Tần Vị đã đi được chín tháng, Quý Ngôn chợt cảm thấy ngôi nhà chợt trống vắng vô cùng.
Cảm giác dường như nhà mình chẳng những thiếu mất một người sống, mà hơn hết là một điều gì đó không nói rõ được. Người luôn kề bên mình trong kí ức bỗng chốc biến mất, Quý Ngôn vẫn chưa thể quen, có lẽ tại vì bản thân cậu đã quá dựa dẫm vào Tần Vị rồi chăng.
Quý Ngôn mở cái hộp kia ra, nhìn tờ giấy Tần Vị viết từ hồi cả hai học cấp hai tới nay, sau đó từng lá thư tình, với tờ giấy có dòng chữ “Kiếp này, chỉ chung tình với Quý Ngôn. ”
Chỉ tám chữ vô cùng đơn giản, nhưng Quý Ngôn lại cảm thấy kiếp này của mình đã trao trọn vẹn cho Tần Vị mất rồi.
Cậu lật tờ giấy “ Tần Vị, em yêu anh ” kia ra.
Quý Ngôn ngẩn người, bấy giờ cậu mới sực nhớ tới đây là dòng chữ mình viết cho Tần Vị vào lễ tình nhân hơn nửa năm trước.
Thôi, đợi hai năm nữa Tần Vị trở về thì sẽ tặng cho anh ấy vậy.
***
Quý Ngôn bắt đầu ra ngoài vẽ chân dung cho mọi người, thời gian của cậu bỗng chốc được lấp đầy không ít, dù sao cậu vẫn luôn muốn dành thì giờ làm vài chuyện gì đó. Đợi đến khi Quý Ngôn sắp sửa quay về, lại có một người ngồi xổm dọn đồ giúp cậu.
“Em là?” Quý Ngôn nhìn người đối diện, cảm thấy khá quen song nhất thời không nghĩ ra nổi.
“Em thuộc năm hai khoa luật.” Nam nhân đeo một cái kính đen trông vừa lý trí vừa đạm mạc, giọng nói có chút xa cách.
Quý Ngôn cũng bỗng chốc nhớ ra, “À, đàn em, có phải chúng ta từng gặp nhau trong buổi sinh nhật của Tưởng Phàm phải không?”
Đàn em gật gật đầu.
“Em đưa anh về nhà.” Cậu đàn em giúp Quý Ngôn thu dọn xong, lại xách giùm một cái túi to.
“Không cần đâu, phiền em quá rồi.” Quý Ngôn sao có thể không biết xấu hổ để cậu em mới gặp hai lần này đưa mình về được chứ.
Nhưng nhìn cái dáng như rất chấp nhất của người này, Quý Ngôn cũng không có cách từ chối.
“Phải rồi, em tên gì nhỉ?” Lên xe, Quý Ngôn muốn hỏi tên đàn em.
Ánh mắt đàn em nhàn nhạt liếc nhìn Quý Ngôn, sau đó giơ tay giúp Quý Ngôn cài dây an toàn.
“Quý Trạch.”
***
“Trùng hợp ghê, anh cũng họ Quý, tên Quý Ngôn.” Quý Ngôn dừng một chút, cười nói.
“Ừm.” Quý Trạch ừm một tiếng.
Sau đó, trong xe liền im lặng, Quý Ngôn vốn không giỏi chuyện ăn nói, hơn nữa Tần Vị với Tưởng Phàm đều thuộc kiểu nói nhiều, bình thường sẽ không có lúc nào lặng ngắt. Quý Ngôn hơi hơi xấu hổ, nhìn vị đàn em kiệm lời, Quý Ngôn không biết phải nói thế nào.
“Anh ăn tối chưa?” Quý Trạch lái xe hỏi một câu.
“Chưa.” Quý Ngôn chần chừ trong giây lát mới trả lời, dù sao cậu đã khỏi nhà từ giữa trưa nay, ngồi trên đường rất lâu cũng không ăn gì. Thời điểm tập trung vào vẽ vời không tháy đói thật đấy, có điều hiện giờ hình như hơi đói rồi.
Xe rẽ vào bãi đỗ xe của một nhà hàng nhỏ ven đường rồi dừng lại, Quý Trạch cúi đầu bỏ dây an toàn cho cả hai, sau đó quay đầu nói với Quý Ngôn ngồi ở ghế phó lái, “Vừa hay, em cũng chưa ăn, anh ăn cùng với em nhé.”
Quý Ngôn ngẩn người, liền nhìn Quý Trạch giúp cậu mở cửa xe.
Cậu đàn em này, hình như….chín chắn ngoài bất ngờ nha.
***
“Bạn thân hỡi, tớ toi rồi.” Mặt Tưởng Phàm tỏ vẻ như kiểu vô vọng với cả thế giới, than thở ngồi trên ghế sô pha, giọng buồn rười rượi.
“Cậu sao thế?” Quý Ngôn đang vẽ, thuận miệng hỏi lấy lệ một câu.
“Tớ rơi vào bể tình rồi.” Tưởng Phàm nghiêm nghị nhìn bóng lưng Quý Ngôn. “Cậu còn nhớ cô gái tớ chỉ hôm đi cùng tớ không? Cô gái tên Bạch Nghệ ý, tớ lấy được số điện thoại của cô ấy rồi nè, và còn được mời dự party sinh nhật cô ấy nữa!”
“Ờ.” Quý Ngôn nói một tiếng tỏ vẻ mình đã nghe thấy.
“Quý Ngôn! Nghiêm túc nghe tớ nói đi!” Tưởng Phàm hùng hổ bật dậy, tức giận nhìn Quý Ngôn đang ngồi vẽ tranh, “Làm anh em tốt của cậu, tớ đã phải chịu tra tấn đủ về vấn đề tình cảm rồi đó!”
Tưởng Phàm vừa miết tấm hình chụp Tần Vị và Quý Ngôn trên bàn trà, vừa nhớ đến mấy lời lải nhải cả trăm lần của Tần Vị trước khi y đi.Tần Vị còn dặn vạn lần đừng để người khác cuỗm mất Quý Ngôn, Tưởng Phàm liếc nhìn bức tranh vẽ Tần Vị còn dang dở của Quý Ngôn trong phòng.
Hứ, Quý Ngôn của cậu bị tranh vẽ cậu cuỗm mất rồi kìa Tần Vị ạ.
Mãi sau khi Quý Ngôn đi ra thì cậu mới nghĩ về lời của Tưởng Phàm, cậu nghi ngờ hỏi, “Thế không phải tốt à?”
“Nhưng mà Bạch Nghệ thích người khác rồi! Chắc cậu không biết, thằng nhóc đó thuộc khoa luật, nghe đâu lạnh lùng đẹp trai lắm.” Tưởng Phàm vừa nhắc tới đã kích động, “Hơn nữa, tớ đã đồng ý với Bạch Nghệ rằng sẽ lôi thằng nhóc đó đi dự, tuy nhiên khi tớ tìm được nó thì nó dám từ chối tớ mới đau chứ!”
“Cậu ngốc à? Cậu muốn cua Bạch Nghệ, mà còn giúp cô ấy theo đuổi thằng khác?” Quý Ngôn hỗn loạn vì lối suy nghĩ của Tưởng Phàm.
“Chẳng phải vì muốn thân quen với Bạch Nghệ đó sao, tớ muốn tìm cơ hội tỏ vẻ trước Bạch Nghệ một tí ấy.” Tưởng Phàm nhìn Quý Ngôn với vẻ [Cậu có gia đình rồi tất nhiên không hiểu mưu kế của đàn tó Fa như chúng tớ]. “Đáng nhẽ định tìm vài đứa khoa luật cơ giúp hỏi cơ, sau nghe nói thằng nhóc đó kiêu ngạo vãi lắm, nên không đứa nào có số của nó được cả.”
“Ai thế?” Quý Ngôn có hơi khát, bước đến phòng bếp rót nước. Cậu đột nhiên nổi trí tò mò, bởi vì dù Tưởng Phàm không tìm được bạn gái thì vẫn là đứa có nhân duyên tốt, nay tự nhiên đụng phải người có thể khiến Tưởng Phàm khó ở, hơi bị bất ngờ nha.
Tưởng Phàm hất cằm nói, “Quý Trạch, nhưng chắc cậu không biết đâu, thằng này không có tí họ hàng tám đời nào với cậu đâu nhá.”
Quý Trạch ư? Bàn tay cầm cốc nước của Quý Ngôn sững lại, sau đó quay người.
“Số điện thoại của Quý Trạch á? Tớ có này.”
***
Một mùa xuân nữa lại đến, hầu hết mọi người đều quay về đoàn tụ với gia đình. Quý Ngôn tuy rằng chỉ có một mình song vẫn muốn chúc mừng một chút để lấy may, vì thế cậu cũng chuẩn bị vài thứ đồ, định bụng sẽ nấu một nồi lẩu nóng hổi.
Tối đến đã có người bắt đầu bắn pháo hoa, Quý Ngôn kéo rèm ngắm nhìn ánh rực rỡ trong màn đêm, lại bất ngờ nhìn thấy trước cửa nhà mình có chiếc xe chưa tắt máy, hơn nữa chiếc xe này trông rất quen thuộc, đó là của Quý Trạch. Mấy tháng qua cậu với cậu em này rất thân thiết với nhau, mới đầu Quý Ngôn hãy cảm thấy Quý Trạch khá lạnh lùng, sau quen hơn mới rõ người này thực chất rất dịu dàng và cẩn thận.
Quý Ngôn đi xuống lầu, quả thực trông thấy Quý Trạch đang ngồi ở trong, cậu gõ gõ cửa kính, kính dần dần hạ xuống.
“Sao em ở đây thế?” Quý Ngôn nghi hoặc hỏi, “Em không về nhà ăn tết à?”
“Năm nay không về, nhớ ra anh cũng chỉ có một mình nên muốn qua đây ăn chực.” Quý Trạch trả lời.
“Thế sao em còn ngồi trong xe làm gì, sao không đến gõ cửa?” Quý Ngôn có thể hiểu cảm giác chỉ có mình mình ăn tết cô đơn thế nào. Nếu có thêm một người nữa, thì cứ cùng ăn chung tết đi cho đầm ấm hơn.
“Không biết….phải nói thế nào.” Quý Trạch chần chừ, rồi nhíu mi nói.
Quý Ngôn nhìn vẻ xấu hổ hiếm có của Quý Trạch, cậu bật cười, “Ừ, thế tắt máy với vào nhà đi, giao thừa vui vẻ.”
Quý Trạch cũng cười thản nhiên, “Vâng, giao thừa vui vẻ.”
***
Chờ sau khi Quý Trạch đi rồi, Quý Ngôn mới gọi điện thoại cho Tần Vị.
Cuộc điện thoại này, không phải cuộc đầu tiên, cũng chẳng phải cuộc cuối cùng, nhưng Quý Ngôn biết số của Tần Vị luôn trong tình trạng không nghe máy.
Mặc dù Quý Ngôn hiểu Tần Vị không thể nhận điện thoại, thế nhưng mỗi lần nhìn hàng số quen thuộc này, Quý Ngôn đều sẽ cảm thấy một cảm giác an tâm vô danh, tựa như, khi chuông điện thoại vang lên, người ấy vẫn luôn ở đó, sẽ không rời đi.
“Chúc mừng năm mới, Tần Vị.” Quý Ngôn nằm trên giường, nhắm mắt khẽ khàng nói.
Lại một năm cũ qua đi và năm mới đã về.
Quý Ngôn luôn tin, có những người dù có đi xa tới đâu, rồi có một ngày họ sẽ trở về.
Vẫn còn một năm rưỡi nữa, Tần Vị của cậu sẽ trở về, năm mới của năm sau nữa kia, hai người liền có thể ở bên nhau.
***
Trước mấy hôm tốt nghiệp của Quý Ngôn, cậu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại tuyệt không ngờ được.
“Đoán coi anh là ai nào?”
Trong chớp mắt nghe thấy giọng nói này, Quý Ngôn thấy mình chợt đã ngừng thở, đến nước này rồi còn muốn đoán sao?
“Tần Vị ?” Thanh âm của Quý Ngôn run run, cậu cảm giác hình như mình đang nằm mơ.
“Anh lén tìm một cái điện thoại của thằng bạn kết nghĩa, nhưng mà không nói được lâu với em. ” Tần Vị có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, giọng điệu kích động không ngừng truyền ra, “Bảo bối, anh nhớ em chết được. Em sắp tốt nghiệp rồi phải không? À, đúng rồi, nuôi em nhiều năm như thế, cuối cùng lại không thể nhìn thấy cảnh em tốt nghiệp, thật quá đáng tiếc. Anh bảo với em nè, bắt thằng Tưởng Phàm chụp nhiều hình đấy biết chưa ? Dù hiện giờ anh không thể chứng kiến, thì đợi khi nào anh về cũng có thể thấy nha… ”
Quý Ngôn không ngắt lời lải nhải không dứt của Tần Vị, đôi tay cậu nắm chặt điện thoại, hai mắt hồng hồng.
“Quý Ngôn, nhớ anh không?” Giọng của Tần Vị luôn tràn đầy sức sống và tùy tiện.
“Nhớ, em nhớ anh.” Quý Ngôn nghẹn ngào nói.
Mà đầu bên kia di động chợt im lặng.
“Đệt, vừa nghe thấy giọng của em cái là anh muốn chạy bay về ngay.” Tần Vị bắt đầu nhỏ giọng chửi bậy, “Để nghe được câu em nhớ anh của em thiệt không dễ Quý Ngôn à, mấy năm rồi anh mới nghe được một lần đó, chúng ta lại có thêm ngày kỉ niệm yêu đương rồi há.”
Quý Ngôn nghe thấy lời này của Tần Vị, rõ ràng muốn cười, song không kìm được nước mắt đã đong đầy.
“Đợi anh, Quý Ngôn, đợi anh nhé, còn một năm nữa thôi là anh sẽ quay về.” Tần Vị nói tiếp, giọng cũng khàn khàn run run, “ Em phải ở nhà chờ anh, đừng để người khác bắt mất, đợi anh, anh sẽ về nhanh thôi. ”
Mặc dù Tần Vị không thấy, nhưng Quý Ngôn vẫn cười, gật mạnh đầu.
“ Ừ, em chờ anh. ”
***
Những lúc Quý Ngôn rảnh rỗi, cậu sẽ vẽ tranh về Tần Vị, phòng tranh cũng bởi vì thế mà càng ngày càng nhiều thêm.
Sau lần nhận được cú điện của Tần Vị, Quý Ngôn luôn có cảm nhận Tần Vị đã sắp trở về. Cậu bắt đầu mường tượng đến cái ngày Tần Vị về, với bản thân cậu sẽ chuẩn bị gì những gì. Tần Vị chắc chắn nói đòi đồ do cậu làm, đồ ăn trong quân đội nhất định rất kém. Nghĩ tới đây, Quý Ngôn liền liệt kê những món Tần Vị thích vào trang giấy, bắt đầu lập kế hoạch đợi ngày Tần Vị về, sẽ làm món gì cho y ăn.
Ngoài ra, Tần Vị còn mua thêm một đôi nhẫn bạch kim.
Đến cả kích cỡ ngón áp úp của Tần Vị, Quý Ngôn cũng lén ghi lại, chứng minh rõ ràng cậu đã lập mưu từ lâu.
Dưới ngọn đèn, Quý Ngôn ngồi đôi nhẫn trong hộp, mím môi bật cười.
Quý Ngôn đã như trông thấy cái vẻ mừng rõ như điên với khiếp sợ của Tần Vị khi về trông thấy cặp nhẫn này.
Không sao cả, lần này cứ để Tần Vị đắc ý một phen vậy.
***
Cái tết thứ hai sau khi Tần Vị đi, Quý Ngôn vẫn cùng Quý Trạch trải qua, thời gian chỉ còn nửa năm nữa thôi là Tần Vị sẽ về.
Quý Ngôn có hỏi Quý Trạch vì sao không về nhà, nhưng Quý Trạch chỉ nói qua loa, hình như là không muốn nói, Quý Ngôn cảm thấy có lẽ gia đình Quý Trạch có chuyện khó nói, cho nên cũng không hỏi nữa.
Chờ lúc Quý Ngôn đi rửa bát, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, Quý Ngôn tay ướt nên để Quý Trạch đi nhận hộ, “Có lẽ Tưởng Phàm gọi tới đó, em đi nghe đi, chắc gọi chúc tết ấy mà. ”
Quý Trạch nhận điện thoại, quay đầu nhìn về phía Quý Ngôn, “ Không phải Tưởng Phàm, bà ấy nói bà ấy là mẹ của Tần Vị. ”
Quý Ngôn hoảng sợ nhìn Quý Trạch, dẫu thế nào cũng không ngờ tới mẹ Tần Vị sẽ gọi điện thoại, cậu vội vàng lau khô tay đi qua.
Sau đó, nhận điện thoại——
“Quý Ngôn, nhớ anh không?”
“Nhớ, em nhớ anh.”
….
“Kiếp này, chỉ chung tình với Quý Ngôn. ”