"Sắc mặt Tiểu Chu gần đây rất tốt, đang dần trở về dáng vẻ năm xưa.
Thật sự đến giờ tôi vẫn không thể hiểu, sao cô năm đó lại lựa chọn như vậy? Dày vò nhau đến thế, sau cùng cũng chẳng để giải quyết bất kể chuyện gì!"
Tống Mẫn không phải Đức Phật, hiển nhiên dù yêu quý Lã Hứa Lệ ra sao vẫn phải nhân cơ hội trách cứ một tiếng.
Trong thời gian chờ mẹ Lương thay bộ đồ mới mua, hai nàng đã nói được rất nhiều chuyện, và hầu hết các câu chuyện đều xoay quanh vị Giáo sư nào đó.
Không khí trùng xuống một phần nhưng không vì vậy mà Tống Mẫn dễ dàng dịu đi cảm xúc lúc này.
Nàng ta sao có thể không cảm thấy bất công cho bạn thân mình chứ!? Tiểu Chu cũng là gia đình của nàng ta, Lã Hứa Lệ trong mắt nàng dù ngày rời đi chỉ nàng biết nguyên nhân ra sao nhưng cũng là quá đỗi vô tình.
Lã Hứa Lệ cũng không né tránh chủ đề này.
Nàng cho rằng bản thân nàng vẫn nên bị mắng nhiếc nhiều hơn, cái nhăn mày của Tống Mẫn lúc này vẫn là rất nhẹ nhàng.
"Trước chữ yêu, còn có chữ hiếu! Tôi thực sự đã lựa chọn bảo vệ hạnh phúc của ba mình, tôi quá kiêu ngạo, luôn cho rằng mọi quyết định của mình là đúng đắn.
Và tôi đã sai, đáng ra tôi nên cùng người tôi yêu giải quyết từng vấn đề!"
Nói đến đây, Lã Hứa Lệ liền nghĩ về căn bệnh của Tiểu Chu, đôi mày yêu kiều nhăn lại: "Gần đây đúng là Chu đã khá hơn, cũng ăn ngủ rất tốt.
Nhưng tôi vẫn phải theo sát, không thể lơ là!"
"Tôi đã liên lạc với bác sĩ phụ trách cậu ấy.
Cô yên tâm, cậu ấy đã được phép ngừng thuốc, đây chính là tin mừng!"
Lã Hứa Lệ nghe tới đây thì như được tưới thêm sức sống, cái nhăn mày biến mất, thay vào đó chính là nét cười mừng rỡ: "Thật sao?"
"Phải, hahaha...!Nhìn cô kìa! Thần thái lãnh đạm đâu mất rồi?"
"Tôi có thứ đó sao?"
"...!Không ngờ tình yêu có thể làm người ta thay đổi nhiều đến thế..."
Tống Mẫn coi như á khẩu mà ngán ngẩm một phen, đem ánh mắt coi thường người phụ nữ ngồi cạnh trước cái nhìn thản nhiên của người ta.
Hai người phụ nữ cứ như vậy lại lần nữa bật cười với nhau.
Một màn cười nói của hai người đẹp đã lọt vào tầm mắt của vài gã đàn ông nơi đây, chỉ là họ chưa kịp tiến tới bắt chuyện làm quen thì mẹ Lương từ bao giờ đã đem ánh mắt sắc lẹm đến mấy gã đàn ông đó, khiến đám người này không khỏi rùng mình mà ngồi trở về vị trí của mình.
"Hai con dâu, thấy mẹ diện bộ đồ này ra sao?"
Là cố tình nói lớn tiếng cho mấy kẻ háo sắc kia biết hai "cục cưng" của bà chính là hoa đã có chủ, và mẹ Lương thực sự thành công.
Bằng chứng là đám đàn ông kia nghe thấy hai tiếng "con dâu" lập tức hiểu tình hình của mình, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới hai mỹ nhân ở quán café nữa.
Tống Mẫn nhìn Lã Hứa Lệ, hai nàng là tròn xoe mắt nhìn nhau rồi tức khắc cười rộ nữ tính một lần nữa.
"Mẹ, mẹ có hai người con dâu có mắt thẩm mỹ vô cùng bá đạo đấy, hỏi như vậy không phải là đang nghi ngờ bọn con chứ!?", Tống Mẫn chạy tới ôm tay mẹ Lương, đưa bà về chỗ ngồi của mình.
"Nào có, mẹ chỉ muốn được hai con gái nịnh nọt chút thôi mà!"
Mẹ Lương cười híp mắt, diện váy đẹp vốn đã rất vui, đây lại chính là chiếc váy do hai cô con dâu chọn và mua cho, không thể không lộ ra bộ dạng sung sướng được.
"Bác gái, lát nữa chúng ta sẽ đi Spa, con đã đặt lịch rồi.
Sau đó bác gái có kế hoạch gì nữa không?"
Lã Hứa Lệ mỉm cười, nghĩ tới lát nữa ba người phụ nữ cùng nhau đi chăm sóc sắc đẹp không khỏi không hứng khởi.
Nàng cũng mong muốn cuộc vui này có thêm cô đi cùng nhưng thời điểm này Tiểu Chu rất bận bịu, là vậy nên suy nghĩ: mình sẽ massage cho Chu khi về nhà sau, coi như bù đắp cho chuyến vui vẻ này mà không có cô ấy!
"Trưa nay mẹ sẽ có buổi gặp gỡ giữa bạn bè cùng CLB cờ vây xóm cũ.
Mỗi năm một lần gặp gỡ, đã hứa với nhau, không thể không tham dự!", mẹ Lương dứt câu liền mang vẻ mặt khó chịu khi nghĩ tới mấy người bạn mà chốc nữa sẽ gặp kia.
"Cờ vây sao?", Lã Hứa Lệ ngạc nhiên hỏi lại.
"Phải! Nhìn vậy chứ mẹ đánh cờ khá tốt đấy, trong nhà chỉ thua Tiểu Chu thôi!", Tống Mẫn cười đáp Lã Hứa Lệ, sau đó liền quay sang phía mẹ Lương: "Hẳn là năm nay bạn bè mẹ lại đem con cái đến khoe khoang nên mẹ mới nhăn mày như vậy đúng chứ!?"
Tống Mẫn rất tinh tế nên dù một nét thoáng qua cũng có thể phán đoán là mẹ Lương đang bực mình, cũng bởi vậy mà mẹ Lương rất hợp với nàng ta, cảnh mẹ chồng - nàng dâu hoà hợp này khiến rất nhiều người ghen tị, cũng là vì hoà hợp tới vậy nên Tống Mẫn không hề có ý định dọn ra ở riêng cho dù điều kiện gia đình nàng hoàn toàn dư giả.
Tống Mẫn cũng giống như Lã Hứa Lệ, cũng rất yêu bầu không khí mà Trương gia đem lại.
Tống Mẫn không giống như hoàn cảnh của Lã Hứa Lệ, hoàn toàn không trải qua những đau khổ mất mát đó.
Tống gia ngược lại rất yêu thương con cái nhưng xây dựng bản lĩnh tự lập cho con trẻ từ rất sớm.
Tống gia nghiêm khắc, cũng rất khô khan, là vậy nên nhiều khi Tống Mẫn cảm rất cô đơn và buồn tủi.
Mãi sau này đến khi được gả cho Trương La Tân, nhìn cha mẹ mình cứng rắn là vậy mà khóc đến nhăn nhúm mặt mũi, nàng mới nhận ra mình quả là được yêu thương rất nhiều, đó giờ luôn hậm hực chuyện cỏn con mà không hiểu lòng cha mẹ.
Tống Mẫn yêu thương cha mẹ ruột nhiều hơn vạn lần, cũng chính là đem cảm xúc đó đặt lên Trương gia cũng nhiều lên vạn lần.
Huống gì mẹ Lương cùng ông Trương thương yêu nàng ta đến vậy, sao có thể rời khỏi đây?
Mẹ Lương gật gù, hoàn toàn không phủ nhận, trái lại còn nhăn mày đậm thêm: "Năm nào cũng bị đám người đó chê bai con cái ế mốc không ai thèm ngó ngàng.
Con mấy bà ấy thì có gì hay ho chứ? Con tôi là Sĩ quan, con tôi là Giáo sư, chỉ là kết hôn muộn một chút cũng có thể làm chủ đề bàn tán sao? Năm nay phải phục thù!"
Lã Hữa Lệ cùng Tống Mẫn trong đầu đồng điệu mang cảm giác tội nghiệp tới Trương La Hưng vì không nằm trong danh sách liệt kê con cái của mẹ Lương.
Thậm chí cả hai còn đang hình dung ra được gương mặt đen kịt của Trương La Hưng nếu được trực tiếp nghe những lời này nữa kìa.
Trương gia nhìn chung đối với Lã Hứa Lệ cùng Tống Mẫn vô cùng dễ đoán.
"Đương nhiên phải phục thù rồi.
Nhưng mẹ à, anh Tân hôm nay sẽ không về nhà, Tiểu Chu thì bận bịu không có thời gian.
Còn cậu Hưng, con sẽ thử liên lạc xem sao!"
Tống Mẫn vẫn cố vớt chút thể diện cho Trương La Hưng, nhưng tình cảm chị dâu - em chồng này bị mẹ Lương phủi sạch, thậm chí nhắc tới cái tên Trương La Hưng còn khiến mẹ Lương lại sôi trào một cơn giận khác.
"Mang thằng con trời đánh đó tới buổi liên hoan thì thù cũ chẳng thể phục mà còn thêm hận mới.
Em trai quý hoá của con bạn gái không thèm có, gặp đối tượng xem mắt nào cũng đem so sánh con gái người ta với bản thân, tự cho mình là đẹp hơn mấy bậc.
Tự luyến đến vậy chắc chắn là muốn mẹ tức chết mà!!!!"
"Mẹ bình tĩnh nào, uống chút nước đã!!!", Tống Mẫn khéo léo bồi nước tới chỗ mẹ Lương, khi thấy bà đã uống được nửa cốc, cảm giác ngọn lửa dịu đi một chút mới mở lời nói tiếp: "Thực ra mẹ cũng không cần phải thu xếp xem mắt làm gì, giới trẻ bọn con giờ rất tự do, đến khi có bạn gái hẳn cậu Hưng sẽ đem về ra mắt thôi.
Hiện tại có lẽ cậu Hưng là chưa tìm ra đối tượng ưng ý!"
"Con còn bênh vực nó? Nó căn bản là không hề tìm.
Nó căn bản là chỉ yêu bản thân nó!", mẹ Lương nguôi giận chưa đầy nửa phút thì lần nữa đầu muốn bốc nghi ngút khói.
Tống Mẫn ra hiệu bằng ánh mắt, rất nhanh Lã Hứa Lệ hiểu ý, cũng lựa chọn câu từ trong đầu thật cẩn thận rồi lên tiếng giúp đỡ Trương La Hưng: "Bác đừng vội, Trương La Hưng này vốn rất đào hoa, phụ nữ vây quanh không thiếu, chắc hẳn là chưa tìm ra người phù hợp với mình.
Chuyện tình cảm không thể vội vàng, phải lựa chọn thật kỹ lưỡng!"
Tống Mẫn một bên, Lã Hứa Lệ một bên bênh vực, mẹ Lương nào có thể nói thêm gì nữa? Nỗi lòng người mẹ không thể vì một câu như vậy sẽ yên, nhưng nguôi một chút có lẽ là có.
Mẹ Lương ôm suy nghĩ không thể cùng con cái đi đến cuối đời, sợ Trương La Hưng cứ vậy cả đời, tự do lông bông, không ổn định việc gia đình nên mới sinh ra bực bội.
Bà vội đến mức cho rằng nữ cũng được, nam cũng chẳng sao, vậy mà đến một đối tượng cũng chưa hề có thì bất an với suy nghĩ con trai thứ của mình theo chủ nghĩa độc thân, không muốn lập gia đình.
Mà Trương La Hưng đúng là theo chủ nghĩa độc thân thật, chuyện này hiện tại chỉ có mình Tống Mẫn biết.
Nỗi lo của mẹ Lương rất dễ hiểu: không có gia đình, không con cái - một người bạn đời bầu bạn nói chuyện tới cuối đời không có, con cái chăm lo khi đã gia nua không có...!những thứ này chính là bất hạnh.
Trương La Hưng nếu chẳng may cả đời này sẽ không có bạn đời, mẹ Lương cũng cho rằng một người không thể ngồi yên một chỗ như cậu con thứ của mình nhất định không chịu nhận con nuôi, như vậy là cả đời này Trương La Hưng sẽ không có một gia đình nhỏ của riêng mình rồi!
Việc của Tiểu Chu coi như đã xong, mà đặt Tiểu Chu xuống thì còn có một Trương La Hưng nữa nổi lên chềnh ềnh trong nỗi lo của mẹ Lương, khiến bà không thể yên tâm nổi.
Tân có gia đình của riêng nó,
Tiểu Chu cũng đã có gia đình riêng của mình,
Còn con thì sao? Sau này ai sẽ chăm lo cho con đây?.