Đổi Áo Cưới, Lấy Đúng Người - Nhất Trản Minh

Chương 2




Nếu chuyện tráo đổi bị phát hiện, hậu quả sẽ càng không thể tưởng tượng.

Chi bằng về nhà, bàn bạc với phụ mẫu cách giải quyết.

Đang chuẩn bị lén rời phủ, bên ngoài chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Bùi Túc khoác quan phục Phi Ngư, dẫn theo một đội Cẩm Y Vệ tiến vào, bên hông đeo trường kiếm lấp lánh theo từng bước chân, phía sau là mấy phạm nhân bị trói.

Ta vội vàng núp sau tường, nín thở tập trung.

03

Bùi Túc ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê mới được mang đến, trên gương mặt thanh tú phảng phất nét mỏi mệt:  

"Thẩm vấn."  

Cẩm Y Vệ trực tiếp nhận lệnh từ thiên tử, những đại án trong kinh thành đều phải qua tay Bùi Túc xử lý.  

Nghe nói trong nhà lao của hắn, người vào lành lặn, nhưng khi ra thì thân tàn ma dại.  

Hắn phá án không kể ngày đêm, thường dẫn phạm nhân về phủ thẩm vấn ngay tại chỗ. Trong phủ của hắn, các loại hình cụ đều có sẵn.  

Người kia chịu cực hình, đôi tay bị k.ẹp đến n.át bấy, m.á.u thịt b.ầy nh.ầy. Tiếng gào thét xé lòng vang khắp cả viện, nhưng vẫn không chịu nhận tội.  

Bùi Túc đã mất kiên nhẫn, đặt chén trà xuống:  

"Ch.ặt một ngón tay, cho đến khi hắn chịu khai."  

Thủ vệ vung d.a.o c.h.é.m xuống, một ngón tay dính đầy m.á.u tươi bay ngược theo ánh mặt trời, thẳng về phía mặt ta.  

"Á...!"  

Ta hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại tránh né. Không biết chân va phải thứ gì, suýt nữa ngã nhào.  

Nhưng ngay lúc đó, có một bàn tay vững vàng đỡ lấy eo ta.  

"Không có mắt à?"  

Ta còn chưa hoàn hồn, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Bùi Túc phóng đại trước mặt, tim lập tức đập mạnh, định mở miệng nhận lỗi.  

Nhưng phát hiện ra, hắn không phải đang mắng ta.  

"Thuộc hạ biết tội, xin Chỉ huy sứ giáng tội!"  

Bùi Túc liếc hắn một cái, giọng trầm lạnh:  

"Cầu tội với ai?"  

"Tiểu nhân mắt mờ, đắc tội với phu nhân, xin phu nhân giáng tội!"  

Bùi Túc tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, đôi mắt sâu như hồ băng.  

Ta nào dám trách tội người của hắn, vội nói không sao.  

Bùi Túc buông tay khỏi eo ta, ánh mắt sắc bén quét về phía sau lưng ta:  

"Trong tay cầm cái gì?"  

Ta giấu bọc hành lý ra sau, nhưng càng làm càng lộ rõ.  

Gương mặt Bùi Túc lập tức biến sắc:  

"Nàng định đi?"  

Theo tục lệ quê ta, nếu tân nương trong vòng ba ngày sau khi thành thân mà lén về nhà mẹ đẻ, điều đó chứng tỏ nàng không hài lòng với cuộc hôn nhân này, thậm chí muốn chủ động xin bị bỏ.  

Giờ là cơ hội, ta vội vàng nói:  

"Chỉ huy sứ, ngài và ta hữu duyên vô phận, chi bằng ly biệt trong hòa khí. Ta trở về sẽ khuyên bảo cha mẹ, tuyệt đối không khiến ngài phải bận lòng."  

Bùi Túc chớp mắt, hạ giọng:  

"Vân Châu, có phải nàng trách ta đêm qua không cùng nàng động phòng?"  

"… Không phải."  

Ta xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn hắn.  

Hắn lại xem phản ứng ấy là nét e thẹn của nữ nhi, liền nhẹ nhàng trấn an:  

"Vân Châu, nàng về phòng trước đi."  

Ta lặng lẽ quay người bước về phòng, chân khựng lại giữa chừng, đột nhiên nhận ra ngoài việc buộc phải chấp nhận thân phận Tiêu Vân Châu, ta không còn cách nào khác.  

Phạm nhân không chịu nổi cực hình, liền bịa đặt lung tung, khiến Bùi Túc nổi giận:  

"Bản quan ghét nhất là bị lừa dối, không cần lưu mạng."  

Âm thanh m.á.u b.ắ.n tung tóe vang lên xé toạc không gian, người kia lập tức im bặt.  

Ta cảm thấy da đầu tê dại, hai chân bủn rủn.  

Bùi Túc ghét nhất là kẻ dối lừa hắn.  

Thế ta… có được xem là một trong số đó không?  

04

Sau khi vào phòng, Bùi Túc bước thẳng vào nội thất để thay y phục.

Tiểu Thúy liên tục nháy mắt ra hiệu, bảo ta vào hầu hạ, nhưng ta giả vờ không nhìn thấy, cho đến khi giọng nói trầm thấp vang lên từ sau bình phong:

"Vào đây."

Ta hít sâu một hơi, đành kéo tấm khăn che đầu, chậm rãi bước vào.

Bùi Túc tiện tay đặt bộ phi ngư phục lên bình phong, chỉ mặc trung y trắng, phần cổ áo rộng mở, để lộ làn da ngăm màu lúa mạch.  

Thân hình hắn cao lớn, vạm vỡ, từng đường nét cơ bắp đều cân đối, vòng eo thon gọn săn chắc.  

Ánh mắt ta như bị gai đâm, vội vàng quay đi.  

Hắn nheo đôi mắt phượng dài hẹp, ánh mắt lướt qua như mang theo tia lửa. Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu:

"Phu nhân xấu hổ như vậy, làm sao thay đồ giúp ta được đây?"  

Ta nhắm mắt lại, cố gắng kéo dây buộc trên áo hắn, nhưng càng luống cuống lại càng lúng túng, không biết chạm nhầm vào đâu.

Bàn tay ta bất ngờ bị giữ chặt, hơi ấm từ tay hắn truyền tới bao bọc lấy tay ta.  

"Vân Châu, ta không cố ý lạnh nhạt với nàng."

Hắn nhẹ giọng:  

"Tối qua Hoàng Thượng triệu kiến khẩn cấp, để nàng một mình trong phòng tân hôn là lỗi của ta."