Mẹ Lương và Tống Mẫn tự giác rời khỏi phòng khách với vẻ mặt vui vẻ để lại Tiểu Chu với gương mặt muốn tái mét.
Tiểu Chu u ám nhích người ngồi sát Lã Hứa Lệ, bắt đầu ôm lấy vai nàng, giọng sủng nịnh ngon ngọt hết sức: "Kì thực, tôi cũng ghét đám người đó lắm, Phó gia lại càng ghét! Mà, ban nãy có ba nên cũng phải cho ba chút thể diện.
Ba là không muốn để các con dâu nghĩ mình sợ vợ, hàm ý muốn tôi đại diện ba bảo ban em, cũng ngoắc sang thay ba bảo ban mẹ một cách trung gian!"
"Có thật không?", Lã Hứa Lệ giả bộ nghi hoặc, là vẫn muốn chọc ghẹo cô một chút nữa.
Tiểu Chu gật đầu ngoan ngoãn như chú cún con, nếu có thêm cái đuôi chính là đang vẫy: "Tất nhiên! Từ giờ tôi không dám, đến ho cũng sẽ không ho!"
Vừa vặn dứt câu lên nâng tay xoa bóp bả vai cho Lã Hứa Lệ, bộ dạng khúm núm của Giáo sư Trương bá đảo hiển nhiên chỉ có thể dành cho bạn gái mà thôi.
Lã Hứa Lệ rất hài lòng, mắt nhắm nghiền tận hưởng sự đãi ngộ cưng chiều tuyệt đối này.
"Nhưng Phó Anh Tài đó dường như cũng rất ghét Chu, nội tình có gì sao?"
Nhớ lại vẻ mặt Phó Anh Tài ngày hôm nay khi nhắc tới Trương La Chu thì ngứa ngáy khó chịu không thể tả bằng lời, hẳn là thâm thù đại hận, là vậy nên Lã Hứa Lệ cũng có chút tò mò.
"À, gã đó sao?"
Tiểu Chu ngẫm lại những chuyện thuộc về quá khứ một lúc rồi thản nhiên bỏ vào lòng Lã Hứa Lệ mà nằm, bắt đầu "hoài niệm": "Đâu phải mỗi Anh Tài, còn Anh Kiệt cậu em song sinh nữa mà! Hai gã đó ghét tôi và anh Hưng lắm, bọn tôi cũng ghét bọn hắn.
Nói chung là không ưa nổi nhau!"
"Như nào?", Lã Hứa Lệ cao hứng, tay vuốt mái tóc cô, gương mặt lộ rõ tò mò.
"Tôi và Anh Tài học chung một lớp, anh Hưng và Anh Kiệt học chung một lớp, tình huống này kéo dài rất nhiều năm, là từ lớp Lá đến tận khi hết Phổ thông, cũng là lúc gia đình tôi chuyển nhà về đây!"
Nghĩ đến những chuyện cũ liền buồn cười, Tiểu Chu cười nhe nanh, để lộ ánh mắt phấn khích: "Tôi và anh Hưng được bạn học gọi là song-nhất, còn hai gã đó thì được gọi là song-nhị.
Cũng vì thành tích học tập của chúng tôi luôn xếp trên hai người bọn họ nên có biệt danh ấy.
Mà Phó Anh Tài cùng Phó Anh Kiệt vô cùng ghét thua cuộc, họ học ngày học đêm mà tôi cùng anh Hưng đi chơi suốt nên càng phẫn uất.
Khởi đầu của mối hận sâu sắc Anh Tài dành cho tôi có lẽ là vì tiết thể dục dụng cụ năm đó, tôi loắng ngoắng thế nào lại vấp chân ngã, khi hoàn hồn lại thì mới nhận ra tay mình đang nắm quần Anh Tài kéo đến chẳng còn thứ gì dính lại.
Anh Tài bị bẽ mặt trước cô bạn mà cậu ta thích thầm, ghim mối thù này dù cho tôi đã xin lỗi tới tận ba lần.
Hahaha....!Từ đó cậu ta bắt đầu chơi xỏ tôi đủ thứ, chúng tôi đại chiến thường xuyên, coi nhau đúng là kẻ thù không đội trời chung!"
"Vậy hoá ra cậu ta cũng không phải vô cớ gây sự!", Lã Hứa Lệ nhìn điệu cười trẻ con phấn khích của Tiểu Chu thì cũng phải bật cười theo: "Xem Chu kìa, chẳng giống người hối lỗi, bảo sao cậu ta ghim tới vậy!"
"Hahaha...!Quả thực lúc xin lỗi tôi cũng không hề cảm thấy có lỗi, thậm chí còn cười cợt, là vậy nên cậu ta càng điên tiết!", Tiểu Chu không phủ nhận, cười càng thêm vui hơn.
"Thời đi học của Chu chắc thú vị lắm, có lẽ là chọc phá suốt!"
"Phải nga! Tôi và anh Hưng là đầu xỏ đấy, không vụ lộn xộn nào mà không có chúng tôi, anh Tân thì luôn phải theo sau dọn dẹp "hậu sự"!", dừng một chút, Tiểu Chu nhớ ra gì đó, lập tức đem hiếu kỳ đặt lên người Lã Hứa Lệ: "Còn thời đi học của em thì sao?"
"Của em sao?", Lã Hứa Lệ tròn mắt hỏi lại, nhận được cái gật đầu của Tiểu Chu thì mới ngẫm nghĩ một lúc.
Là đang nhớ lại chuyện đã cách đây mười mấy năm.
"Thời đi học của em vốn không có gì đặc sắc, hoàn toàn chỉ có học.
Em rất thích việc học, kể cả việc giết thời gian cũng là học nên không có kỷ niệm gì đặc biệt!"
Tiểu Chu nghe tới đây thì lè lưỡi nhăn mặt: "Thời học sinh là thời gian vô tư nhất, em hẳn là nên phá phách một chút chứ! Thật phí phạm! Tiểu công chúa nhà chúng ta tôi nhất định sẽ không cho con bé cắm mặt vào sách vở như em!"
Bàn luận về chuyện học hành của con cái vốn là lẽ thường tình, sẵn tiện nhắc đến Dương Dương và chuyện học, Lã Hứa Lệ cũng muốn bàn bạc với cô chuyện trường học của cô bé sau khi làm xong thủ tục về nước.
"Em định cho Dương Dương học trường Quốc tế M.I.X!"
"Sao? M.I.X? Không được! Trường đó quá áp đặt việc học hành, Dương Dương sẽ không có thời gian chơi đâu, tôi không đồng ý!"
Và chuyện của con cái là chuyện dễ gây bất đồng quan điểm nhất trong gia đình.
Lã Hứa Lệ cho rằng ngôi trường M.I.X kia rất tốt, cơ sở hạ tầng hay là chất lượng giáo viên hoàn toàn hợp ý nàng, nếu có đôn đốc việc học của các con cũng là điều tốt.
"Không thể chiều hư trẻ nhỏ! Dương Dương vẫn là nên có nền tảng tốt, chăm chỉ một chút là rất nên!"
"Tôi phản đối! Tiểu công chúa mới có bảy tuổi, thứ nó cần là ăn no ngủ kỹ rồi vui chơi chứ không phải là cắm mặt vào sách vở.
Tôi đề nghị cho con bé học tại trường Hoa Sen, ngôi trường đó nằm trên trục đường thuận tiện đưa đón, có là ba mẹ hay chúng ta đón đưa đều dễ dàng!"
"Sao chọn trường cho con lại dựa vào vị trí địa lý chứ!?", Lã Hứa Lệ nhăn mày: "Không thể để con bé thua bạn bè khi lên Trung học, căn bản là thứ quan trọng nhất!"
"Việc ganh đua trong học tập là tốt, nhưng còn nhỏ như tiểu công chúa trước tiên vẫn là dạy dỗ con bé phân biệt đúng sai.
Con bé học cách làm người và hình thành một nhân cách tốt chính là đã tốt nghiệp tiểu học thành công, chứ không phải là điểm số trên các trang giấy quyết định điều đó!"
Tiểu Chu cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi lòng Lã Hứa Lệ, mày cô cũng khẽ nhăn lại, quả nhiên đụng đến chuyện con cái không ai là không sốt ruột.
Tiểu Chu thấy Lã Hứa Lệ trầm ngâm ngẫm nghĩ thì biết đã "thông" được suy nghĩ của nàng ít nhiều, mạnh dạn bồi thêm: "Tôi ngày xưa rất ít đụng tới sách vở, chưa nói tới đi chơi thường xuyên.
Tôi vẫn bước ra đời và trở thành một người đàng hoàng, theo mọi người nhìn nhận chính là một phụ nữ thành đạt.
Khả năng tiếp thu và điểm mạnh mỗi người rất khác nhau, giáo viên hay là lịch trình học tập dày đặc không phải là thứ quyết định thành tích, tự bản thân mình mới là người quyết định.
Dương Dương tuổi rất nhỏ, nuôi lớn con bé khoẻ mạnh ngoan ngoãn, khiến con bé luôn vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trọng.
Ép con bé vùi mình vào sách vở sẽ không thể nào làm con bé vui được, là vậy nên em đừng chạy theo thành tích, cứ để con bé tự do ở tuổi ăn tuổi lớn này, đó mới là điều chúng ta nên làm!"
Lã Hứa Lệ nghe những lời này, trong đầu lại suy nghĩ về việc bản thân ngày xưa chỉ có học, không có lấy một niềm vui tuổi học sinh, cũng chẳng có nổi một kỷ niệm thì quả thực đã được Tiểu Chu cảm hoá thành công.
Nàng là mẹ, cũng muốn con mình có được một cuộc đời vui vẻ, cũng muốn nó thật sự là đang sống chứ không phải là nhét nó vào một cái lồ ng.
"Chu nói đúng!"
Tiểu Chu thấy đã thuyết phục được bạn giá thì vui sướng ra mặt, nội tâm là đang thở phào nhẹ nhõm: tiểu công chúa, con thật may mắn vì có ta làm bạn đời của Lệ Lệ đấy!!! Xém chút nữa thì mất tự do rồi!!!
"Vậy em sẽ cho Dương Dương học ở Hoa Sen, nhưng con bé cũng không thể mải chơi, vẫn phải học.
Nếu thành tích của Dương Dương tại ngôi trường này không tốt, Chu sẽ là người chịu trách nhiệm!"
"Hơ..."
Lã Hứa Lệ đem ánh nhìn thâm sâu giáo huấn khiến Tiểu Chu đổ một trận mồ hôi lạnh, nhất thời vì vậy mà tự nhiên cảm thấy có chút hối hận: "Thôi...!M.I.X cũng được..."
"Dám làm không dám chịu sao?", Lã Hứa Lệ nhướn mày, bộ dạng là đang cố nhịn cười.
"D-Dám chứ...!Ha...ha...ha...!tôi đùa thôi....!Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với tiểu công chúa của mình rồi!", Tiểu Chu cố cười trong đau khổ.
Tiểu công chúa à, hy vọng là con có chút sở thích về học hành như mẹ con, nếu không ta sẽ chết chắc!!!
*-*-*-*-*
Hôm nay Tư Ninh Ninh có chút chuyện c ần sang gặp Tiểu Chu, có liên quan đến một thai phụ với khối u khá phức tạp.
Tiểu Chu nắm tình hình rất nhanh, tư vấn phẫu thuật ổn thoả, cô đề xuất Viện trưởng Khương sẽ xử lý ca phẫu thuật này, kêu Tư Ninh Ninh lên gặp ông ta bàn bạc lại một lần nữa và cùng nhau thu xếp lịch phẫu thuật.
Cũng là vì vậy nên Tư Ninh Ninh mới biết tiền bối mình ngày mai sẽ sang Mỹ, vì đã nghe qua tình hình nên không khỏi không lo lắng.
"Ca phẫu thuật đó nhất định chị phải làm sao?"
Tiểu Chu nâng mày nhìn Tư Ninh Ninh, nhìn ra sự quan tâm của nàng dành cho mình thì cười nhẹ bẫng, coi như cũng là để trấn an: "Phải! Cô đừng lo, bọn tôi đã tập luyện rất kỹ lưỡng, ba đồ đệ của tôi đang làm rất tốt những việc được giao!"
"Em biết tiền bối cũng rất lo lắng mà!", Tư Ninh Ninh thở hắt một tiếng, cho rằng điệu cười của Tiểu Chu lúc này mới đáng ghét làm sao.
Nàng đứng dậy, sẵn sàng tư thế rời khỏi: "Dù sao em cũng hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta!"
"Ừ, cảm ơn cô!", Tiểu Chu gật đầu, đứng lên tiễn khách.
"Mà...", Tư Ninh Ninh có chút ngượng ngùng, sau nửa giây nâng lên hạ xuống, cuối cùng mới có thể mở lời: "Chúc mừng tiền bối nhé, em nghe nói gia đình chị đã chấp nhận chuyện của chị và Giám đốc Lã!"
"Hừ, Bác sĩ Tống lại nhiều chuyện!", Tiểu Chu lầm bầm, cũng có một chút thẹn thùng, gãi đầu gãi tai: "Có gì mà chúc mừng chứ? Đợi đến lúc thiệp cưới gửi đến...!hẵng chúc mừng!".