Chương 82:
Hóa ra, ai cũng mong muốn thay đổi. Chỉ là...
Họ sợ quá khứ giằng xé con tim.
Sợ ánh mắt bản thân khi nhìn chính mình trong gương.
Hay là sợ hãi vào cầu vồng mới!?
Cũng là sợ... rằng chẳng ai có thể chấp nhận nó.
Một chút sự sống đã vực dậy trong cô.
Ngày yêu đó, cô được sống trọn vẹn từ sống.
Ngày người đó đi, cô như hóa thành tàn tro một cách ngoạn mục.
Hiện tại, mầm cây đã nảy mầm.
Chỉ là, chúng ta đâu thể mãi mãi vùi mình trong cơn bĩ cực nào đó!? Dằn vặt, tức tối, đau khổ... Ta đã được trải qua trọn vẹn, vì cớ gì vẫn muốn giam mình trong bóng tối?
Không ai có thể mãi u uất!
Nhưng đương nhiên, vết thương nào đó, dường như không thể lành lại...
* * *
- Ông thậm chí còn kí vào đó mà không thống nhất với tôi một câu! Ông có biết nếu vậy cổ phần của INP sẽ tăng lên 38% không?
Khương Lỗi từ đối nghịch, trở thành... một người bạn.
Ông ta tham lam, nhưng chỉ nhất thời bị mờ mắt. Dù sao, Giáo sư Khương... viện trưởng Khương hiện tại, cũng là một bác sĩ.
Một kẻ ngông cuồng, không phân cao thấp tuổi tác, không kính nể tiền bối liền trở nên ôn hòa, bình tĩnh.
Một người xấu tính, luôn muốn tranh giành quyền lực để dằn mặt những kẻ dám coi thường mình liền trở thành "lão già" chu đáo, quan tâm đến mọi người.
"...
- Cầm dao mổ lên! Tôi sẽ phụ mổ giúp ông!
Tiểu Chu gương mặt đầm đìa mồ hôi, giọng nói cũng thực sự thều thào. Cơn sốt hôm đó, lên đến 39 độ!
Chính là, Khương Lỗi khỏe mạnh nom lại còn xanh xao hơn cô. Ông ta run run nhận dao mổ, ánh mắt nhìn Giáo sư Trương đầy hỗn loạn.
- T...Tôi... Không thể...!
Tiểu Chu không nóng giận, trái lại còn bình tĩnh hơn hết thảy những bình tĩnh trước giờ gộp lại. Cô chậm rãi cầm bàn tay Trưởng khoa Khương, mở lòng bàn tay ông ấy ra.
- Những vết thương này hình thành do sự chăm chỉ luyện tập, ông không hề kém ai về việc phẫu thuật. Hiện tại tôi không thể, nếu ông cũng không thể thì bệnh nhân này sẽ chết. Tôi biết ông làm được, việc lâu không động vào dao mổ không là gì hết, tôi có thể giúp ông. Hãy tin vào bản thân!
Khương Lỗi nuốt khan nhiều tiếng, sau cùng, ánh mắt cương quyết pha thêm mệt mỏi đã làm ông ta có thêm lửa dũng cảm.
- Giáo sư Trương... cô tin tôi sao?
- Tôi tin ông, bằng tất cả sự kính trọng của một đồng nghiệp! Tôi tin ông!
..."
- Xin lỗi Giáo sư Trương. Bọn họ đang gây sức ép lên viện phí, kí vào có thể làm giảm viện phí đi chút ít cho người bệnh nên tôi...
Tiểu Chu thở dài, ngồi phịch xuống ghế.
- Chúng ta vẫn chưa huy động được đầu tư, các ngân hàng đồng loạt từ chối mọi lời đề nghị. Việc đối đầu với INP gặp quá nhiều bất lợi. Giáo sư Trương, tôi biết nói lời này hơi thừa nhưng... khả quan nhất vẫn là tìm nguồn đầu tư từ một doanh nghiệp lớn mạnh khác. Ít nhất hiện tại, tôi và chủ tịch vẫn có thể can dự được vào việc cổ phần mặc dù hai người chúng tôi rõ ràng mình đã quá vô dụng. Nhưng tôi sợ, với tốc độ thâu tóm này, một tháng nữa... 50% cổ phần thuộc về INP... chúng ta sẽ mất sạch nếu không kịp thời làm gì đó.
Tìm một doanh nghiệp khác đầu tư cho bệnh viện, thực ra cô đã tính toán.
Giáo sư Trương vuốt mặt lấy lại tinh thần. Gật gù nhìn về phía Viện trưởng Khương.
- Vì vậy tuần sau tôi sẽ sang Mĩ. Tôi thực ra đang có một kế hoạch, vô cùng may rủi. Tôi chưa thể nói rõ nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu thành công, có khả năng tôi sẽ có một lời đề nghị với họ. Phòng trường hợp tôi thất bại, viện trưởng hãy nghĩ một phương án khác. Bởi vì...
Dừng một chút, Tiểu Chu thở dài với những phán đoán không mấy thuận lợi của mình trong cuộc mô phỏng việc phẫu thuật – cho một bệnh nhân vô cùng quan trọng. Cô nâng tách trà, ngắm nghía gương mặt được phản chiếu một phần trong lòng tách rồi mới nhấp môi.
- Bởi vì?
Khương Lỗi gấp gáp, hai hàng lông mày ông ta khẽ nhăn.
- Bởi vì tôi chỉ có 20% thành công. Rủi ro có thể gặp phải là rất lớn. Nhưng dẫu sao đó cũng là một cơ hội. Tôi sẽ cố gắng hết sức!
*.*.*
Trịnh Khởi nhẹ nhàng đặt tách trà gừng lên bàn làm việc vị giáo sư, nàng mỉm cười, hơi ghé đầu nhìn tập tài liệu ai đó đang nghiên cứu.
- Nghỉ một chút, lát hãy làm việc tiếp!
Thở nhẹ một tiếng, Tiểu Chu gật đầu, với lấy cốc trà.
- Công việc căng thẳng lắm sao?
- Ừ!
Dừng một chút, cô tiếp lời.
- Mấy ngày nữa tôi sẽ sang Mĩ. Chuyến đi kéo dài ba ngày tính cả giờ bay vì vậy không thể dùng bữa trưa với em được!
Trịnh Khởi không mấy ngạc nhiên, dựa vào quá nhiều những tài liệu y học bằng tiếng Anh cô đọc gần đây, phần nào cũng phán đoán được việc sẽ đi công tác.
Nhưng không nghĩ sẽ là nước Mĩ.
- Được! Biết Giáo sư rất bận nhưng để em cô đơn ba ngày thì... vẫn nên có đền bù, phải không?
Tròn mắt, sau cùng cô cũng bật cười gật gù.
- Được, em nói đi, có thể đền bù tôi hứa sẽ đền bù!
Nghĩ ngợi không phải là quá lâu. Nàng thực ra đã có sẵn mong muốn này trong đầu, chỉ chờ có thể có cơ hội nói ra.
Hôm nay thực sự đã có cái cơ hội đó.
- Trả lại căn nhà này và sống chung với em, giáo sư nghĩ có thể làm được điều này không?
- ...