hương lan màu trắng.”

Thanh âm của Anson du dương mê người như thường lệ.

“Ồ, đó là anh tặng à, tôi tặng nó cho Leila. Tìm tôi có chuyện gì không?” Chu Trù âm thầm thở dài một cái, ngay cả điện thoại công việc của cậu Anson cũng biết rồi, đúng thật là xó nào cũng chui vào được mà.

“Em có biết Joey Allande thật ra là con rối của William Goodwin hay không?”

“Tôi đã đoán ra rồi.”

“Ừ, cho nên đối tượng liên lạc của Joey Allande không phải là người thừa kế của Orlando Bain, mà là cái tên William kia. Không thể không nói nước cờ này của William đi rất tệ.” Trong thanh âm của Anson có mấy phần ý vị hả hê.

“Tại sao?”

“Đạo lý rất đơn giản, ma quỷ không cần hai phát ngôn viên. Mà Joey Allande cho tới bây giờ đều không phải là một người cam chịu làm con rối của kẻ khác.”

“Ồ, anh cảm thấy Joey sẽ diệt trừ William, rồi thay thế hắn.”

“Ừ. Đoán xem tôi bây giờ ở đâu?”

“Anh ở nhà tôi. Quên nói cho anh biết, tối nay tôi không về nhà.” Nói xong, Chu Trù liền lanh lẹ cúp điện thoại.

Cậu đi tới trước cửa phòng làm việc của Leslie gõ gõ, “Hey, buổi tối cùng đi ăn đồ nướng không?”

Leslie đang khóa ngăn kéo, “Đi thôi. Chỗ cũ.”

Đó là một tiệm nướng lộ thiên, khách đến đều là những người trẻ tuổi mười mấy đôi mươi, trên người là những hình xăm kỳ quặc, trang sức kim loại trên tai trên rốn khúc xạ ra ánh sáng sắc lạnh, bọn họ ngâm nga những điệu nhạc hip-hop, bia uống đến chất chồng như núi.

Leslie cùng Chu Trù thường thường ngồi ở trong góc tầm thường nhất cũng là an tĩnh nhất, uống bia. Leslie là cao thủ nướng thức ăn, các loại thịt thà rau củ luôn nướng vừa đủ độ.

Chu Trù giật nắp lon bia, chống đầu cười, “Này, anh không làm công việc bây giờ cũng có thể mở quán nướng đấy.”

Leslie có diện mạo hấp dẫn người cùng khí chất lạnh băng, cho dù là ngồi trong một cái góc nhỏ như thế này không có nghĩa là không có ai chú ý tới hắn.

Hắn cầm lấy lon bia Chu Trù đã uống một hớp, không đợi Chu Trù lên tiếng hắn đã tu hết nửa lon.

“Hey! Hey! Đó là cái tôi đã uống!” Chu Trù vươn cánh tay còn chưa kịp ngăn cản hắn, hình như là kiểu người như Leslie đều hơi có chút bệnh sạch sẽ.

“Vậy sao.” Hắn dừng một chút, “Tôi uống rồi, cậu bật một lon nữa đi.”

Nhìn hắn thần sắc như thường, Chu Trù lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ có lần tiểu đội của hai người họ cùng nhau tụ tập ăn uống, Gene không cẩn thận làm lộn xộn dụng cụ ăn cơm, đem chiếc dĩa Rob Mập đã dùng qua đặt ở chỗ Leslie, kết quả sau khi người nọ tới đã nhìn chằm chằm cái dĩa kia ước chừng ba mươi giây, sau đó sau khi bồi bàn đổi dao dĩa cho hắn, hắn dùng khăn ăn đem bộ dao dĩa kia lau ước chừng hơn mười phút mới bắt đầu dùng cơm. Rob Mập ở một bên bị khí thế của hắn chấn cho cả một đêm tiêu hóa không xuôi.

Chu Trù vừa giật nắp lon vừa quan sát biểu tình của Leslie, thấy hắn tỏ vẻ chẳng sao cả, Chu Trù mới xiên một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng.

“Nghĩ sao lại cùng ăn đồ nướng với tôi?”

“Bởi vì muốn ăn đồ nướng thôi.” Chu Trù dĩ nhiên không thể nói với hắn, bởi vì Anson đang ở trong căn hộ của cậu, cậu phải tìm một nơi để đi.

“Cậu gần đây ăn thực phẩm rác rưởi tương đối nhiều.” Leslie tổng kết.

“…” Chu Trù đúng lúc giữ vững trầm mặc.

Đám sinh viên đại học cuồng hoan ở đối diện đang high, tiếng mở lon bia tạch tạch tựa như nã súng.

Một nữ sinh lắc eo đi tới. Chu Trù chống đầu duy trì tư thái thưởng thức.

Cô có làn da sẫm màu, đôi môi hấp dẫn cong lên, vạt dưới chiếc áo sơ mi ca rô thắt nút dưới bộ ngực, vừa vặn khoe ra phần bụng không có một chút mỡ thừa. Cô mặc quần short bò, cặp chân thon dài rảo bước.

“Hey.” Cô đi tới bên người Leslie, ngón tay vuốt qua cổ áo sơ mi của hắn, “Lần đầu tiên tới bên này sao?”

Chu Trù âm thầm huýt gió, Leslie luôn luôn lạnh lùng, bây giờ có mỹ nữ trước mặt Chu Trù tất nhiên tò mò phản ứng của hắn.

Leslie không chút hoảng loạn, chỉ là nghiêng đầu đi.

Mà đám bạn của nữ sinh kia đều đang trêu chọc.

“Có muốn cùng bạn anh qua chỗ bọn em không, lát nữa bọn em định đi bão xe.” Cô cúi đầu cơ hồ rủ rỉ bên tai Leslie, “Anh thoạt nhìn giống như là người ngồi văn phòng, cuộc sống thỉnh thoảng cũng phải có chút kích thích chứ.”

Sơ mi của Leslie không chút lôi thôi, cho dù không cần lật mác cũng biết giá trị không rẻ. Cặp kính không gọng càng tôn lên vẻ tri thức và lý trí của hắn, hoàn toàn là dáng vẻ của tinh anh cao cấp ở xí nghiệp lớn.

Chu Trù ra sức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, cuộc sống có chút nhàm chán.”

“Cuộc sống rất nhàm chán sao?” Leslie nhướn mày, hàn quang đảo qua, sống lưng Chu Trù lạnh toát.

“…” Chu Trù né tránh ánh mắt của Leslie, nhìn về phía mấy chiếc xe phân khối lớn đậu bên cạnh quán nướng, rốt cuộc hiểu ra “bão xe” mà nữ sinh kia nói là bão xe gì.

Leslie theo tầm mắt Chu Trù nhìn sang, “Cậu muốn lái mô tô?”

“… Có chút.” Chu Trù gật đầu một cái, cậu nhớ có một lần ở Anh cùng Emily thi hành nhiệm vụ. Xe bọn họ bị hỏng, Chu Trù cùng Emily tạm thời nhảy lên một chiếc mô tô bên đường đuổi theo. Buồn cười là, người lái xe là Emily, Chu Trù ngồi ở phía sau của cô, tốc độ gió trong khoảnh khắc ấy giống như là muốn giằng xé bọn họ vậy. Emily chắn trước người cậu, nửa đùa nói, “Yên tâm, kỹ thuật của em tốt lắm.”

“Chu Trù. Chu Trù!” Leslie gọi cậu hai tiếng, cậu mới hoàn hồn lại.

“A, cái gì?”

“Vậy thì đi bão xe.” Leslie hất hất cằm, rời khỏi chỗ ngồi, chỉ chỉ đám sinh viên kia, “Các cô cậu tìm hai người ra đây, nếu tôi cùng đồng nghiệp của tôi thắng, các cô cậu sau này gặp phải tôi cùng đồng nghiệp của tôi ở nơi này, làm phiền an tĩnh một chút.”

“Cái gì —— mày cũng ngông quá đấy!” Một người trong đó ném lon bia đi tới, đang định túm lấy cổ áo Leslie, Chu Trù xuýt xoa một tiếng quay đầu đi chỗ khác, người này thảm rồi…