Độc Y Xấu Phi

Chương 34: Dưỡng hồ ngàn ngày dùng hồ một lúc




*Nuôi dưỡng hồ ly ngàn ngày, sử dụng trong chốc lát

“Nha ——” Phượng Cửu kéo dài âm điệu, nhân lấy tư liệu Phi Sương tìm được nghiên cứu một phen. Phế vật, dã chủng, kẻ quái dị, Vương phi bị vứt bỏ……Danh hiệu của Hạng Quân Vãn cũng thật nhiều! Người như vậy sẽ là nữ tử xuất hiện ở huyền nhai đêm đó sao?

Phượng Cửu rất trầm mặc, Phi Sương thẳng tắp mà đứng, không dám gây tiếng ồn. Qua hồi lâu, Phượng Cửu mới đem tư liệu buông xuống, đem Tiểu Ngân nhấc lên, “Tiểu Ngân, ngươi đi thăm dò nàng giúp ta!”

Ngân Hồ tuy là động vật, nhưng rất có linh tính. Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Ngân Hồ lập tức nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của nữ tử kia. “Chít chít ——” Ngân Hồ cúi đầu, gối lên đầu gối Phượng Cửu, hai tiểu móng vuốt mềm mại che lấy mắt, mông nhỏ uốn éo, thế nào cũng không chịu đi phủ tướng quân.

“Dưỡng hồ ngàn ngày dùng hồ một lúc, đem ngươi nuôi đến tròn quay thì thế nào? Ngươi cũng không chịu làm chút chuyện này cho ta?” Biết được tiểu gia hỏa này bị bạch y nữ tử dọa, Phượng Cửu xoa lỗ tai xù lông của Ngân Hồ, thấp giọng nói.

“Chít chít ——” Ngân Hồ đáng thương ngẩng đầu, tiểu móng vuốt trên không trung khoa tay múa chân, cuối cùng lại lắc lắc mông nhỏ phì phì chìa lưng cho Phượng Cửu xem, giống như đang nói: ngươi xem, lông trên lưng ta còn chưa rửa sạch vẫn lưu lại màu hồng nhạt, ta đây nếu đi nói không chừng chính là “Phong tiêu tiêu hề”*.

*Bản hán:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn

Dịch:

Gió hiu hắt chừ, Dịch thuỷ lạnh ghê

Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về.

Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch. (Dịch Thủy ca)

Phượng Cửu làm sao không hiểu ý tứ của Ngân Hồ, bất quá, khứu giác của Ngân Hồ Thiên Hạ Vô Song, chỉ có nó mới có thể phân biệt được Hạng Quân Vãn có phải người hắn muốn tìm hay không.

“Tiểu Ngân, ta chỉ là cho ngươi đi do thám, xem nàng có phải hay không, nói không chừng nàng không phải đâu!” Phượng Cửu thanh âm trầm thấp, sử dụng sự dịu dàng để tấn công. Ngân Hồ nhìn nhìn Phượng Cửu, lại cúi đầu nghĩ nghĩ chuyện đêm hôm đó, rùng mình một cái thật mạnh, nhào vào trong lòng Phượng Cửu, thế nào cũng không chịu đi phủ tướng quân.

“Một con gà trân châu!” Phượng Cửu vươn một ngón tay quơ quơ. Ngân Hồ ngẩng đầu, liếm liếm môi, lại gục đầu xuống.

“Hai con!”

Ngân Hồ xoay xoay mông, không được! Hai con không đủ! Muốn thêm một cân mới được!

“Năm con gà trân châu cộng thêm một giỏ Hắc đề (nho đen)!”

Khi Phượng Cửu tung ra mồi nhử này thật hậu, Ngân Hồ lập tức đứng thẳng lên, hai con mắt lớn như hai quả sơn trà khát khao nhìn chằm chằm khôn mặt yêu nghiệt của Phượng Cửu, móng vuốt nhỏ khoanh lại trước ngực, “Chít chít ——”

“Ta khi nào đã lừa gạt ngươi?”

Phượng Cửu cười híp mắt xoa đâu Ngân Hồ, Phi Sương đứng ở bên cạnh thì bắt đầu bi ai thay tiểu hồ ly. Cái tên Ngân Hồ này hoàn toàn là tên ham ăn! Thiếu chủ năm bắt chuẩn xác sở thích của nó, mỗi lần đều có thể dùng mỹ thực dụ dỗ nó làm việc cho mình, nhìn thiếu chủ cười thành một bộ “âm mưu được thực hiện”, Phi Sương ở trong lòng thở dài. Tiểu Ngân, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

“Chít chít ——” Ngân Hồ đem hai móng vuốt khoát lên tay Phượng Cửu, “Chít chít ——”

“Mười con gà trân châu?” Phượng Cửu không nghĩ tới Ngân Hồ lại bắt đầu cùng mình đàm phán điều kiện, tiểu gia hỏa này thật sự là càng ngày càng thú vị! “Nếu chuyện làm ổn thỏa, mười con cũng không thành vấn đề. Vạn nhất chưa hoàn thành, một con gà trân châu cũng không có! Phi Sương, đem Tiểu Ngân đưa đến phủ tướng quân đi ——”

Đối với mệnh lệnh của thiếu chủ, Phi Sương không thể cãi lời, đành phải ôm Ngân Hồ rời đi.

“Chít chít ——” Ngân Hồ lúc đi còn không ngừng hướng Phượng Cửu kêu la, dường như đang nói không thành vấn đề, chờ ta trở lại!

Đến khi tới được phủ tướng quân, Phi Sương mới đem Ngân Hồ buông ra. “Tiểu Ngân, ngươi bảo trọng đi!” Phi Sương muốn xoa đầu Ngân Hồ, lại bị nó trốn tránh.

Thấy Ngân Hồ nhất quyết không để cho mình sờ đầu của nó, Phi Sương có chút mất mát. Tốt xấu hắn cũng nuôi nó sáu năm, nhưng cái tên này chưa bao giờ để cho ai ngoài Phượng Cửu sờ đầu của nó, thật sự là một tiểu gia hỏa khó chiều!

“Nhóc con vô lương tâm! Ta là lo lắng cho ngươi đấy!”

Hai cái tai nhỏ của Ngân Hồ run rẩy, không thèm để ý Phi Sương, thả người lên cây một cái, theo đại thụ trèo vào trong phủ tướng quân.

Đại hỏa đem phủ tướng quân thiêu một nửa, cũng may năng lực quản gia của Hoàn phu nhân không tệ, an bài chỗ ở cho các phu nhân cùng tiểu thư khác. Hoàn phu nhân biết được Hạng Quân Vãn thích thanh tĩnh, mà nàng lại là tâm can bảo bối của Hạng Trị Chung, lúc này sẽ đem viện tốt nhất phân cho Hạng Quân Vãn.

“Tiểu thư, tiểu thư người xem ——” Lạc Tuyết từ bên ngoài trở về, trong lòng ôm một cục lông xù nhỏ. “Tiểu thư, ta bắt được một con hồ ly ở tiền viện, không biết của ai, bộ dạng thật đáng yêu!”

Chỉ liếc mắt một cái, Hạng Quân Vãn nhận ra đây chính là tiểu tử hồ ly theo dõi mình đêm nọ, mà Ngân Hồ cũng ngửi được mùi hương trên người Hạng Quân Vãn, đúng vậy, chính là nàng! Tuy rằng nữ nhân này tướng mạo có chút kinh khủng, nhưng trên người nàng có một mùi hoa quả thơm ngọt tự nhiên chắc chắn là không lầm người!

Vừa nghĩ tới mười con gà trân châu cùng một giỏ hắc đề, Ngân Hồ xém chút nữa thì chảy cả nước miếng. Không đợi Lạc Tuyết đem nó giao cho Hạng Quân Vãn, Ngân Hồ nhảy xuống, nhanh chân chạy ra ngoài, muốn đem tin tốt này báo lại cho Phượng Cửu.

Nó còn chưa chạy được hai bước, “Vèo vèo vèo ——” Một trận lãnh phong đánh úp lại, mười miếng trúc đinh chặn lại lối thoát của Ngân Hồ. Trúc đinh này ngay sát lông chân trước của nó, nếu tiến thêm một phân, sẽ găm lên móng vuốt của nó.

Mẹ nó! Nữ nhân này thật khủng khiếp! Ngân Hồ rùng mình một cái, xoay người đổi hướng, mười miếng trúc đinh lại ngăn phía trước mặt nó. Ngân Hồ không cam lòng, lại chạy, lúc này đây ba mươi miếng trúc đinh, đem tứ chi của nó hoàn toàn cố định lại. Lần này Ngân Hồ hoàn toàn bị dọa sợ, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.

“Nếu ngươi lại chạy, có tin hay không ta lột da của ngươi ra, bắt ngươi làm thịt canh?” Hạng Quân Vãn chậm rãi đi qua, đem Ngân Hồ bọ trúc đinh vây khốn nhấc lên. “Thế nào không chạy? Ngươi không về đưa tin cho chủ tử?”

“Chít chít ——” Ngân Hồ biết được nữ nhân trước mắt là không thể đắc tội, quyết định giở đáng thương kế. Nó ngẩng đầu, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn Hạng Quân Vãn, giống như đang nói ta biết sai rồi, đừng giết ta.

Ngân Hồ giở trò cũng không thể khiến cho Hạng Quân Vãn lơ là cảnh giác, nó có thể tìm thấy nàng, có phải hay chứng minh rằng Phượng Cửu đã hoài nghi thân phận nàng? Đối với cái tên yêu nghiệt bá đạo kia, Hạng Quân Vãn thật sự là không có cảm tình gì. Vòng Kim Long trên chân nàng đến bây giờ còn chưa gỡ xuống được, mỗi lần nhìn đến vòng Kim Long là Hạng Quân Vãn lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cái vật kia giống như xích lấy cổ chân nàng, giống như hắn muốn đem nàng nhốt lại.

“Hắn phái ngươi tới?” Hạng Quân Vãn nhéo nhéo cái mũi nhỏ ướt sũng của Ngân Hồ, nó nhịn không được hắt hơi một cái.

“Chít chít ——” Dù cho Ngân Hồ biết không có thể bán đứng Phượng Cửu, nhưng mà nó cảm thấy, Hạng Quân Vãn mới càng đáng sợ. Nữ nhân này thật sự sẽ đem nó biến thành canh thịt hồ, cho nên nó hết sức thức thời dùng sức gật đầu, lấy lòng Hạng Quân Vãn.

Ngân Hồ linh tính, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc, lại nghĩ, sủng vật bên người thiếu chủ Bàn Long thành đương nhiên không giống bình thường, nếu đã đưa tiểu hồ ly này đến cửa, nàng sẽ không thả nó trở về.

Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn lấy ra một hạt châu màu xanh biếc, đặt ở trong lòng bàn tay.

Viên đan xanh mơn mởn tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, Ngân Hồ vừa ngửi, chỉ biết viên đan này là thứ tốt, vừa vươn đầu lưỡi hồng nhạt hòng đem viên đan cuốn vào miệng, Hạng Quân Vãn ra tay so với nó còn nhanh hơn.

“Ba ——” Viên đan tạo thành một hình vòng cung, bị Hạng Quân Vãn ném vào trong ao nước, những con cá bên trong ngửi thấy mùi vị, tranh nhau bơi ra thưởng thực.

Của ta, là của ta! Ngân Hồ trong lòng Hạng Quân Vãn giãy giụa vung móng vuốt. “Chít chít ——”