"Vì vậy, đối với trường hợp của Trịnh phu nhân, chúng ta phải loại bỏ mảnh thuỷ tinh rất nhỏ tại vị trí động mạch não này.
Nhưng đây không hoàn toàn là nguyên nhân khiến bà ấy không thể tỉnh lại, cơ thể bà ấy vốn có rất nhiều vấn đề, và dễ thấy nhất là van tim nhân tạo này.
Chúng ta nhất định phải thay nó, nó đã quá cũ!"
Tiểu Chu trong phòng họp vạch ra chiến lược cụ thể, mọi người đều rất nghiêm túc nhưng ai nấy đề có chung một suy nghĩ: thực sự rất khó để thành công.
Mẹ của Trịnh Nhất Quân không chỉ có vấn đề ở mạch máu não, không chỉ có vấn đề ở van tim nhân tạo.
Ngoại trừ hai chuyện này còn có thêm hai vấn đề khách khiến cho cuộc phẫu thuật này không còn là canh bạc nữa, đây giống như là lao mình vào chỗ chết.
Phải, nếu mẹ của Trịnh Nhất Quân chết trên bàn mổ của Tiểu Chu, hẳn sẽ là đại hoạ.
"Giáo sư, tế bào ung thư gan của bà ấy đã lan ra, hẳn là đang ở giai đoạn hai.
Chị biết vậy mà vẫn nhận cuộc phẫu thuật này sao?"
Trần Di nhăn mày.
Cô nàng đương nhiên sẽ cùng người thầy của mình cầm dao mổ lên và lao vào cuộc chiến, nhưng cô bác sĩ trẻ cho rằng đây chính là cuộc chiến một chiều, rõ ràng đang có suy nghĩ lùi bước.
Dịch Minh và Đinh Khống cũng có chung suy nghĩ, Dịch Minh tiếp lời Trần Di: "Trong lần xem hồ sơ gần nhất không hề nhắc đến việc bà ấy bị ung thư, nếu bà ấy có tế bào ung thư hẳn là nên xem xét việc phẫu thuật.
Giáo sư không thể nào xử lý được từng đó vấn đề của bệnh nhân, chưa kể đến bà ấy tuổi đã cao, thêm nhiều năm hôn mê, bà ấy sẽ không chịu được cuộc phẫu thuật dài đâu!"
"Chúng ta cũng không thể mổ xẻ bà ấy ra hai hay ba lần để xử lý từng vấn đề.
Tế bào ung thư chính là mấu chốt.
Khối u kia hẳn phải cắt bỏ một phần.
Kể cả chúng ta thành công, bà ấy cũng chưa chắc có thể tỉnh lại.
Đối với chúng ta chuyện này rất phức tạp, quan hệ vốn không phải là bác sĩ và người nhà bệnh nhân nữa..."
Mọi người đều hiểu hàm ý của Đinh Khống là gì, là vậy nên Trần Di cùng Dịch Minh bất đắc dĩ phải thở dài một tiếng.
"Giáo sư, anh trai Tiểu Khởi liệu sẽ để yên cho chúng ta sao?", Trần Di lo lắng nhìn Tiểu Chu.
Tiểu Chu từ lâu đã rõ cuộc phẫu thuật này kể cả có thành công cũng không thể đảm bảo mẹ của Trịnh Nhất Quân có thể thoát khỏi cảnh hôn mê.
Cô cũng rõ Trịnh Nhất Quân có thể sẽ làm ra loại chuyện gì nếu cô thất bại.
Nhưng...!Tiểu Chu không thể cứ vậy là lùi bước.
Tính cách của Giáo sư Trương bá đạo chính là như vậy, luôn ngẩng cao đầu, chẳng hề lo sợ bất kể chuyện gì, hiên ngang mà sống, hiên ngang mà bước đi.
"Họ đối với tôi họ cũng chỉ là bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Trong mắt tôi Trịnh Nhất Quân giống như một người con hiếu thảo cầu xin một phép màu, dù rằng anh ta đang vì chuyện cá nhân mà lấn át tầm nhìn.
Tôi chẳng thể khẳng định bất kể điều gì nhưng họ cầu y mà bác sĩ quay lưng, như vậy không phải họ sẽ tuyệt vọng lắm sao? Bác sĩ chúng ta là hy vọng duy nhất của họ.
Chúng ta hãy làm tốt việc của mình, chuyện sau này, hãy để sau này rồi tính!"
Tiểu Chu xoa đầu Trần Di, trên môi là nét cười dịu dàng, dịu dàng đến mức làm yên lòng cả ba vị bác sĩ trẻ đang rụt rè trước cuộc phẫu thuật này.
Dịch Minh, Đinh Khống, Trần Di nhìn nhau, sau cùng họ nhìn về phía vị Giáo sư họ kính trọng.
Ánh mắt họ đã nói lên suy nghĩ trong đầu lúc này.
"Vậy là mọi người cùng tham gia chứ!?", Tiểu Chu mang tông giọng chọc ghẹo, thích thú quan sát ba học trò của mình.
"Đương nhiên, sao em có thể bỏ Giáo sư một mình được!?", Trần Di bĩu môi.
"Khi cuộc phẫu thuật này thành công hẳn tiền đồ của em sẽ rộng mở hơn Giáo sư gấp trăm lần ấy chứ!", Dịch Minh tóm cằm gật gù.
"Vậy là thành người nổi tiếng sao? Nếu vậy tôi sẽ có mười bạn gái!!!", Đinh Khống hồ hởi bắt đầu mộng mơ.
"Tra nam khốn kiếp, tôi sẽ mách bạn gái cậu!", Trần Di khinh thường liếc nhìn sang Đinh Khống.
"Hả? Này!!! Tôi chỉ đùa thôi!!! Cấm cậu nhiều chuyện!!!"
"Tôi nhiều chuyện??? Lần này cậu chết chắc rồi!!!"
"Cậu-..."
"Được rồi được rồi!!!"
Tiểu Chu bật cười, nắm tai Trần Di cùng Đinh Khống, kéo hai người hay đấu khẩu này ra xa một đoạn, nói: "Hai cô cậu như chó với mèo, khéo sau này lại hẹn hò với nhau cũng nên!"
"KHÔNG BAO GIỜ!!!", Trần Di cùng Đinh Khống đồng thanh phản đối.
Tiểu Chu tròn mắt trước sự đồng điệu này, nhất định không dễ dàng buông tha: "Xem này, lại còn ăn ý nữa! Bác sĩ Dịch, xem tôi nói có sai không?"
"Hoàn toàn không sai, em cũng rất nghi ngờ viễn cảnh tương lai này!", Dịch Minh thêm mắm thêm muối.
"Hai người!!!! Thật quá quắt mà!" Trần Di ấm ức.
"Được rồi không đùa nữa! Chúng ta quay trở lại công việc.
Từ giờ tôi sẽ nói chi tiết hơn về từng vấn đề.
Và có một điều nữa tôi cần nói với ba người các cô các cậu.
Cuộc phẫu thuật này sẽ xử lý tất cả trạng thái mà theo tôi ảnh hưởng đến khả năng tỉnh dậy của bệnh nhân, và đương nhiên tôi không thể làm một mình, vì vậy chúng ta phải cùng nhau thực hiện ca phẫu thuật này!"
"C-Cùng nhau? Ý Giáo sư là sao?"
"Là hai người sẽ phụ trách xử lý van tim, sau đó tôi sẽ phụ trách mảnh thuỷ tinh.
Tuỳ vào tình trạng bệnh nhân chúng ta sẽ giải quyết phần gan của bà ấy.
Mỗi vị trí đều phải học, nghiên cứu, thực hành đi thực hành lại để giảm thời gian phẫu thuật hết sức có thể.
Không được phép sai phạm dù chỉ là một mạch máu.
Chúng ta có bốn ngày để chuẩn bị, giờ thì tập trung vào!"
Tiểu Chu đã ngừng nụ cười, trên gương mặt là vẻ nghiêm túc và nghiêm khắc của một người thầy.
Ba vị bác sĩ trẻ nhìn nhau, đồng điệu một tiếng nuốt khan nổi lên, không khí căng thẳng lần nữa bao phủ phòng họp....