Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Chương 17: Hồi tưởng!!




Bịch…

-Kaishito! Mày sao thế?-Hai anh chàng máu lạnh nếp mình vô bóng râm dưới cây to lớn, che mát.

Bỗng dưng sau một hồi thời gian trôi lạnh lẽo dưới sự im lặng tới rợn xương, một tiếng “bịch” xuất phát từ chủ nhân nó là Kaishito đang ôm vồ đầu bứt tóc, ánh mắt đăm chiu đầy cảm xúc.Phong thật đúng như tên gọi là gió, nhưng cơn lốc nhẹ cứ hây hây bên anh, mái tóc bồng bềnh , hấp dẫn ngất ngay tung bay trong những luồng khí nhẹ nhàng.Nhìn qua thằng bạn anh mà không chút emotion nào hết.

-Lại là hình ảnh đó!Nó cứ ám ảnh trông đầu tao mãi!

-Ý mày là…em mày? Sarari Hatsuoka!

-Đã là mười một năm rồi từ khi tao mãi mãi vĩnh biệt nó!

Hình ảnh, chìm sâu vô lòng nước, thần nước đưa cánh tay giá lạnh ôm chặt lấy một cô bé hiếu động mới khoảng lên mầm non, từ từ càng chìm vào nước và tiến tới giấc ngủ “ngàn thu” . Cô bé rất đáng yêu, mang trong mình dòng máu Việt-Nhật, cô có người anh trai khá trầm nhưng rất thương cô , anh trai cô rất đẹp trai của dòng họ Hatsuoka.

-Nó là đứa con gái duy nhất mà tao quý trọng nhất và chỉ mình nó thôi!Không ai thay thế được nó hết ngay cả Hoa Âm!

-Mày chắc chứ ? Tao thấy hình như không phải vậy!

-Sao mày lại nói thế?Mày định chọc tức tao à?-Kaishito căm phẫn nhìn Phong.

-Cho tao hỏi: điều gì đã khiến mày nhớ tới hình ảnh của nó?-Chỉ cần một câu thôi, Phong đã khóa chặt đôi môi của bạn anh.Kaishito thẫn thờ, vì điều gì ư? Vì điều gì ư?Lại là hình ảnh một cô bé sắp chết đuối trong nước?À không! Cô bé này đã là 17 tuổi, ngang ngỡ anh rồi!Lòng anh thắt khi nghĩ tới khoảng khắc đó, khoảng khắc Hoa và Renko la ầm lên, anh đứng ngơ ngác trong khi Hưng lao như tên lửa tới hồ.

-Ngày đó, không phải lỗi tại mày đâu Kaishito!

-Tao không can tâm! Vì lúc đó, chỉ vì lúc đó tao không để mắt tới nó nên mọi chuyện mới…..giờ đây, tao suýt nữa phải phạm sai lầm thêm lần thứ hai!

Kaishito xót xa nghĩ tới cô em gái của anh …vì hôm đó, anh chiều ý nó ra công viên nước chơi, anh chiều ý nó để nó tự do, anh chiều ý nó để đi mua kem cho hai anh em và nó đã sẩy chân rơi xuống hồ và mãi mãi, anh không thể nghe được câu nói “anh hai ơi” từ giọng điệu dễ thương của nó nữa.

Mất một người….quá đủ rồi!Qúa đủ lắm rồi!Anh không muốn lần này…mình mất thêm người nữa.Nếu như người đó đã đi thì anh không còn muốn sống nữa.

-Mọi chuyện qua rồi Kaishito! Mày đừng để bụng nữa!-Phong ngồi kế bên an ủi.

-Câu đó là tao nói mới đúng! Phong, chừng nào hình ảnh nhỏ đó mới vứt ra khỏi tâm trí mày?

-Nhỏ mang quả bong bóng đó hả?Tao nhớ mãi , chính nó…là kẻ đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tao và là người biến tao trở nên vui tươi hơn chứ không lạnh như mày nhưng…giờ không được gặp nó nữa rồi, không biết nó ở đâu nữa!-Hình ảnh Phong quay lại thời gian khi còn mẫu giáo, anh buồn bã đi trên con đường trong công viên, bỗng một cô bé cực kì đáng yêu , trên tay cầm những trái bong bóng chạy lon ton kiếm mẹ rồi mít ướt. Vừa khóc vừa la mẹ ơi, Phong tò mò chạy tới an ủi nín đi.Cô bé sớm quay lại trạng thái bình thường , rủ Phong đi qua ,đi lại và cái “chụt” .Nhóc còn nhỏ có biết gì đâu, thấy ba mẹ chia sẻ tình cảm giờ y chang còn lại, hôn cái “chụt” lên môi Phong làm anh bất ngờ. Giờ nhớ lại ,Phong tự cười mìm tự kỷ.

-Tao về trước nhé! Mệt rồi! Mày về không?

-Tao muốn ở lại một chút!

Kaishito đứng dậy dứt khoát thoát khỏi bóng râm lạnh người , để Phong mình vu vơ. Cũng đã mười một năm rồi, anh không được nhìn bóng dáng cầm những quả bóng bay ngô ngơ đó nữa. Ngồi dưới góc cây, ánh mắt hớp hồn bao con tim đang từ từ đóng chặt, tiến tới bóng tối. Hình ản đó, mái tóc dài ngang vai xoăn nhẹ, vàng nâu lướt thướt ,ánh mắt như búp bê, cái miệng nhỏ nhắn kia, cái váy đầm trông thật nữ tính với chú gấu bông cực đáng yêu. Hình ảnh này….quen quá?

Cạch…

Bước chân tới căn nhà nhỏ sau lớp bụi cây nhưng tuyệt đẹp, đây là căn nhà mà ngày xưa anh và Phong ở khi cả hai gia đình chuyển tới đây chơi, nghĩa là hai anh đã tới Hồ Cốc lúc…lớp năm.

-Hả?-Mệt mỏi vô nhà, Kaishito bang hoàng khi thấy một thiếu nữ đâu ra phát hiện được ngôi nhà nhỏ này, vô một cách tùy tiện và lăn đùng ra ngủ khò khò , mà còn ngay trên giường anh nữa. Kaishito đứng hình nhìn Huyệt Anh đăm chiu.

-Cái con nhỏ này, thật là…..Huyệt Anh!-Kaishito bó tay, anh tự hỏi nhà nhỏ heo này có dạy phép lịch sự là gì không nữa, gia đình nó như thế nào mà có đứa con gái vậy.

Đi tới chỗ Huyệt Anh, Kaishito định lây cô dậy nhưng không, khuôn mặt vô tư suýt chết đuối ….đáng yêu quá nhỉ! Cô nằm ngủ sây sưa trên giường anh, tim Kaishito đập mạnh , có cảm giác như anh chính là chiếc giường đó đang bao phủ Huyệt Anh dậy.

-Ba mẹ ơi!Hic! Đừng bỏ con mà!-Đắm chìm trong giấc mộng, Huyệt Anh bỗng thốt lên làm anh ngỡ ngàng? Cái gì thế ?

-Con hứa sẽ học giỏi Tiếng Anh để qua Mỹ cùng gia đình mà!Đừng bỏ con ở lại mà!-Gia đình cô bỏ cô đi ư? Một cảm giác đau thắt luồng qua trong tim anh . Huyệt Anh, một cô gái lạc quan, mạnh mẽ , thì ra không nơi nương tựa ? À không…cô không đi cùng gia đình được. Kaishito hình như…đang thương người ư? Thì ra nhóc con bị thiếu tình thương gia đình từ lâu, chả trách tính cô như vậy.

-Đừng bỏ con đi mà! Con hứa sẽ cố gắng mà!Hic! Huhuhu!-Những giọt nước mắt lăn dài trên má Huyệt Anh, khốc nấc lên trông khi Kaishito vẫn đang nhìn khuôn mặt sướt mướt của cô .

-Đừng đi mà! Hic!Huhuhuhu!Con sống sao giờ ? Làm ơn!-Kaishito tự nhiên đưa bàn tay thon dài, lau những giọt những giọt nước mắt vẫn cứ tuông.Tuy trông anh vẫn lạnh banh nhưng trong lòng anh là một đống lộn xộn .

-Có ai? Làm ơn! Ở bên tôi đi mà!-Huyệt Anh tội nghiệp!

-Tôi…đang bên cô đây! Đừng khóc nữa!-Kaishito , ánh mắt anh đầy vẻ huyền ảo. Đôi môi anh kề bên môi Huyệt Anh. Tặng một nụ hôn ấm ắp , nó mang vẻ an ủi, mang vẻ yêu thương , Huyệt Anh bỗng dưng cũng ngừng khóc , hình như cô đang đáp trả lại cái nụ hôn đó.

“Bàn tay ai vậy nhỉ? Ai đang vuốt má mình thế nhỉ?Dịu dàng ,thoải mái và ấm áp quá!Mẹ ư?”

-Mẹ?-Huyệt Anh giờ thức tỉnh , lim dim con mắt rồi mở mắt.

-………..-Không nói nên được lời nào. Cô mặt nghệch ra nhìn người đối diện anh, Kaishito.

-Anh….anh làm gì ở đây vậy?-Huyệt Anh la làng.

-Cô lạ ghê! Đây là nhà tôi mà!-Kaishito lạnh lùng.

-Nhà anh? Hớ! Vậy những bức hình này là sao!-Huyệt Anh ngơ ngơ ra và cuối cùng điều cô quên mất.

Huyệt Anh chỉ thẳng vô những bức tranh của “cô” treo đầy trên tường gần giường Kaishito. Rốt cuộc là sao ? Huyệt Anh tò mò nhìn Kaishito.Nếu anh ấy là chủ nhân nhà này thì….anh treo tranh cô lên làm gì? Huyệt Anh có vẻ đang có một tia sáng nhỏ nhoi trong lòng.

-Đây là….hình quá khứ của em gái tôi!-Kaishito ngước lên những bức hình gợi lại cảm giác buồn, cảm giác thiếu thốn trong người.

-Thế à…..-Huyệt Anh buồn rầu, cô đang nghĩ gì vậy? Qủa là ngốc!

-Vậy …em gái anh đâu rồi?-Huyệt Anh nhìn dõi theo những bức hình, em gái anh giống cô ghê, cô rất muốn gặp nó.

-Nó qua thế giới bên kia rồi!

-Ô…tôi xin lỗi!-Huyệt Anh lập tức che miệng mình lại. Cô quay qua nhìn Kaishito, anh buồn làm sao, nhìn anh treo nhiều hình thuở nhỏ như vậy ắt hẳn anh rất yêu quí em gái anh. Kaishito lạnh lùng thì ra cũng có một người con gái trong lòng mình.

-Cô không còn làm gì nữa thì làm ơn….ra khỏi đây!-Kaishito quay qua nhìn Huyệt Anh , anh ra cử chỉ mời cô out khỏi căn nhà này

-Xí!!!-Huyệt Anh tự nghĩ sao hồi nãy mình lại thương hại cho cái tên âm binh này chứ?Đồ khó ưa!

-Hai tên này cho đáng đời!-Mamakp đi , crack crak hai bàn tay lại cho nhau xỏa xì-trét. Cô đang nguyền rủa Long và Hưng vì không chịu giúp bổn cô nương này và bạn thân cô nữa. Hay ya….

-Hớ!Phong?-Đang đi bỗng dưng Mamako chợt phát hiện ra, thân hình vạm vỡ, mê ly của Phong ngồi tựa vô gốc cây, ngủ ngon lành.

Những cơn gió nhẹ cứ bay dịu dịu bên chủ nhân nó , mái tóc bồng bềnh lại một lần bay tung tăng trong không khí. Những cơn gió con như đang giúp “ mẹ” cực kì ấn tượng trước “ chồng” ? Hihi! Mamako thẫn thờ nhìn Phong, anh đẹp trai quá!Bất giác đi tới nơi Phong ngồi ngủ, Mamako đưa tay thiếu suy nghĩ , chạm vào mái tóc bồng bềnh như nhung.Dễ chịu quá! Lâu lắm rồi, phải, đã lâu lắm rồi! Cô không được chạm vào cơ thể anh. Mamako lại lần nữa không suy nghĩ đưa bàn tay đoan trang lướt xuống nhẹ nhàng ngay mặt anh. Làn da thật mềm mại, trắng như sữa, hai đôi má baby…

Bộp…

Mamako hoảng hồn, Phong đã tỉnh lúc nào không biết , anh nhanh tay nắm chặt tay Mamako. Mặt cô đỏ ửng lên, cứ giật người ra đằng sau, kéo tay mình về với mình nhưng không được, Phong mạnh quá. Phong tỉnh lại, mặt vô hồn, ánh mắt cũng vô hồng sau đó nhìn thẳng vào mắt Mamako. Bóng dáng này: mái tóc, ánh mắt, đôi môi. Tất cả đang làm anh điên dại lên.

-Mamako!

Như tia chớp, tay kia của Phong luồng qua eo Mamako, cô giật nảy mình lên rồi bị hai cánh tay ghì thân thể nhỏ nhắn vào lòng Phong . Cô cứ cựa quậy, lấy lại thăng bằng, hai cánh tay yếu đuối cố gắng đẩy người mình ra nhưng thất bại ê chề. Ngước khuôn mặt sợ sệt, hốt hoảng lên nhìn anh. Phong cũng trả lại. Giây phút, cô và Phong chạm mắt nhau, một luồng điện xoẹt qua Mamako, nó khiến cô đờ đẫn. Ánh mắt của Phong như có ma lực, nó làm Mamako bất động và rồi….

Môi kề môi, một lần nữa, Mamako lại bất ngờ nhưng cô không đánh trả. Nụ hôn của Phong làm cả thân cô mềm nhũm ra, cô không thể nhúc nhích được nữa. Thay vì phản đối thì cô lại đồng cảm . Nụ hôn này, thật là đầy ma lực, Mamako bị nó cuốn hút tới mê ly . Phong hết ôm mặt Mamako thì lại tới ngay vòng eo thon thả của cô.Hai người say sưa nụ hôn không day dứt này, Phong càng ngày càng ôm chặt hơn người Mamako hơn, Mamako tuy đau nhưng cô không thể làm gì được hơn .

“Huyệt Anh, giờ cậu đang làm gì thế? Có biết tớ vừa phạm sai lầm gì không?Tớ thật có lỗi với Hoa, Long.”



Mamako thầm nghĩ