Độc Y Xấu Phi

Chương 47: Đại dì mụ hố cha * (Dì cả mẹ hố ta)




*Ý câu trên ý nói kinh nguyệt tập tới bất ngờ như bị lọt hố, mà hố ta ở đây là nói nữ 9 bị hố =]]

Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Trên lầu hai cách đó không xa, một nữ tử đứng đó, mang sa che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh hung tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn. “Phế vật, đều là phế vật! Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Quả thực là nuôi không bọn họ!”

“Quận chúa, người xin bớt giận.” Một lục y thiếu nữ đang muốn tiến lên, bị tử y nữ tử quát dừng lại. “A Nô, phái Hắc Ưng đi! Ta muốn hắn chết, muốn hắn chết! Mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần nhớ thương Phượng Cửu, đều đáng chết!”

Thời điểm nói lời này, trên người tử y nữ tử phát ra hơi thở âm trầm, khiến cho A Nô rùng mình một cái. “Quận chúa, Hắc Ưng cũng không phải là đối thủ của Thiếu thành chủ a! Huống chi Hi Quận Vương cũng ở đó, bọn họ, tựa hồ đều một mực bảo vệ bạch y công tử.”

Lời của A Nô, khiến cho Vân Tranh hết sức bất mãn, dương tay, tát lên mặt của A Nô một cái. “A Nô, ngươi thật to gan, ngay cả lời của bản quận chúa cũng không nghe sao? Kêu Hắc Ưng đi! Ta muốn hắn chết! Muốn hắn chết!”

Vân Tranh nhìn như nhu nhược, lực tay lại rất lớn. Má trái A Nô lập tức thì sưng phồng lên, để lại năm dấu tay đỏ tươi. “Vâng, quận chúa, nô tỳ đi tìm Hắc Ưng.”

Hạng Quân Vãn không nghĩ tới những người áo đen này là hướng về phía chính mình mà đến, lời vừa rồi của Bách Lý Giao nàng nghe rất rõ ràng, phiền toái này tựa hồ là do Phượng Cửu đưa tới, nam nhân này thật sự là một họa thủy a!

Cũng may biểu hiện của Phượng Cửu khiến cho Hạng Quân Vãn hết sức vừa lòng, phiền toái là hắn mang đến, hắn ra tay cũng là sạch sẽ lưu loát. Phượng Cửu giết người, ở trong mắt Hạng Quân Vãn giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, nàng lần đầu tiên biết được, còn có người lúc giết người đều duyên dáng như vậy, rõ ràng tràn ngập huyết tinh cùng tàn nhẫn, nhìn qua lại tràn ngập hơi thở nghệ thuật, mà ngay cả huyết hoa trong không trung, đều tỏa ra vẻ đẹp sinh mệnh tươi đẹp, quả thực là hoàn mỹ.

Bất quá, thời gian cũng không cho phép Hạng Quân Vãn thưởng thức Phượng Cửu giết người, vừa rồi mười người kia chỉ là mở đầu, nhóm sát thủ thứ hai lại tới nữa. Mà ngay cả Bách Lý Giao sau khi nhìn thấy thích khách chen chúc nhau mà đến, đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối, đối với Vân Tranh cũng càng hiểu thêm một bước. Kẻ điên, quả thực chính là một bà điên! Nữ nhân như thế chẳng ai có gan lấy về nhà! Bách Lý Giao bắt đầu có chút đồng tình với Phượng Cửu ——

“Nam công tử, ngươi cẩn thận.”

Bách Lý Giao không biết Hạng Quân Vãn biết võ, Phượng Cửu giết người, nhiệm vụ của hắn chính là bảo hộ Hạng Quân Vãn. Chỉ là lúc này người có chút nhiều, khiến cho Bách Lý Giao không thể phân thân tới chiếu cố Hạng Quân Vãn, đành phải ngăn cản hết thảy công kích, đem nàng hộ ở sau người, luôn miệng nhắc nhở nàng chú ý an toàn.

“Phải cẩn thận là ngươi ấy!”

Ngay lúc Bách Lý Giao nhắc nhở Hạng Quân Vãn, một người từ bên cạnh xông tới, bảo kiếm trong tay đã giết qua hang trăm người lao tới, Bách Lý Giao vừa định ra tay, người nọ nhưng lại ở trước mặt hắn thẳng tắp ngã xuống, trong miệng mũi chảy ra máu đen, xem bộ dáng là trúng độc.

“Là ngươi?” Bách Lý Giao nhìn Hạng Quân Vãn vẻ mặt không sao cả, không khỏi nở nụ cười. Đúng rồi, hắn thế nào đã quên, thầy thuốc, đối với độc cũng nhất định có nghiên cứu, huống chi là Hạng Quân Vãn là người có y thuật cao minh như vậy!

Có Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao hai công tử danh chấn thiên hạ ở đây, Hạng Quân Vãn chưa tính ra tay, có người mà không dùng, chẳng phải là lãng phí? Cho nên nàng yên tâm thoải mái tránh ở trong vòng bảo hộ của Bách Lý Giao cùng Phượng Cửu, nhìn bọn họ giết người.

Không thể không nói, hai người này có bản lĩnh đáng giá cho bọn họ kiêu ngạo, bỏ qua chuyện xuất thần không cần nói, chỉ riêng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều là cao quý cùng với lấy tánh mạng người ta cũng tao nhã khí độ như đang nói chuyện, đều là người bình thường không có được.

Thưởng thức Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao giết người, Hạng Quân Vãn bỗng nhiên phát hiện một tia khác thường, vội vàng đưa tay sờ phía sau, vừa thấy, trên ngón tay có huyết, sắc mặt Hạng Quân Vãn trắng bệch. Thảm thảm, đại dì mụ sớm không tới trễ không tới, cố tình tới lúc này, tới thật không đúng thời điểm!

Nghĩ tới đại dì mụ, bụng Hạng Quân Vãn bắt đầu đau âm ỉ. Thân thể này có chút tật xấu đau bụng kinh, hơn nữa kinh kì hỗn loạn. Nàng đã kê thuốc điều kinh, không nghĩ tới đại dì mụ hôm nay sẽ đến. Không được! Nhanh đi về!

Hạng Quân Vãn vừa muốn chạy, lại bị đột nhiên xuất hiện Đao Ba Nam ngăn cản đường đi. Người này không nói hai lời, ngay lập tức chiêu chiêu trí mạng, Hạng Quân Vãn vội vàng né tránh, bụng lại càng phát ra đau đớn, trực tiếp làm cho nàng hành động chậm dần, mắt thấy đại đao sẽ rơi xuống đầu nàng, một thanh kiếm trực tiếp từ sau lưng xuyên thấu ngực Đao Ba Nam.

“Ngươi không sao chứ! Nam công tử, ngươi làm sao vậy?” Bách Lý Giao rút bảo kiếm ra, nhìn thấy sắc mặt Hạng Quân Vãn trắng bệch, trong lòng hắn cả kinh, muốn tiến lên đỡ lấy nàng sắp ngã xuống, còn chưa có ra tay Hạng Quân Vãn liền rơi vào trong lòng Phượng Cửu.

“Phượng Cửu, mang ta trở về, mau ——” Hạng Quân Vãn cầm lấy y phục trước ngực Phượng Cửu, trên trán đầy mồ hôi lạnh, môi trở nên trắng bệch, thân mình cũng khẽ run lên. Phượng Cửu là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt yếu ớt như vậy của Hạng Quân Vãn, thấy nàng như thế, Phượng Cửu phát hoảng. “Nàng làm sao thế? Có phải hay không bị thương? Chỗ nào không thoải mái? Được được được, ta mang nàng trở về!”

Phượng Cửu ôm lấy Hạng Quân Vãn, vừa muốn chạy, Hắc Ưng lại ở phía sau đuổi tới. Nhìn đứng ở phía trước, một thân nhuyễn giáp màu đen, Hắc Ưng vẻ mặt ngây ngẩn, Phượng Cửu nở nụ cười lạnh. “Hắc Ưng, tránh ra, gia hôm nay không có hứng thú cùng ngươi đùa giỡn!”

“Quận chúa nói đem hắn để lại.” Chủ nhân của Hắc Ưng là Vân Tranh, đương nhiên sẽ không nghe lời của Phượng Cửu. Ánh sáng màu đen tràn ngập trên bảo đao trong tay hắn, hai con mắt nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn trong lòng Phượng Cửu, một bộ dáng chết cũng không cho đi.

“Muốn chết ——”

Phượng Cửu nói lời này, Bách Lý Giao nghĩ rằng hắn sẽ ra tay, không nghĩ tới người này trực tiếp nhảy lên, lui về phía sau đến mười thước.

“Bách Lý Giao, người này thì làm phiền ngươi rồi! Ta đi trước một bước!”

Chờ hồng y của Phượng Cửu biến mất, Bách Lý Giao mới biết được hắn bị Phượng Cửu gài. “Phượng Cửu cái tên hỗn đản nhà ngươi!” Bách Lý Giao ngửa mặt lên trời thét dài, hắn muốn buông tay mặc kệ, dù sao chuyện này cùng hắn không quan hệ nhiều lắm, nhưng mà đối phương nói rõ muốn mạng Hạng Quân Vãn, hắn đối với Nam công tử rất có hảo cảm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Xoạt xoạt ——” Từ trong tay áo Bách Lý Giao một cỗ lãnh phong phóng quét về phía Hắc Ưng, “Bá bá bá ——” Mười miếng lưỡi đao đâm về hướng Hắc Ưng, hắn trốn tránh không kịp, trên người trúng bốn đao.

“Trở về nói cho Vân Tranh, Nam công tử được Bản Quận vương bảo hộ! Nếu nàng ỷ vào yêu thương của cô cô mà đối phó Nam công tử, đừng trách Nản Quận vương không cho cô cô mặt mũi!”

Lúc này Bách Lý Giao, cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, cả người tản ra khí thế lãnh liệt, khóe miệng lại hàm chứa thản nhiên châm chọc, hai mắt quét về lầu hai cách đó không xa, trong thanh âm đã tràn ngập khinh miệt.

Hắc Ưng đứng trơ, tuy rằng miệng vết thương rất đau, nhưng hắn biết được Bách Lý Giao đã thủ hạ lưu tình. Có Bách Lý Giao ngăn chặn, hắn muốn đuổi theo Phượng Cửu cũng không thể, chỉ có thể để lần sau.

Bên này, Phượng Cửu ôm Hạng Quân Vãn một đường chạy như điên, thiên hạ trong lòng đã đau đến không thể kêu ra tiếng, tâm Phượng Cửu cũng vặn xoắn. Lách vào phủ đại tướng quân, Phượng Cửu trực tiếp đi tới phòng Hạng Quân Vãn, vừa vào cửa đã đem nàng đặt ở trên giường, muốn xốc quần áo chữa thương cho nàng. Ngay lúc Phượng Cửu tính cởi quần Hạng Quân Vãn để kiểm tra xem chỗ nào bị thương, Hạng Quân Vãn mở mắt, “Ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta……”

Hạng Quân Vãn vừa thẹn vừa giận, cái nam nhân này, hắn biết mình đang làm cái gì không vậy!