Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 17




“Ồ, thường thức cơ bản gì vậy?”

Chu Trù bật cười, khóe miệng không biết làm sao khiến Carter đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa nhíu đầu mày lại.

“Đó chính là —— cả thế giới đều là kẻ địch của Anson Lorenzo, toàn thế giới đều muốn anh ta chết.”

“Gồm cả mày sao?” Ngữ điệu kẻ thẩm vấn cất cao, xem ra lời nói toàn thế giới đều muốn Anson chết khiến gã thật sung sướng.

“Bao gồm các người, cũng bao gồm cả tôi.”

“Ồ? Vì sao? Anson Lorenzo đối với chuyện làm ăn của Dương Thị luôn rất chiếu cố a?”

Chu Trù lắc đầu, một bộ dáng mình cũng là người bị hại nói, “Ông anh, nếu không phải vì anh ta, tôi sao lại bị William Goodwin của Massive nghi kỵ? Tôi sao lại ngồi trên chiếc máy bay đã bị cài bom? Tôi sao lại bị cha tôi ngày ngày ân cần dạy bảo muốn tôi nhìn rõ giới hạn? Tôi sao lại bị các người bắt tới đây?”

“Ờm, nghe ra thì mày cũng thực thảm.” Lời nói vừa dứt, một roi hạ xuống trên bả vai Chu Trù, đau đến mức cậu phải hít ngược một hơi.

“Mẹ nó ——”

Ngay sau đó lại là hai roi quất xuống. Chu Trù đã rất lâu không chịu đau thế này, tế bào toàn thân đều run lên.

Kẻ thẩm vấn dừng lại, “Cậu Dương đừng lo lắng, ba roi này thuần túy là vì cậu không đủ phối hợp cho nên chúng tôi phải cho cậu biết tay chút xem sao thôi.”

Thái dương Chu Trù mồ hôi lạnh chảy xuống, kỳ thật cậu cũng không phải gánh không nổi nghiêm hình bức cung, mà là cậu cảm thấy chính mình quá oan.

“Các người nếu muốn biết chuyện của Anson Lorenzo, thì tôi xác thực cái gì cũng đều không biết. Từ khi tôi trở về New York cũng chưa quá ba tháng…”

“Kỳ thật Anson Lorenzo con người này đối với người mình nhìn trúng vẫn là nói được mấy câu thật lòng. Chỉ là thường thường sau khi anh ta nói thì đối phương lại không coi là thật, đây chính là cảnh giới làm người cao nhất của anh ta. Cho nên ấy à bọn tôi chỉ là muốn cậu Dương cẩn thận ngẫm lại một chút, Anson Lorenzo rốt cuộc có từng nói qua cái gì với cậu hay không?”

“Tôi không nhớ rõ lời quan trọng gì đó, toàn bộ đều không liên quan đến việc hệ trọng… Các người rốt cuộc muốn làm gì tôi…” Chu Trù trong lòng tính toán làm sao kéo dài thời gian, mình xác thực không biết bất cứ tin tức hữu dụng gì, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị Carter Lippman giết người diệt khẩu.

“Chỉ cần cậu Dương phối hợp với chúng tôi, chúng tôi sẽ trả cậu về.”

Cảm giác được mặt đất bấp bênh, Chu Trù biết mình sợ rằng là đang ở trên một con thuyền. Cũng chính là nói mình dù cho có thể giãy khỏi trói buộc thì ở trên biển cũng không có nơi để chạy. Thế nhưng Carter Lippman không thể nào hai mươi tư tiếng đều ở trên biển, hoặc là con thuyền này ban đêm sẽ cập bờ hoặc là bọn họ vốn ở ngay gần bờ, hoặc không thì trên thuyền còn có ca nô.

“Nếu như cậu Dương đây không phối hợp, yên tâm… chúng tôi cũng không nỡ nghiêm hình bức cung. Con em nhà giàu như cậu da non thịt mềm thế này không bằng để tôi cùng thủ hạ của tôi vui vẻ hưởng thụ không phải sao?”

Nói xong, đối phương kéo áo cậu ra, nguyên bản bầu không khí ái muội đột nhiên lắng lại.

Chu Trù khẽ bật cười, “Thật ngại quá, tôi không da non thịt mềm như trong tưởng tượng của anh.”

Cậu từ vai phải lan ra đến ngực có một mảng sẹo bỏng diện tích không nhỏ, đó là vết thương lưu lại sau vụ nổ. Tuy rằng cũng không dữ tợn, màu sắc cũng gần như màu da bình thường, nhưng đường vân đậm nhạt bất nhất vẫn khiến người khác hít ngược một hơi.

Đối phương cười khẽ một tiếng, “Được rồi, vì để tiết kiệm thời gian của ông chủ tôi và cả của tôi, tôi nghĩ chúng ta tiến vào vấn đề chính thì hơn.”

Tay áo Chu Trù bị kéo lên, đau đớn trên cánh tay khiến cậu xác định đối phương tiêm cái gì đó vào cho cậu.

“Đừng lo lắng, không phải thuốc phiện, chẳng qua chỉ là thuốc nói thật mà thôi. Liều lượng tôi đã khống chế rất tỉ mỉ rồi, tôi sẽ không để cậu Dương đây trước khi cái gì cũng chưa nói mà đầu đã hỏng mất đâu. Hơn nữa thuốc nói thật thay vào nhanh lắm, chỉ cần cậu thôi chống cự cho chúng tôi đáp án sớm chút, tôi sẽ không cho cậu dùng liều lượng vượt quá hệ số nguy hiểm.”

Thuốc nói thật sao… Dẫu sao cũng tốt hơn thuốc phiện phải không? Chưa ai từng nghe nói phát nghiện với thuốc nói thật cả.

Chu Trù cười khổ trong lòng.

Thuốc nói thật là để làm phản ứng đáp lại của thần kinh não giảm xuống thấp nhất, khiến đại não không làm ra thêm bất cứ sự xử lý tin tức nào đối với kích thích bên ngoài. Nhưng trên thực tế Carter và thủ hạ của cậu ta chung quy không biết được một sự thật đó chính là Chu Trù là một cảnh sát quốc tế ý chí kiên định từng chịu huấn luyện, có lẽ phản ứng đáp lại của đại não cậu giảm xuống, nhưng ý chí bản thân cậu lại kiên cường hơn người bình thường.

Chỉ là để giảm đi mấy mũi tiêm, Chu Trù quyết định ‘hết sức phối hợp’ thẩm vấn.

Trong đầu Chu Trù cảm thấy có hơi mụ mị, tư duy cũng trơ nên đặc quánh lại. Kỳ thực điều duy nhất cậu lo lắng cũng không phải là mình nói ra bí mật gì về Anson Lorenzo, mà là không cẩn thận nói ra thân phận thực sự của mình.

“Cậu tên là gì.” Thanh âm không có cảm tình của gã thẩm vấn vang lên bên tai Chu Trù, phảng phất như một loại lực lượng nào đó tràn đầy cả không gian.

“Dean Dương.” Chu Trù không còn tinh lực kiến lập những phòng tuyến kín không lọt gió kia nữa, chỉ có thể ở trong lòng phân định ra phạm vi nhất định phải làm ra phản ứng cùng với bộ phận cần thả lỏng cơ bắp.

“Cậu quen biết Anson Lorenzo không?”

“Quen.”

“Vậy thì Anson Lorenzo ở trong lòng cậu là người như thế nào vậy?”

“Tên bịp bợm giả dối… khốn nạn…”

Thanh âm lạnh lẽo của Carter vang lên, “Liều lượng thuốc nói thật có phải không đủ không?”

“Ông chủ, liều lượng không có vấn đề, cậu cũng không muốn tiêm cho nó quá nhiều khiến nó trả lời chúng ta những lời nhảm nhí hoặc là ảo giác các loại chứ. Hơn nữa Anson Lorenzo xác thực là ‘tên bịp bợm giả dối’ với cả ‘khốn nạn’.” Trong thanh âm của tên thẩm vấn lộ ra vài phần hả hê.

“Tiếp tục đi.”

Chu Trù lúc này dĩ nhiên đã mơ mơ hồ hồ, cậu rất muốn cố gắng suy nghĩ, nhưng mà cậu phát hiện sức nặng của suy nghĩ khiến cậu không thể chống đỡ.

“Anson Lorenzo xác thực chỉ là khách hàng về mặt mua bán trang sức của Dương Thị thôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Dương Thị phải chăng tham dự vào việc buôn bán vũ khí của nhà Lorenzo?”

“Không có.”

Thần thái Chu Trì nhìn như đã muốn dại ra.

“Ngày đó mày cùng Anson Lorenzo nhân cơ hội đi Johannesburg, hắn có đàm luận bất cứ chuyện gì liên quan đến vận chuyển vũ khí hoặc là thuốc phiện trên máy bay không?”

“Không có.”

Khi tên thẩm vấn còn muốn mở miệng, Carter lại đi đến trước mặt Chu Trù, lạnh lùng nhìn đỉnh đầu vô lực mà gục xuống của cậu.

“Thời điểm biết được trên máy bay có cài bom, Anson Lorenzo có phản ứng gì?”

“Anh ta rất bình tĩnh.”

“Bình tĩnh…” Carter hừ lạnh một tiếng, “Không có gì có thể hù dọa tên điên này sao.”

“Sau đó hắn lại làm cái gì?” Tên thẩm vấn tiếp tục hỏi.

“Anh ta đi đến buồng lái, muốn tôi mang quả bom về khoang hạng sang.”

Carter cau mày, “Khi anh ta gỡ bom trấn định không?”

“Rất trấn định, tựa như trò chơi.”

“Tựa như trò chơi…” Carter khoanh tay nghĩ ngợi gì đó, sau đó bật cười giễu cợt, “Có lẽ tên đó sớm đã biết tính toán của cha tôi, nói không chừng cái gọi là bom kia cũng là anh ta tự mình cài.”

“Bây giờ nên làm thế nào? Cậu Lippman cảm thấy thằng nhãi này có giá trị lợi dụng gì đối với Anson Lorenzo sao?”

“Ai cũng chẳng có cách phỏng đoán Anson anh ta coi ai là có giá trị lợi dụng, cùng với có bao nhiêu giá trị lợi dụng.” Carter xoay người đi ra khoang thuyền.

Chu Trù trong mơ hồ nghe thấy một trận tiếng động na ná động cơ ca nô, sau đó cả khoang thuyền yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng nước biển dập dềnh, sàn nhà dưới chân hơi hơi tròng trành lên xuống, Chu Trù đoán rằng mình đang ở trên một con thuyền.

Hiệu lực của thuốc nói thật dần thay thế, cậu tuy rằng mỏi mệt thế nhưng tinh thần cũng nhạy bén lên. Dựa vào thính lực của cậu, cậu có thể đoán ra được đang ở trong khoang thuyền chính là người của tên đã thẩm vấn mình. Trên boong thuyền căn cứ vào tiếng bước chân, hẳn là có ba người đang tuần tra. Bọn chúng ngẫu nhiên nói chuyện tán dóc, từ trong lời nói của bọn chúng, vị trí hiện tại của con thuyền này là ở ven biển. Chỉ là không biết được Carter rốt cuộc tính toán xử lý mình như thế nào, nói không chừng đến cuối cùng là muốn giết con tin luôn, trực tiếp ném vào biển khơi xong hết mọi chuyện.

Tên thẩm vấn vào lúc Chu Trù đang suy nghĩ đi đến trước mặt cậu, Chu Trù ngửi thấy mùi bánh mì nướng.

“Ăn chút đi, trước mắt ông chủ còn chưa nói muốn mày chết đâu.”

Chu Trù há miệng cắn bánh mì vào miệng, hiện tại điều trọng yếu nhất chính là khôi phục thể lực.

“Ăn nhanh đến thế, lại còn là bộ dáng xã hội thượng lưu.” Thanh âm tên thẩm vấn nhẹ nhàng, một bên bón bánh mì, bàn tay nâng má Chu Trù, chậm rãi hướng xuống, mơn trớn cổ cậu, vai cậu.

“Tuy rằng trên người mày vết thương dày đặc, thế nhưng tao đối với mày hứng thú không giảm như cũ.” Hơi nóng của đối phương phả lên cần cổ Chu Trù, loại cảm giác đó khiến cậu muốn nôn mửa.

“Thế nhưng tao không có hứng thú ở phương diện đó.”

“Đừng nói vậy chứ. Tao biết mày với Anson Lorenzo hẳn là có một chân, nhưng mà bây giờ người có thể cứu mày là tao chứ không phải Anson Lorenzo.”

Bàn tay của đối phương càng thêm càn rỡ, thậm chí đùa giỡn nơi nhô lên bên phải của Chu Trù.

Mẹ nó! Chu Trù ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

“Đêm nay để tao vui vẻ hưởng thụ một chút, tao đảm bảo mày có thể sống sót trở về Dương Thị.”

Trong lòng cười lạnh một phen, Chu Trù rất rõ ràng rằng đêm nay tên này cho dù phi thường hưởng thụ, thì cũng không thể đại biểu ngày mai hắn sẽ không phục tùng mệnh lệnh của Carter mà giải quyết mình.

“Mày có một đôi chân dài xinh đẹp đấy, khi tao lần đầu tiên nhìn thấy mày đã mê mẩn lắm rồi…”

Ngay tại lúc này đây, Chu Trù cả người đột nhiên run lên.

“Đừng sợ, tao đảm bảo lát nữa sẽ thực dịu dàng…”

Cơn run rẩy như vậy càng ngày càng kịch liệt, kèm theo đó co rút cùng loại giống cơn co giật.

Tên thẩm vấn từ trong trầm ngâm ngẩng đầu lên, mới phát hiện bộ dạng Chu Trù ngửa đầu hô hấp dị thường khó khăn.

“Ê! Mày làm sao vậy!”

Tên thẩm vấn đứng dậy, nhìn Chu Trù run rẩy cả chiếc ghế dựa ngã xuống, mà cơn run của Chu Trù lại không hề ngừng lại, đầu ngoẹo sang một bên, tình huống phi thường nghiêm trọng.

“Mẹ kiếp! Mày là có bệnh động kinh sao!” Đối phương mau chóng đè Chu Trù lại, tiện tay cầm lấy thứ gì đó nhét vào trong miệng Chu Trù chỉ sợ cậu cắn đứt lưỡi mình.Thế nhưng cơ thể Chu Trù cứng ngắc ghê gớm, trận run vẫn cứ tiếp tục, càng ngày càng có xu thế hô hấp không thông. Đối phương vội vã cởi dây thừng ở hai tay Chu Trù ra, đặt cậu nằm thẳng trên sàn, người trên boong tàu lớn tiếng hô hào cũng xông tới giúp đỡ đè Chu Trù lại.