Chương 107:
Trịnh Khởi gặp ác mộng, mơ thấy mình đã quỳ xuống níu kéo, nhưng người đó vẫn cứ bước đi, thậm chí còn chẳng đoái hoài gì đến nàng. Trong cơn ác mộng đó, nàng cũng đã nhìn thấy một cảnh tượng khác, cảnh người đó đang hôn lấy một người phụ nữ quen mắt. Kết thúc giấc mơ, nàng nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Trịnh Nhất Quân, anh đứng đối diện nàng, cũng đang nhìn hai người phụ nữ kia say đắm với nhau. Khi Trịnh Khởi bừng tỉnh, nhận ra nước mắt mình giàn giụa, hơi thở như bị bóp nghẹt, rất khó chịu.
Tình yêu của nàng hóa ra cũng chỉ là sự thay thế. Vì nụ cười và ánh mắt trót giống một nụ cười một ánh mắt khác, nên vô tình được đối xử ưu tiên, rồi khiến chính bản thân ngộ nhận để mà ôm đau khổ. Thực ra Trịnh Khởi trong mối quan hệ này quả là đáng thương, nếu không vì có cảm giác si mê người đó, chắc chắn không có bi đát như bây giờ.
Lòng người chuyển biến, nàng từ một cô gái mang nụ cười tươi sáng, phút chốc trở thành một người phụ nữ gian mãnh muốn chiếm đoạt. Trong Trịnh Khởi giờ đây chính là nỗi thù hận, nếu như không chiếm đoạt được, thì cũng đừng mong hạnh phúc trước mặt nàng.
Nàng liếc nhìn người phụ nữ đang nằm kế bên mình, một sự ghét bỏ ập đến. Cái màn tình ái đêm qua vốn chẳng thể khiến nàng cảm thấy dễ chịu hay quên đi người đó. Đêm qua ở quán Bar, nàng đã một mực muốn về khách sạn cùng một người phụ nữ, rồi lúc này nàng một mực muốn đuổi người phụ nữ này đi.
Trịnh Khởi đạp người phụ nữ Châu Âu đó xuống giường. Ánh mắt buồn ngủ pha nét tức giận của cô ta khi ấy cũng chẳng khiến nàng mảy may cảm thấy có lỗi. Một câu: "Cút đi!" vang lớn trong phòng VIP thuộc khác sạn 5 sao sang trọng. Khi ấy người nọ rời đi không phải vì sợ nàng, chỉ là cảm thấy mình đã lãng phí một đêm với một phụ nữ không ra gì, là vậy...
Ôm lấy gương mặt, Trịnh Khởi nở nụ cười vô hồn vô cảm. Nàng đã quá mệt mỏi khi chạy theo, là hạ mình chạy theo. Một người cao quý như nàng, Trịnh Khởi cho rằng, đó là một sự nhục nhã. Kể cả là Trịnh Nhất Quân, nàng cũng cho rằng anh trai ngoài nhu nhược ra còn quá là ngu ngốc khi chịu bị "làm nhục" không biết đã bao nhiêu lần bởi người phụ nữ Lã Hứa Lệ kia.
- Anh yếu đuối như vậy, sao có thể chứ....!???
Trịnh Khởi vớ lấy điện thoại, một cuộc gỏi khẩn cấp, chính là cho Trịnh Nhất Quân. Đầu máy bên kia, một lúc sau mới có người thưa, tông giọng vô cùng chán nản:
- Sao vậy?
- Em muốn hỏi anh, chúng ta sẽ làm gì nếu như Trương La Chu phẫu thuật hỏng cho dì?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi. Anh đang muốn đáp lại một câu gì đó, muốn trách cứ em gái mình vì đã mở ra một lời xui xẻo như vậy. Nhưng Trịnh Nhất Quân đã nuốt lại, anh thừa nhận, bản thân thực ra cũng muốn biết mình sẽ làm gì nếu như Trương La Chu làm hỏng cuộc phẫu thuật vô cùng quan trọng này. Anh nói:
- Có thể là kiện!
- Thật ngu ngốc!
Trịnh Khởi bật cười một cách sáo rỗng. Nàng nâng bàn tay, hứng những vạt nắng len lói qua tấm rèm cửa.
- Lã Hứa Lệ giờ đã có ba nuôi chị ta chống lưng, về cơ bản là Lã Kiện – bệnh viện nơi Trương La Chu làm việc, cái bệnh viện mà chị ta đang có gắng cứu vớt sẽ có nguồn tài trợ mới. INP của ngài Smith có thể sẽ không đấu được với họ nếu như có sự giúp đỡ của gia tộc Lý. Nhưng sẽ ra sao nếu INP có được sự giúp đỡ của Trịnh gia? Nguồn vay nợ nước ngoài của INP sẽ thế nào nếu được Trịnh gia can thiệp? Lúc đó INP sẽ mua lại được hoàn toàn Lã Kiện, trước khi Lý gia can dự vào. Đó là nước đi tốt nhất!
- ... Sao em lại nói như thể nó có thể xảy ra vậy? Nếu vậy mẹ anh-...
- Đừng hiểu sai. Em nói nếu cuộc phẫu thuật thất bại sẽ như vậy. Còn nếu cuộc phẫu thuật thành công, vậy càng dễ dàng hơn rồi.
- ... Ý em là...
- Phải. Xin một sự trợ giúp khác, dù em ngu ngốc cũng hiểu tức là chuyển chủ nợ vì một bệnh viện như Lã Kiện phải chịu sự phụ thuộc về đầu tư rất lớn. Khi Trịnh gia làm chủ, chúng ta sẽ làm cái điều như INP đang làm với Lã Kiện. Là vậy đấy.
- ... Em đang kêu anh lấy oán báo ân sao? Tiểu Khởi, em đáng sợ thật đấy...
- Anh không căm giận sao?
- ...
Trịnh Khởi mở căng ánh tròng mắt. Nàng vẫn cười, một nụ cười của sự điên loạn và thiếu nhẫn nại.
- Em thì căm giận. Phẫn nộ. Uất ức. Nhục nhã. Em có đủ mọi lý do để làm cái chuyện anh cho là đáng sợ. Anh có thể nhu nhược, chấp nhận bị người đàn bà đó biến mình thành kẻ bạc nhược cả đời, cho rằng mất hết thể diện vì chữ yêu là đúng đắn. Nếu anh cứ như vậy thì em cũng không còn lời nào muốn nói với anh n-...
- Đủ rồi Tiểu Khởi!
Tiếng nghiến răng đầu máy bên kia phản ánh tới nàng thật rõ ràng. Lúc này Trịnh Nhất Quân đã không thể ngồi yên mà cố giữ bình tĩnh bằng cách kìm nén đau khổ được nữa. Một người đàn ông lại mất đi một người phụ nữ bởi một người phụ nữ khác. Anh không thể chịu được thêm.
- Em nói đúng, những năm tháng của anh bỏ ra cho người phụ nữ đó không đáng để phải trả cái giá này. Người cô ta chọn còn chẳng phải là một gã đàn ông. Khốn nạn! Nhục nhã! Người Trịnh gia không phải trò đùa của họ. Anh sẽ liên lạc với Chủ tịch INP, những chi tiết, sẽ nói em nghe sau!
- Vâng!