Chỉ trong thời gian một nén
hương , Lý Trúc toàn thân cao thấp, một mảnh đỏ bừng,
trên mặt cũng là đỏrừng rực, hơn nữa đầu óc có chút choáng váng, hắn không khỏi
sợ hãi ngó chừng
Phượng Lan Dạ, trong lòng có chút hiểu rõ, hắn không phải là đã trúng độc sao,
không thấy được nữ nhân này động thủ, làm
sao lại trúng độc được?
"Ngươi nói mau,
ngươi đã làm cái gì trên người ta?"
Trước một khắc còn dám tự xưng Lão Tử,
giờ khắc này liền bị hù
dọa luống cuống , ngón tay run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run rẫy va chạm vào
nhau, hắn hoảng sợ nhìn thẳng vào Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ buồn
cười nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
"Lý đại công tử, ngươi đã trúng độc."
"Giải dược, giải
dược đưa đây? Mau cho ta giải dược?"
"Cho ngươi giải
dược, ngươi xác định ngươi không có nằm mơ giữa
ban ngày, ta hiện tại là tù nhân, làm sao mà cho ngươi giải dược, ngươi nhìn ta
giống như đã mang giải dược trên
người sao?"
Phượng Lan Dạ châm
chọc khinh thường, thân thểLý Trúc mềm nhũn thiếu chút nữa không có đứng vững
trên mặt đất, nhưng hắn không muốn chết a, đường đường là nam nhi không ngờ lại
khóc lớn tại chỗ, chẳng những là Phượng Lan Dạ, tất cả mọi
người trong phòng đều nhìn hắn khinh thường.
Nạp Lan Cửu bình tĩnh mở miệng:
"Lý công tử, đợi lát nữa tìm đại phu nhìn xem một chút xem sao, chớ bịcô
nương hù dọa hai câu liền sợ đến như vậy.”
Lý Trúc vừa nghe liền nổi
giận chỉ vào Nạp Lan Cửu:
"Cũng là ngươi, cũng là ngươi không cảnh báo tiểu
gia, bằng không tiểu gia làm sao bị như thế này, ta
bị thế này xem cha ta sẽ làm gì với ngươi."
Mặt Nạp Lan Cửu liền biến
sắc, tức giận chỉ vào Lý Trúc không khách
khí mà mắng : "Ngươi cho rằng cha ngươi là cái gì? Sau này không nên
dùng cha ngươi đểdọa ta. Lập tức
cút ra ngoài cho ta."
Nạp Lan Cửu vung tay lên,
phía sau liền xông ra hai gã thủ hạ, lôi
Lý Trúc đi, Lý Trúc vừa đi vừa hét: "Nạp Lan Cửu ngươi lại dám đối đãi ta
như thế , ta đi
tìm cha ta, ngươi dám như thế cũng
đừng mong có cơm để ăn."
Đáng tiếc không ai để ý tới
hắn, đợi đến khi kéo Lý Trúc đi xuống, gian phòng cuối cùng đã thanh tĩnh lại.
Nạp Lan Cửu nhìn Phượng
Lan Dạ, cặp mắt kia sâu thẳm,con ngươi nổi lên một tia ánh sáng, hắn đi lên
trước hai bước, rồi đứng lại nhìn thẳng Phượng Lan Dạ.
"Ngươi rất giống Cửu
nhi."
"Ta không quảng ta
giống người nào ? Nói đi, đem chúng ta bắt đến nơi đây đến tột cùng muốn làm
gì?"
Tiếng nói của nàng vừa
dứt. Trên mặt Nạp Lan Cửu liền nỗi lên lãnh ý, phất tay ý bảo thủ hạ đem phu
xe đưa tới : "Lập tức báo cho Gia các ngươi, Vương
Phi của hắn đang ở trên
tay của ta, nếu muốn nàng vô sự, bảo Gia các ngươi một người một mình đến đây,
nếu không ta sẽ đưa nàng đến Loạn phần
cương."
Loạn phần cương chính là
nơi bình thường phạm nhân bị giết không ai nhận lãnh,
không ai chôn cất, sau đó chất đống mang đến địa phương này,
chỗ này sẽ có
không ít Dã Lang thưởng lui tới. Những xác người này sẽ được Dã
Lang tiêu thụ.
Thì ra người Nạp Lan Cửu
muốn đối phó chính là Nam Cung Diệp, mặc dù hắn bị Cửu nhi
ám toán , nhưng trong lòng đối với cái nha đầu kia còn có một chút tưởng niệm.
Không nghĩ tới nàng lại chết, mà hết thảy điều này cũng bởi vì Nam Cung Diệp
hại nàng, cho nên hắn sẽ không bỏ qua cho
Nam Cung Điệp, hắn muốn cho hắn ta chết không có chỗ chôn.
Nghe nói hắn ta rất yêu
vị Tề vương
phi này, nếu vậy hắn ta sẽ không đành lòng nhìn thấy nàng làm thịt cho sói .
Phu xe ngựa nhìn Phượng
Lan Dạ một cái, thấy nàng gật
đầu, liền bận rộn lên tiếng: "Dạ …dạ."
Phu xe ngựa đáp lời xong
liền đi ra ngoài, Nạp Lan Cửu còn nhắc nhở hắn:
"Nhớ chỉ cho một
mình hắn tới đây, nếu như dám can đảm mang người
khác tới, hắn hãy đợi mà nhặt xác tiểu nha đầu này."
Nạp Lan Cửu đối với nữ nhân ở trước
mắt có chút kiêng kỵ, bởi vì mới vừa rồi không thấy nàng động thủ, nhưng
Lý Trúc lại bị trúng độc, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút, tự mình
ngàn vạn lần chớ tới gần nàng.
Phu xe ngựa đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng, Nạp Lan Cửu quét mắt nhìn đám người Phượng Lan Dạcùng
Đinh Đương một cái, vung tay lên dẫn người đi ra ngoài, cửa đóng vang lên một
tiếng, rồi thanh âm ở ngoài phòng vang lên.
"Người đâu, canh giữ cảnh
thận."
"Dạ, chủ tử."
Có người trả lời, rồi
tiếng bước chân đi xa dần, Đinh Đương cùng Vạn Tinh thở ra một
hơi. Nguy hiểm thật a mới vừa rồi các nàng thật lo lắng bọn họ động
đến Vương Phi. Đúng là bị hù chết, bất quá nghĩ đến
Lý Trúc bị Vương Phi hạ độc,
trong lòng coi như là hả dạ.
Thật ra thì các nàng
biết, độc được Vương Phi hạ ởtrên y
phục, cho nên Lý Trúc vừa đụng đến nàng liền trúng độc.
"Vương Phi, không có
sao chứ?"
"Không có chuyện gì,
" Phượng Lan Dạ bình tĩnh lắc đầu, nàng
có thể có chuyện gì a, có việc
chính là người khác.
Bên trong phủ Hộ bộ Thượng
thư, trong phòng củaLý công
tử, lúc này vây đầy người, trong đó có Lý lão thái thái, còn có các phu nhân
nha hoàn cùng con cái, chen chúc trong phòng, nhìn Lý Trúc nằm ở trên giường mà
cả khuôn mặt đỏ bừng,
mọi người khóc đến thương tâm, lão thái thái lại
càng khóc đến thở không ra hơi, một tiếng
là đau đến tim gan.
Lý Thượng Thư không
có trong phủ, Lý phu nhân đã phái người đưa tin, lúc này đang có đại phu trị liệu
cho Lý Trúc.
Lý Trúc vừa khóc vừa la
hét: "Lão tổ tông, ngươi phải cứu ta,
ngươi phải cứu ta, ta không muốn chết a, ta không muốn chết."
Lão thái thái nghe lời hắn hét tim như bị đao
cắt, càng khóc nhiều hơn. Mắt thấy đại phu kia thả tay Lý
Trúc ra, toàn bộ gia đình đều nhào tới bên người đại phu:
"Như thế nào?
Như thế nào?"
Đại phu quét mắt khắp mọi
người, cuối cùng trầm trọng mở miệng: "Thứ cho lão
phu không thể chuẩn trị được, quý công
tử đã bị người
khác hạ độc, lão phu đối với độc dược không quá am hiểu, bất quá thật sự mà nói,
độc này là do người ta tự chế, muốn có giải được
chỉ sợ phải tìm ra người hạ độc ."
Lão Đại phu nói xong liền
đi ra ngoài, hắn vừa đi, Lý Trúc thật giống như heo bị giết
,tru lên .
"Lão tổ tông a,
ta không muốn chết, ta không muốn chết a."
Lý phủ trên
dưới trong ngoài, mọi người đều khóc thành một đoàn.
Lý Gia Niên cuối cùng đã
trở về, vừa đi vào , thì thấy
cả nhà trên dưới kéo nhau
khóc thành một đoàn, ai cũng thương tâm quá mức, không khỏi ho khan một tiếng,
ý nói mình đã trở về, mọi người ngừng tiếng
khóc, nhìn về Lý Gia Niên, Lý Trúc thật
giống như thấy một hi vọng sống.
"Cha, cứu ta, cứu
ta."
Lão thái thái lại càng
nắm tay của con trai không tha: "Con a, nhất định phải cứu Trúc Nhi con a,
bằng không Lý gia sẽ tuyệt tử tuyệt
tôn.”
Đại phu nhân ở trên mặt
đất lăn lộn, hai tay che ngực vừa khóc vừa kêu gào con của ta.
Lý Gia Niên lạnh lùng
nhìn lướt qua, cuối cùng an phận nhìn về Lý
Trúc: "Ngươi lại gây ra chuyện gì nữa. Nghiệt chướng ! Suốt ngày cứ gây ra
biết bao nhiêu chuyện.”
Thật ra thì chuyện bắt
cóc Tề vương phi, Lý Gia
Niên cũng không biết, đó là chủ ý của Nạp Lan Cửu, hắn
tìm Lý Trúc cùng bày mưu chuyện này. Hắn nghĩ tới, chỉ cần Lý
Trúc có phần trong đó, Lý Gia Niên muốn trách hắn cũng không có biện pháp, vì
nhi tử hắn cũng có phần trong
đó.
Lúc này Lý Trúc làm gì
còn dám dấu diếm, sớm sợđến chết, triệt để đem
chuyện nói ra hết.
"Cha, cũng là do Nạp
Lan Cửu ám toán, bày mưu cho ta và hắn cùng nhau bắt Tề vương
phi Tô Thanh Nhã, nữ nhân kia rất tà môn, ta
thật không có làm gì chỉđem nàng nắm lấy, tự nhiên
lại trúng độc.”
Lý Gia Niên vừa nghe ba
chữ Tề vương phi, mặt liền tối
sấm lại, Tề vương phi là hạng
người gì, hắn không biết sao? Căn bản là một nha đầu khó dây vào người,
hơn nữa còn là người được Tề vương ưa
thích. Cái tiểu tử hỗn đản
này, người nào không chọc, cư nhiên lại đi chọc tới
nàng a, không khỏi giận dữ liền tát nhi tử một cái , Lý Trúc bị đánh
ngây ngẩn cả người. Trong phòng tất cả mọi
người cũng sững sờ. Lão thái thái thật đau lòng a, liền muốn xông lại liều mạng
cùng nhi tử, lần này Lý Gia Niên không cho lão
thái thái cơ hội để nói gì.
"Thói quen, cũng là
do các ngươi cho nó thói quen, ngày hôm nay coi như gây ra
đại họa, Tề vương phi kia là người
nào, thiếu gì người cho ngươi trêu chọc, lại đi trêu chọc nàng làm cái gì? Nàng
là người Tề vương ưa
thích, Hoàng thượng cũng
rất thích, các ngươi đi trêu chọc nàng, căn bản là tìm cho mình một con
đường chết."
Hơn nữa Lý
Gia Niên cảm thấy Tề vương phi này bản lĩnh
lớn như vậy, làm sao lại dễ dàng bị bắt
nhưthế. Xem ra trong chuyện này có chút khuất tất, nhưng hắn nhất thời nghĩ
không ra có cái gì khuất tất, nên xoay người lại đi ra ngoài.
Mặc dù Lý Trúc làm việc
ghê tởm, nhưng dù sao cũng là hài tử của Lý
gia a, hắn không thể để cho Lý
gia tuyệt hậu, nghĩ vậy Lý Gia Niên lập tức chạy vào thưphòng. Bên trong
thư phòng lúc này có một người đang ngồi đọc sách.
Người này không phải là
Nạp Lan Cửu thì là người phương nào? Thật ra thì cũng không ai biết hắn ẩn vào
một gian mật thất bên trong thư phòng của Lý phủ.
Tất cả mọi
người đều nghĩ hắn sẽ trốn ở chỗ khác,
nhưng lại không biết chỗ nguy hiểm nhất chính là
an toàn nhất, người nào sẽ nghĩ tới, hắn đang ở bên trong thư phòng của Lý phủ .
Lý Gia Niên vừa nhìn thấy
hắn liền lạnh lùng trầm mặt gầm lên: "Nạp Lan Cửu, ngươi là tên khốn kiếp,
ngươi chưa được sự đồng ý của bổn quan, lại dám can đảm
tự tiện làm chủ, bắt cóc Tề vương
phi, đầu óc ngươi đã hỏng chỗ nào, lại còn làm hại nhi
tử của bổn quan?"
Nạp Lan Cửu lơ đễnh
cười lên, bình tĩnh mở miệng.
"Thật ra thì ta đây
cũng muốn tốt cho các ngươi, ngươi nghĩ đi, trừ đi Tề vương,
các ngươi không phải là càng tốt sao? Nam nhân kia giữ lại
chính là một tai họa."
"Ngươi có thể diệt
trừ hắn? Hắn hiện tại chưởng
quản việc quân doanh, Tề vương phủ cũng
không phải là ngồi không, chỉ bằng ngươi sao?"
Không nên trách Lý Gia
Niên xem thường hắn, nói thật ra những người bọn chỉ có thể âm thầm
động thủ, nếu là bên ngoài động thủ, chỉ sợ sớm đã
bị lộ rồi,
cho nên nói lần này Nạp Lan Cửu làm chuyện này đúng là vô cùng sai lầm.
"Lập tức mang Bổn
quan đi gặp Tề vương phi,
Bổn quan muốn hướng nàng nhận lỗi sau đó thả nàng."
Lý Gia Niên đánh tính
toán, tiểu nhi tử vì chuyện lần trước nên
gây sự với Tể vương
phi, trong lòng còn có ý muốn trả thù cho
nên bắt Tề vương phi.
Cho dù Tềvương phi thật trách hắn, hắn cũng sẽ quỳ
xuống đểvan cầu nàng, bất kể như thế nào
cũng nhất định phải lấy được giải dược cho nhi tử. Hơn nữa chuyện này truyền
tới tai hoàng thượng nhiều nhất thì hắn sẽ bịgiáng
chức, cũng tốt hơn là cả phủ đều
ngập tràn nước mắt kẻ đầu bạc tiễn người tóc
xanh, chuyện này nếu là xử lý không được tốt, chỉ sợ tất cả bọn họ sẽ vạn
kiếp bất phục.
"Không được."
Nạp Lan Cửu biết Lý Gia
Niên muốn làm gì. Nên căn bản không để ý tới
hắn, Lý Gia Niên chỉ vào hắn: "Có tin hay
không, ta lập tức đem ngươi giao cho bọn
họ."
"Ngươi giao ta
ra thì Lý phủ các
ngươi một người cũng đừng nghĩ
sẽ thoát khỏi, còn có những
người khác .Ta thì chết không sao, nhưng một
đoàn châu chấu các ngươi thật nguyện ý chết cùng ta sao?"
Nạp Lan Cửu u ám mở miệng,
Lý Gia Niên ngây ngẩn cả người, hắn không sợ chết a
nhưng mà nhi tửcủa hắn nếu không có thuốc giải thì làm sao bây giờ? Chỉ đành
phải cùng Nạp Lan Cửu thương lượng.
"Như vậy đi,
ta đi gặp nàng, giả vờ nói thả nàng,
dụdỗ nàng giao ra giải dược,
ngươi nghĩ như vậy có được không ?"
Nạp Lan Cửu biết Lý Trúc
là người nối dõi duy nhất của Lý phủ, nếu không theo ý Lý Gia Niên, chỉ sợ hắn ta
thật sự sẽ ngọc đá cùng vỡ, mà hắn thì không muốn cùng người khác đồng quy vu
tận. Hắn còn muốn trởvề Vân Phượng Quốc, cho nên
suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.
"Tốt, ngươi dụ dỗ nàng,
ta sẽ phối hợp với ngươi, sau
khi nàng giao ra giải dược, ta liền giả vờ thả nàng,
chờ có được giải dược ta sẽ đem
nàng giam lại."
"Tốt, cứ làm như thế đi."
Hai người quyết định như thế, Lý
Gia Niên lập tức phân phó người chuẩn bị xe
ngựa. Nạp Lan Cửu cũng ngồi ở bên
trong xe ngựa, hai người cùng đi đến chỗnhốt Phượng Lan Dạ .
Tề vương
phủ.
Nam Cung Diệp nhận việc
quân doanh cho đến nửa đêm mới hồi Vương Phủ, vừa hồi phủ liền
nhận được tin tức, quản gia đến bẩm báo.
"Vương Phi đã
bị bắt cóc.”
"Cái gì?"
Bên trong Tuyển viện, sắc
mặt Nam Cung Điệp âm trầm thành một mảnh, khi thì hồng sau đó lại chuyển xanh,
hắn vung tay lên, tức giận đập phá, bên trong thưphòng rất nhiều thứ bị bể nát,
trên đất bừa bãi một mảnh. Mà con ngươi của hắn đầy huyết sắc âm trầm:
"Thiên Bột Thần đâu? Ngươi ngay cả Vương
Phi cũng không bảo vệ được?"
Tích Đan rùng mình
một cái, Gia đang vô cùng tức giận, có thể sẽ lấy
mạng người, hơn nữa Vương Phi chính là người gia thích nhất, cũng khó trách hắn
nổi giận, nên nhanh chóng trả lời.
"Vương gia, là
tiểu Vương Phi không cho hắn xuất thủ, còn
lệnh Thiên Bột Thần trở lại bẩm báo Gia, đểcho
Gia dẫn người đi đến đó, đây là địa chỉ."
Tích Đan cung kính đem tờ giấy
dâng lên, đây là địa chỉ Thiên Bột Thần lưu lại,
sau đó hắn liền lập tức rời đi chạy trở lại bảo
vệ Vương phi.
Nam Cung Điệp nhận lấy tờ giấy,
nhíu mày, mặc dù biết Lan Nhi sẽ không
xảy ra chuyện gì, vì nàng chính là một tiểu tinh linh làm sao có thể chịu ủy
khuất như thế. Nhưng hắn cũng không tránh khỏi lo lắng, một lòng hoảng sợ
đến độ bốc lửa, vô số chuyện
không hay lại dần hiện ra trong đầu. Hắn hận không thể lập tức
thiên đao vạn quả đám người động thủ,
ai lại dám can đảm đắc tội với Tề vương
phủ. Tốt, thật rất tốt, hắn sẽchờ xem
người nào lại có là gan lớn như thế.
"Ngươi lập tức phái
người đi Thụy Vương Phủ báo cho Thụy Vương dẫn
người đi qua đây, Bổn vương sẽđem người đến nơi đó trước."
"Dạ, Vương
gia."
Tích Đan nhận lấy tờ giấy, rồi
chạy vội ra ngoài, mà Nam Cung Diệp thì lập tức phân phó Nguyệt Cẩn: "Đem
mười mấy thị vệ trong
vương phủ triệu tập tới đây, lập
tức theo Bổn vương đi cứu Vương Phi."
"Dạ." Nguyệt
Cẩn đi xuống làm việc, Ngọc Lưu Thần theo sát phía sau chủ tử đi ra
ngoài, trong lúc nhất thời, tất cả người
của Tề vương phủ đều
được đều động.
Tích Đan thì đi báo tin
đến Thụy Vương Phủ, Nam Cung Duệ sau khi
nhận được tin, liền sai người của Thụy Vương Phủ đến nơi
đó hội hộp cùng Nam Cung Điệp .
Trong phòng giam Phượng
Lan Dạ, lúc này đang đứng đầy người, cầm đầu chính là Hộ bộ Thượng
thưLý Gia Niên, người đứng phía sau Lý Gia Niên là Nạp Lan Cửu còn có mấy
tên thủ hạ. Phượng Lan Dạ vừa
nhìn thấy Lý Gia Niên xuất hiện, khóe môi liền vẽ ra nụ
cười lạnh.
"Lý đại nhân thật
giỏi, ngay cả Tề vương
phủ ngươi cũng dám
động."
Trên mặt Lý Gia Niên bắt
đầu chảy đổ mồ hôi,
hắn vừa nhìn thấy Tề vương phi thì
lại khẩn trương. Mỗi lần gặp phải nữ nhân
này đều không có kết quả tốt. Giờphút này vừa nghe
nàng nói chuyện, hắn liền kinh hãi, bất quá mệnh của nhi tử còn nằm
trong tay của nữnhân này. Lý Gia Niên liền bình tĩnh lại đi tới.
"Hạ quan
thay khuyển tử hướng Tề vương
phi nhận lỗi, tiểu nhi quá không biết trời cao đất rộng rồi, dám can
đảm cùng người khác bắt cóc Tề vương phi."
"Đây chính là thành
ý của ngươi."
Phượng Lan Dạ trong
lòng biết rõ ràng, hiện tại Lý Gia Niên tại sao lại hạ thấp
bản thân, chẳng qua là bởi vì tính mạng của nhi tử hắn ở trong
tay của nàng cho nên mới như thế, nếu nàng không có
nắm tính mạng con của hắn, chỉ sợ hắn
ngay cả mặt mũi cũng không thèm
nể.
Lý Gia Niên nghe Phượng
Lan Dạ nói vậy, nhìn theo ánh
mắt của nàng đi qua, thì ra là nàng còn bị trói,
lập tức hướng về sau vung tay lên.
"Còn không mau mở trói."
Lập tức liền có người đi
tới nới lỏng dây trói cho Phượng Lan Dạ cùng
Đinh Đương và Vạn Tinh .
Lý Gia Niên nhìn Phượng
Lan Dạ lấy lòng : "Tềvương
phi, xin ngươi nể mặt hạ quan,
bỏ qua cho tiểu nhi một mạng
hạ quan nhất định phái người
đưa Tềvương phi trở về."
"Cứu Lý Trúc
sao?"
Phượng Lan Dạ đứng
lên hoạt động gân cốt một chút, đi tới đi lui, cuối cùng dừng ở trước
mặt Lý Gia Niên, gằn từng chữ mở miệng:
"Ta hỏi Lý đại nhân một chuyện, nếu Lý đại nhân nói ra, bổn vương phi nhất
định sẽ không làm khó dễ lệnh công tử."
Lý Gia Niên sắc mặt khẽ biến,
có chút âm trầm, không biết nha đầu này có chủ ý gì,
nàng là người quảquyết như vậy, thì không thể nào dễ dàng
đưa giải dược cho hắn như thế. Đây là trực giác của hắn, cho nên chuyện lần này chỉ sợ không
phải là chuyện tốt, bất quá hắn cũng không dám phản kháng.
"Tề vương
phi xin nói."
Phượng Lan Dạ đưa tay
lên nhắm thẳng vào Nạp Lan Cửu đứng ở phía sau Lý Gia Niên, nhàn nhạt mởmiệng: "Hắn gọi là Nạp Lan Cửu, hung thủ sát hại
Mộc Miên nương nương, bổn vương phi muốn biết hắn vì sao ở bên
người Lý đại nhân ?"
Lời vừa nói ra, Lý Gia
Niên mặt xám như tro tàn, thân thể khẽ lui
hai bước thì dừng lại, liên tục lắc đầu: "Tề vương
phi nói cái gì hạ quan không hiểu."
Ánh mắt Nạp Lan Cửu thị huyết
nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, tiến lên một bước trầm giọng nói: "Làm sao
ngươi biết ?"
"Lúc trước Mộc Miên
nương nương đã nói đến dung mạo ngươi, ta đoán là ngươi, không nghĩ tới thì ra
là thật."
Nạp Lan Cửu cùng Lý Gia
Niên hai mặt nhìn nhau, hai người trong mắt cũng lộ ra hung
quang, xem ra nữnhân này giữ lại không được, cư nhiên lại
biết bí mật của bọn họ. Vậy nhất định phải giết người diệt khẩu rồi. Phượng Lan
Dạ nhìn động tác của hai
người trước mắt, cảm thấy buồn cười phải mở miệng.
"Có phải muốn giết
ta diệt khẩu hay không, Lý đại nhân chẳng phải muốn cứu nhi tử sao?
Hay là muốn cho Lý gia đoạn tử tuyệt
tôn .”
Lý Gia Niên run lên, nghĩ
đến Lý gia về sau sẽ đoạn tử tuyệt
tôn, không khỏi khủng hoảng, không nhịn được mà lạnh lùng mở miệng:
"Nói, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
"Ta nghĩ, Mộc Miên
làm những chuyện như vậy, là ngươi ở sau lưng
thao túng vị Nạp Lan
Cửu này, còn Nạp Lan Cửu thì lại thao túng Mộc Miên."
Lý Gia Niên gắt gao ngó
chừng Phượng Lan Dạ, không nói một lời. Nạp Lan Cửu ở phía sau lôi kéo hắn:
"Lý đại nhân, nữ nhân này giữ lại
không được rồi, phải giết nàng thôi, nàng đã biết được rất nhiều điều không
nên biết."
Là nên giết? Nhưng nếu
giết nàng, nhi tử phải làm sao đây? Chỉ sợ nữ nhân
này không dễ dàng chịu đem giải dược
giao ra, nếu như giết nàng, trên người
nàng không có giải dược thì làm sao bây giờ? Vậy nhi tử của hắn
sẽ chết mà không cần nghi
ngờ.
"Là ta sai sử thì
thế nào? Cho dù ngươi hiểu
cũng không khiến cho ngươi đi ra ngoài
được, ngươi nên giao ra giải dược, nếu không đừng trách hạ quan
lòng dạ độc ác."
Lý Gia Niên một mặt hung
hăng, ánh mắt giận dữ, âm thanh lạnh lẻo mở miệng,
hắn chậm rãi đi về phía Phượng Lan Dạ.
"Nếu giao là chết,
không giao cũng là chết, ta không bằng mang một người đi xuống âm tào địa phủ,
cùng nhau chết không phải tốt hơn hay sao?."
Phượng Lan Dạ lạnh
lùng cười lên, Lý Gia Niên sắc mặt đen lại, nhưng một câu cũng nói không ra,
chỉ thởhào hển: "Nếu như ngươi giao ra giải dược,
ta tha cho ngươi một cái mạng."
Phía sau Nạp Lan Cửu kêu
lên: "Lý đại nhân?"
"Đừng nói nhảm ,
tính mạng con ta quan trọng hơn."
Lý Gia Niên bất chấp nói,
đáng tiếc Phượng Lan Dạcăn bản không để ý tới
bọn họ, chỉ nhịn không được mà bật cười lên.
"Hai người các ngươi
thật biết điều, hay là thử nghĩ xem làm thế nào
thoát khỏi đại lao Hình bộ."
Tiếng nói vừa dứt nàng
liền nhìn về chỗ tối, ra
lệnh cho Thiên Bột Thần : "Bắt lấy hắn ."
"Dạ, Vương
Phi."
Thân hình Thiên Bột Thần
chợt lóe một cái liền đánh tới. Mà cùng một thời gian, cánh cửa cũng bị đá văng
ra, một trận cường đại gió lốc thổi qua, liền có mấy người vọt vào, cầm
đầu chính là Nam Cung Diệp một thân tửy.
Người chưa tới, thân hình
đã tới, trên tay một đạo tinh quang, thẳng đánh về phía Lý
Gia Niên, mà mấy người phía sau cũng không kém chút nào, xông lên cùng cùng những người trong nhà động thủ. Nạp Lan Cửu vừa nhìn thế cuộc
trước mắt, đã sớm đánh về phía Phượng Lan Dạ, ý đồ khống
chế được Phượng Lan Dạ, để cho Nam
Cung Diệp tự sát, bất quá thân thể của
hắn còn không nhích được tới gần bên người Phượng Lan Dạ, liền cảm nhận được một cổ nội lực
dâng lên.
Phượng Lan Dạ vận lực
nơi lòng bàn tay, một đạo bạch khí cuồn cuộn nổi lên, càng ngày càng lớn, thật
giống như tuyết cầu. Mắt thấy Nạp
Lan Cửu đánh tới, liền một chưởng đánh vào ngực hắn. Nam nhân này nằm mơ cũng
không nghĩ đến, nha đầu trước mắt nội lực lại hùng hậu như thế, vì không có lòng
phòng bị, nên một chưỡng này hắn lãnh
đủ, khóe môi tràn ra máu, thân hình rút lui hai bước vừa đứng lại, liền có
người bao vây hắn, chỉ trong nháy mắt đã bắt được hắn.
Lúc này, tất cả mọi
người bên trong nhà đều bị bắt, cầm đầu trừ Nam
Cung Diệp, còn có Ngũ hoàng tửThụy Vương, Thụy Vương Nam Cung Duệ đi tới
trước mặt Lý Gia Niên , âm trầm mở miệng.
"Lý Gia Niên ngươi
thật to gan, thân là hộ bộ Thượng Thư, thế nhưng
dám can đảm bắt cóc Tềvương phi, mưu hại Bổn vương. Tốt, rất tốt."
Hắn nói xong, cũng không
nhìn Lý Gia Niên đang cúi đầu, lập tức ra lệnh thị vệ phía
sau: "Người đâu, đem tất cả phạm
nhân đều áp tải đến Hình bộ đi."
"Dạ, Vương
gia.""
Thị vệ của
Thụy vương phủ xông lên, ngăn mọi người
lại, Nam Cung Duệ tự mình áp
tải những người này đi đến Hình bộ.
Trong phòng, Nam Cung
Diệp chỉ lo kiểm tra Phượng Lan Dạ có bị thương
không, hai tiểu nha đầu Đinh
Đương cùng Vạn Tinh đã sớm rất có ý thức lui ra ngoài.
Nam Cung Diệp xác định
Phượng Lan Dạ không có chuyện gì, nên
cuối cùng lòng cũng nhẹ xuống,
hắn đưa tay lên ôm nàng vào trong ngực, thở ra một
hơi,còn không nhịn được mà trách cứ nàng .
"Lan Nhi, nàng quá cả gan làm
loạn rồi, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?"
Tuy nói võ công của nàng
bất phàm, nhưng địch nhân rất âm hiểm xảo trá. Không thấy nàng một chút hắn liền
không thể nào không lo lắng. Hắn
cũng không hy vọng mình lại trải qua một lần tim đau như ngàn
mũi tên xuyên qua , một lần đã đủ rồi,
ngàn vạn không nên lại xảy ra một lần nữa.
"Ta không sao . Ta
biết chàng sẽ đến,
thì sợ cái gì."
Phượng Lan Dạ nở nụ cười,
Nam Cung Diệp cũng than thở, thật là không có biện pháp với nàng, hắn đưa
tay lên ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Ngoài cửa viện, có xe
ngựa Tề vương phủ chờ
sẳn, người thì lên xe, người thì cưỡi ngựa thật nhanh rời đi cái chỗ rách
nát này, chạy thẳng tới Tề vương phủ .
Bóng đêm càng ngày càng
đậm, sương mù lượn lờ.
Đại môn Sở Vương
phủ lần lượt vang lên
tiếng động, thị vệ giữ cửa
không nhịn được mà hỏi: "Người nào? Có chuyện gì a?"
Vừa mở cửa ra,
một người liền nói: "Mau bẩm báo Sở Vương,
Lý đại nhân đã xảy ra chuyện, bị bắt vào
Hình bộ."
Thị vệ kia
giật mình một cái liền thức tỉnh, nhanh nhẹn phóng vào bên trong , Lý đại nhân
luôn luôn cùng Sở Vương qua lại. Bọn họ đều
biết đến, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện, làm sao còn dám trì hoãn, nên hắn
nhanh chóng vọt vào bẩm báo cùng Sở Vương.
Nam Cung Liệt rất nhanh
bị kinh động, liền hỏi rõ
ràng người vào bẩm báo.
"Chuyện gì xảy
ra?"
Người bẩm báo kia chính
là thuộc hạ của Lý đại nhân. Buổi tối
hôm nay, vốn đi theo đại nhân đến nơi vắng vẻ kia,
nhưng hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Bởi vì đau bụng, phải tìm chỗ giải
quyết, lúc hắn đi ra, thì phát hiện Lý đại nhân bị người
của Thụy Vương Phủ bắt. Hắn liền theo
đuôi, không ngờ phát hiện Lý đại nhân bị đưa vào
Hình bộ. Liền luống cuống, mới gấp gáp trở về bẩm báo
cho Sở Vương điện hạ.
Nam Cung Liệt nhíu mày, lệ khí bao
phủ quanh thân, chẳng lẽ nói Lý Gia Niên
đã làm cái gì, cho nên mới phải bị bắt?
Hắn đến tột cùng là đã làm cái gì? Trong phòng Nam Cung Liệt đi qua đi lại. Bởi
vì gần đây trong cung liên tiếp phát sinh nhiều chuyện. Đầu tiên là ngũ hoàng
đệ bị kia Mộc
Miên câu dẫn, rồi đến lượt phụ hoàng ngã bệnh, sau đó thì Tam hoàng đệ bị giết
chết, những chuyện tình liên tiếp
phát sinh như vậy không biết phía sau sẽ cất dấu cái gì, hiện tại ngay cả Lý Gia
Niên cũng bị bắt, hơn nữa xảy ra những chuyện này đối với hắn tương đối không
có lợi, mà hắn thì căn bản cũng không có sai sử cái gì cả, nếu như nói hắn có
làm chút chuyện gì, thì cũng là khiến Tam hoàng huynh nổi giận mà đi giết người
đàn bà Mộc Miên kia.
Đêm đó, hắn lặng lẽ vào Nam
Cung phủ bái phỏng hoàng huynh,
cùng Tam hoàng huynh uống rượu, thừa cơ nói ra
những chuyện phát sinh ở trong
cung .
Còn nói Mộc Miên kia
chính là quá ghê tởm, nàng căn bản là sỉ nhục
của hoàng thất. Phụ hoàng rất cưng chìu nàng,
không chừng sẽ cho nàng trở lại Tư Tương
điện một lần nữa. Không ngờ một lát sau, Tam hoàng
huynh dưới cơn nóng giận liền phái người đi ám sát Mộc Miên, không nghĩ tới
cuối cùng lại thất thủ bị bắt.
Hắn ở trong
Sở Vương phủ vừa
nghe được tin tức kia liền đứng ngồi không yên, nếu Tam hoàng huynh khai ra
chuyện này có liên quan đến hắn, thì phụ hoàng
nhất định sẽ cho rằng hắn có lòng phản
nghịch. Cho nên hôm đó hắn liền đi bái phỏng Tam hoàng huynh, ám hiệu cho huynh
ấy đừng nói ra bất kì thứ gì .
Ai biết Tam hoàng huynh
cuối cùng lại chết, mà hắn chỉ sợ cũng
khó trốn tội lỗi. Nhưng phụ hoàng lại không có động
tĩnh gì, vậy rốt cục chuyện gì đã xảy
ra? Đối với chuyện trong cung, Nam Cung Liệt cảm thấy hết đường xoay xở. Hơn
nữa hắn phát hiện một chuyện, mẫu phi vẫn không có động tĩnh gì, trong
đầu bỗng nhiên hiện lên một chuyện, lần trước hắn muốn đi bài phỏng mẫu phi thì
Ngũ hoàng đệ lại ngăn trở. Chẳng lẽ đã xảy
ra chuyện gì?
Nam Cung Liệt ngẩn ra,
vội vàng phất tay để cho người báo tin kia đi xuống trước. Tạm thời không nên rời đi Sở Vương
phủ, sau đó xoay người lại mặc quần áo vào, phân phó thủ hạ Kê Kiện
cùng Kê Khang, lập tức báo cho đám người Tô Thừa tướng cùng Âu Dương Tướng quân
biết chuyện, nhưng mà phải hành động hết sức cẩn thận.
Mà hắn thì tự mình
dẫn một thủ hạ lặng lẽ ra
ngoài, hắn muốn biết Nguyệt Điệu Điện đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đến hoàng cung,
phát hiện bốn phía tất cảđều là thị vệ , tâm
liền trầm xuống, Nguyệt Điệu Điện quả nhiên
đã xảy ra chuyện, nhưng là chuyện gì?
Mặc dù thị vệ trong
cung rất nhiều, nhưng mà võ công của Nam Cung Liệt cũng không kém, hắn lặng
lẽchọn con đường quen thuộc, từ phía sau tiến vào Nguyệt
Điệu Điện. Trong Nguyệt Điệu Điện một mảnh thê lương. Bọn thái giám cùng nô tỳ
hết sức sợ hãi. Trong bóng tối
Nam Cung Liệt nhìn thấy cảnh này, thì trong lòng liền vô cùng bất an. Xoay
người liền thấy nha hoàn hầu hạ mẫu phi của hắn.
"Ngươi! Nguyệt
Điệu Điện đã xảy ra chuyện gì?"
Cung nữ kia vừa
nhìn thấy Sở Vương, vội vàng quỳ xuống
khóc lên.
"Điện hạ, làm sao
bây giờ người mới xuất hiện,
nương nương… chính là bị giam trong mật thất a.”
"Rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra?" Nam Cung Liệt oán hận mở miệng,
chau lên mày rậm, hắn không biết mẫu phi xảy ra chuyện gì. Cung nữ kia
vội vàng bẩm báo : "Là tiện nhân Hàn Mai, người theo hầu nương nương mười
mấy năm, chính nàng nói nương nương hạ độc Ngũ
hoàng tử. Cho nên hoàng thượng sai người giam giữ nương
nương."
"Nhốt ở đâu?"
" Dạ. Đang ở trong
mật thất Nguyệt Điệu Điện ."
Cung nữ bẩm báo
xong, Nam Cung Liệt vốn muốn đi vào mật thất, nhưng đồng thời cũng muốn về SởVương
phủ. Chuyện này như thế chắc
chắc sẽ có người đứng ở phía
sau, hay là trở về thương
lượng một chút đối sách. Lần này quả thực rất hung hiểm, chuyện Lý Gia Niên bị bắt
khẳng định sẽ có quan hệ với
hắn. Phải biết rằng hắn cùng Lý Gia Niên cho tới nay qua lại rất gần, nói không
có liên quan gì, chỉ sợ không
có người tin tưởng.
Nam Cung Liệt nghĩ tới
đây, liền phân phó cung nữkia : "Tốt lắm, Bổn vương biết
rồi, ngươi đi xuống đi, chớ kinh động mọi người. Về việc
của nương nương, Bổn vương biết
phải làm sao."
Nói xong thân hình liền
nhảy lên. Ẩn vào trong bóng tối rồi
biến mất.
Thời điểm Nam Cung Liệt
trở lại Sở Vương
phủcũng không còn sớm. Bên trong thư phòng
Sở Vương ngồi đầy người, cầm
đầu chính là Tô Thừa tướng, hắn vừa nhìn thấy Nam Cung Liệt xuất hiện, liền
đồng loạt đứng lên, lòng như lửa đốt nhìn hắn.
"Điện hạ, đã xảy ra
chuyện gì?"
"Lý Gia Niên bị bắt đến
Hình bộ, không biết xảy ra chuyện gì."
Tiếng nói của Nam Cung
Liệt vừa dứt, mọi người nhìn nhau dò xét, cuối cùng lại nhìn về Sở Vương,
trong mắt tràn đầy lo lắng.
Phải biết rằng Lý Gia
Niên là thuộc hạ của SởVương, hiện tại bị bắt, chỉ sợ tình
thế của Sở Vương sẽ không được tốt.
Tô Thừa tướng đúng là lão
hồ ly, giảo hoạt, rất nhanh
liền trấn định lại.
"Hiện tại mọi người
trước tiên không nên sợ, điện hạcũng không cần sợ, còn chưa biết là xảy ra
chuyện gì, nếu chỉ là chuyện riêng của Lý
phủ thì sao. Chúng ta vội cái
gì, trước mắt nên tra rõ Lý Gia Niên xảy ra chuyện gì. Sáng mai vào thời
điểm lâm triều ta sẽ thăm dò Hộbộ thượng
thư thử xem. Ta
nghĩ hắn sẽ nể mặt
chúng ta mà tiết lộ chút ít.”
Mọi người gật đầu lia
lịa, Nam Cung Liệt nhìn những người này một cái, dưới mắt chỉ có thể làm như thế,
mặt mũi hắn trầm trầm , ngồi trên ghế, vô lực phất tay: " Các ngươi
lui hết đi , chờ sáng mai lâm triều sẽ thăm dò
kĩ càng rồi hãy nói sau."
Bên trong thư phòng,
mọi người lui ra ngoài, Kê Kiện cùng Kê Khang đi đến, thấy chủ tử vô lực
tựa vào trên ghế, không khỏi lo lắng mở miệng.
"Chủ tử?"
Nam Cung Liệt đột nhiên mở mắt ra,
nhìn Kê Kiện cùng Kê Khang: "Tại sao Bổn vương lại có cảm giác mình rơi
vào một tấm lưới giăng sẳn ? Tựa hồ chuyện
gì cũng đều đi tới một hướng, có người đang tính kếBổn vương."
"Sao?”
Kê Kiện cùng Kê Khang hai
mặt nhìn hắn dò xét. Nói thật ra, họ cũng có một chút cảm giác như vậy,
tất cảchuyện xảy ra đối với Gia đều không có lợi. Trên thực tế, Gia cũng không
tham dự vào, nhưng tại sao họ lại
không hành động? Bởi vì trong tay bọn họ có binh
tướng, mặc dù không phải ở bên trong An Giáng thành, nhưng cái
chuôi đao này lại đang ở trong
tay Tề vương cho nên trong lúc
nhất thời bọn họ không dám manh động.
Nhưng bây giờ tựa hồ tất cả mọi
việc đều nhắm ngay vào bọn họ, kẻ trong
bóng tối kia không những tính kế Ngũ
hoàng tử, bây giờ lại tiếp tục tính kế Gia bọn
họ.
"Vậy phải làm sao
bây giờ?"
Hai thủ hạ nóng
nảy, nếu thật là như vậy, chỉ sợmệnh
của chủ tử khó bảo
toàn a, nghĩ tới đây, hai người cùng nhau nhìn Nam Cung Liệt, bình tĩnh, yên
lặng chờsắp xếp của hắn.
"Kê Kiện, ngươi lập
tức đi đến Nam Man, báo cho cậu ta biết, để hắn lập
tức lãnh binh về kinh, nếu như Bổn vương gặp chuyện không may, để cho hắn
khởi binh chinh phạt, nhất định phải giữ được
Bổn vương."
"Vương gia, như vậy sao
được? Đây chính là mưu phản a?"
Hai thủ hạ quá sợ hãi,
nếu là Diêu tướng quân lãnh binh hồi kinh, vậy thì chính là mưu phản a, nếu làm
không tốt tất cả mọi người đều phải rơi
đầu a.
Nam Cung Liệt mang vẻ mặt
âm trầm trừng mắt nhìn bọn họ: " Trước mắt không nghĩ được nhiều nhưvậy,
ngươi nói cho cậu là ban đêm hành quân, ban ngày nghỉ ngơi
rồi bí mật ở ngoài
thành, trước tiên quan sát động tĩnh, nếu như Bổn
vương gặp bất trắc, bọn họ lập tức động thủ cũng
không muộn."
"Nếu như Diêu
tướng quân hồi kinh, mà Nam Man lại nhận được tin
tức, làm hại Man Nam thất thủ, tướng quân cũng sẽ bị trừng
phạt ."
Kê Kiện mở miệng
nói, Nam Cung Liệt ngửa mặt lên trời thở dài:
"Chẳng lẽ trời muốn diệt ta. Không,
ta phải liều chết đánh cuộc, thắng làm vua thua làm giặc, đã quản không
được nhiều như vậy, nếu như lúc đó tại
An Giáng thành thắng lợi, Bổn vương sẽ yêu cầu phụhoàng hạ chỉ nhường
ngôi, đến lúc đó cậu còn có tội sao?"
Nam Cung Liệt nói xong,
phất tay để cho Kê Kiện lui ra ngoài,
thật ra thì hắn không nghĩ sẽ làm như vậy.
Nhưng trước mắt không làm, thì hắn chỉ có một
con đường chết, bởi vì người trong bóng tối kia
đang đối phó hắn, hắn sợ rằng không cách nào trở lui,
nếu không cách nào trở lui, còn không bằng dũng
cảm tiến tới.
Kê Kiện cùng Kê Khang lui
ra ngoài, bên trong thưphòng an tĩnh lại, Nam Cung Liệt mệt mõi nhắm
mắt tĩnh tâm. Đêm rét lạnh như thế nhưng
chính hắn lại giống như một
người vô lực.
Tề vương
phủ, Tuyển viện.
Sau khi tắm rửa xong, Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ngồi trong gian phòng nói
chuyện. Phượng Lan Dạ gục ở trên
đùi Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp đang nhẹ nhàng
xoa nắn vai cho nàng, ánh đèn nhu hòa, chiếu vào một khuôn mặt xinh đẹp như thủy
linh, hai tròng mắt sáng ngời cùng nụ cười yếu ớt đang
hưởng thụ. Trong nháy mắt liền cử động, tỏa ra ngàn vạn phong tình, Nam Cung
Diệp hài lòng bóp vai cho nàng, ôn nhuận mở miệng.
"Thoải mái
không?"
"Ừ, thoải mái, xuống
chút nữa, đúng đúng, chính là trong chỗ này,
thật thoải mái a."
"Như vầy
phải không?"
"Ừ, chàng quá tuyệt
vời."
Tiếng nói bên trong phòng
truyền ra, ở phía ngoài hai tỳ nữ cùng
thị vệ canh
cửa mặt mày đều đỏ thẫm. Trong chỗ tối,
Thiên Bột Thần cũng nhịn không được mà bị kích
thích, vội vàng tránh ra, Gia cùng Tiểu Vương phi có phải
nên cố kỵ một
chút hay không, ngang nhiên ám muội như thế,
không sợ người ta nghe đỏ mặt hay
sao.
Bất quá rất nhanh lại có
lời nói truyền ra.
"Sau này không có
chuyện gì thì chàng cứ xoa bóp vai cho ta."
"Tốt, nương tử đã phân
phó, vi phu tự nhiên nghĩa bất dung từ,
sau này không làm gì, sẽ xoa bóp vai cho nương tử."
Tiếng nói vừa truyền ra,
người ở phía ngoài xấu hổđầy đất, thì ra người ta chẳng qua là xoa bóp vai, là
do bọn hắn suy nghĩ nhiều. Thật có lỗi quá a, tư tưởng
thật là tà ác. Tỳ nữ thì đỏ mặt,
thị vệ thì
lúng túng, chẵng lẻbọn họ đúng là xuân tâm nhộn
nhạo.
Bên trong gian phòng,
Phượng Lan Dạ thoải mái nằm úp. Nam
Cung Diệp bàn tay như hữu ý hay vô tình lướt mà qua nơi đầy đặn của
nàng, làm cho nàng một trận run rẩy. Mà hắn lại lặng lẽ cúi hôn
lên đó. Phượng Lan Dạ lắc đầu, nàng còn có
chánh sự chưa nói a, nên
liền mở miệng.
"Diệp, chàng nói
chuyện Lý Gia Niên bị bắt, SởVương điện
hạ kia có thể có động
tĩnh gì không?"
Nam Cung Diệp mới không
để ý tới những thứ này,
một ngụm nuốt sống lời của nàng. Chỉ còn lại
miệng đầy ngọt ngào, trong phòng một mảnh triền miên, thân thể Nam
Cung Diệp tràn đầy lửa nóng, còn Phượng Lan Dạ thì mềm
yếu không còn một điểm khí lực, hai người tình mật ý sâu, không ngờ ngoài
phòng lại vang lên thanh âm.
"Vương gia.Thuộc hạ có việc
bẩm báo."
Thanh âm của Nguyệt Cẩn
vang lên, Nam Cung Điệp xoay mình ngẩng đầu, trong mắt hỏa khí ngất trời, hắn
cũng đến bước này rồi, mà Nguyệt Cẩn không biết phong tình kia cư nhiên
phá hư chuyện tốt của bọn hắn,
nên không khỏi hét lớn: "Ngươi tốt nhất nên nói cho ta nghe chuyện gì đứng
đắn một chút, nếu không đừng trách bổn vương.”
Nói xong liền bước xuống
giường, một thân áo trắng, tiêu sái bước nhanh đi ra ngoài, Nguyệt Cẩn
vừa nghe thanh âm Vương gia thật giống như là
không được thỏa mãn a. Mặt hắn
liền đen thui, vì sao luôn là hắn, hắn đúng là số khổ a.
Nam Cung Diệp đã đi ra
ngoài, hắn đứng ở trước
cửa mặt mày đen thui, con ngươi hiện lên một ít hỏa khí,
trên mặt còn hơi có chút ửng hồng, rõ ràng là chưa
thỏa mãn dục vọng. Má ơi, mình làm thế không
phải là muốn chết sao? Ông trời a. Chết ta rồi a? Hắn liền đi tới, vội
vàng bẩm báo.
"Gia, thuộc hạ nhận
được tin tức rồi, nói Tô Thừa tướng cùng Âu Dương tướng quân tối nay đã
đến SởVương phủ.”
Nguyệt Cẩn bẩm báo
xong,Nam Cung Diệp đứng ởhành lang không thừa nữa
lờinói : “Còn chuyện gì nữa? “
"Dạ, không có."
Nguyệt Cẩn kinh ngạc lắc đầu, chính là chuyện này a. Còn chưa hiểu tình huống
ra sao, thì Nam Cung Diệp liền giơ chân
lên một cước đá bay hắn ra ngoài cửa: "Đến hậu viện đi chẻ củi một
tháng."
"Gia a, Gia."
Nguyệt Cẩn số khổ gọi tới
gọi lui, đáng tiếc không ai để ý tới hắn. Đợi đến Nam
Cung Diệp biến mất, bọn người Đinh Đương cùng Vạn Tinh ở hành
lang đi tới vẻ mặt thương tiếc:
"Đáng thương a."
Nói xong liền bỏ đi, Ngọc
Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần cũng đi tới: "Hài tử đáng thương a."
Nói xong cũng đi luôn,
cuối cùng chỉ để lại một
mình Nguyệt Cẩn, đúng là tức chết người. Hắn chỉ vào
những người vừa biến mất. “ Các ngươi đúng là đổ bỏ đá
xuống giếng, tốt nhất đừng rơi vào tay ta a.”
Hắn nhanh chóng đứng dậy,
chân thấp chân cao đi đến hậu viện chẻ củi.
Chuyện gia phân phó không thểkhông làm, không làm sợ rằng sẽ
biến thành hai tháng, đáng thương hắn a, làm sao lại biến thành một kẻ chẻcủi
chứ.
Mà Nam Cung Diệp đi trở về gian
phòng, còn không nhịn được nhu tình mật ý mở miệng.
"Lan Nhi, chúng ta
tiếp tục, tiếp tục a ."
Nhưng đợi đến
khi hắn cởi cẩm bào ra, vòng qua bình phong đi tới. Chỉ nhìn
thấy một bức tranh hương diễm tuyệt mỹ, tiểu nha đầu kia sớm thở to ngủ rồi.
Cái đầu nhỏ tự ý nằm
xuống, mái tóc xõa ra giống như tơlụa, chiếu đến khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ au, đặc
biệt lộ ra mỵ nhan mê
hoặc lòng người. Vạt áo mở rộng một nửa, lộ ra
khuôn ngực, quả nhiên là lơ đãng gợi
cảm, xinh đẹp cực kì. Bất quá hắn cũng nên đi ngủ thôi, ban ngày nàng bị bắt cóc
mệt muốn chết rồi. Nên không nhẫn tâm lay tỉnh nàng, không thể làm gì
khác hơn là chịu đựng thôi, nghĩ tới liền vừa hung hăng đập vào cái giường.
Mới vừa rồi nên phạt tên
kia chẻ củi hai tháng, cho hắn
thức suốt một đêm a.
Ngày thứ hai,
trời tờ mờ sáng,
hắn liền rời giường. Lúc này hắn đã chấp chưởng việc quân doanh, mọi việc phải
từng bước tiến hành, không thể để nó như trước. Hơn nữa cần vào triều sớm để
tảo triều. Phải làm thật tốt mọi việc.
Nghĩ đến lại buồn bực a.
Trước khi đi, liền hôn Phượng Lan Dạ vài
cái, mới hài lòng đứng dậy sửa soạn vào triều.
Phượng Lan Dạ ở trong
phòng đang ngủ, thời điểm ngủ say. Thì ngoài cửa có
nhiều giọng nói vang lên, làm nàng không khỏi tức giận nhíu mày muốn quát nhưng
rồi lại nhịn không được mà mở mắt ra lẳng lặng nghe
ngóng, nguyên lai là Đinh Đương ngăn cản
người khác đánh thức nàng, bất quá một âm thanh vang lên rất là lo lắng.
"Đinh Đương cô
nương, ngươi cũng biết Lý lão thái thái dẫn một dám người Lý gia gào khóc ở
trước cửa,nếu ngươi vẫn không gọi Vương phi
tỉnh dậy thì bọn họ vẫn cứ tiếp
tục, làm như thế thực
mất hết mặt mũi Vương phủ."
"Nhưng là…?"
Đinh Đương còn muốn nói
điều gì thì bên trong có một giọng nói vang
lên.
"Đinh Đương đã xảy
ra chuyện gì?"
Chính là thanh âm của
Tiểu vương phi, Đinh Đương thật nhanh xoay người chạy vào cung kính bẩm
báo: "Vương Phi, là Lý phủ lão thái thái cùng đám
người Lý gia gào khóc trước cửa đại môn, làm cho rất nhiều người xem vây quanh,
cho nên Tích quản gia mới tới đây bẩm báo."
Ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt
lóe lên tia sắc bén, khóe môi vẽ ra nụ cười
lạnh.
Nàng hạ độc Lý
Trúc, chính là vì muốn khống chếLý Gia Niên, hiện tại Lý Gia Niên bị giam ở trong
đại lao Hình bộ. Vậy thì nàng sao không bán một cái nhân tình cho Lý phủ, và
cũng mượn cơ hội này tạo hình tượng
tốt đẹp cho Tề vương phủ. Phượng Lan Dạ tính
toán xong, liền phân phó Đinh Đương: "Đi
nói cho Tích Đan, ta sẽ ra đó, kêu hắn đi tiếp đón
người Lý phủ đi."
"Dạ, Vương
Phi."
Đinh Đương đi ra ngoài,
đem ý tứ của Vương Phi truyền đạt
cho Tích Đan, Tích Đan vội vàng đi đến
phía trước chào hỏi.
Phượng Lan Dạ mặc
quần áo tử tế xong, rửa mặt một
phen, trở nên thủy linh diễm lệ,
một thân váy áo như tiểu tiên nữ, mái tóc đen
nhánh búi thành một đoá hoa. Trên đó cài thêm cây trâm bạch ngọc thánh
khiết, tỏa ra vô vàn ôn nhu luyến, quanh thân như một đóa
hoa nở rộ, mỹ mạo đến
bức người, nhấc tay giơ chân lại càng quang hoa
liễm diễm. Nàng dẫn dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh một đường hướng cửa đại môn
Tềvương phủ đi tới.
Trước cửa Tề vương
phủ, quỳ đông nghịt một tầng người, Lý gia lớn nhỏ, từ bảy tám
chục tuổi lão thái thái cho tới những đứa bé. Tất cả đều quỳ
gối trước cửa, lúc trước rầm rầm gào khóc sau khi được Tích Đan trấn an,
lúc này đã yên tĩnh lại.
Bình tĩnh, yên lặng chờ vị Tề vương
phi kia giá lâm.
Phượng Lan Dạ vừa đi
ra. Lão thái thái Lý gia liền dập đầu rồi ngẩng đầu lên: "Tề vương
phi ngươi làm ơn giơ cao
đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ cứu Tôn
nhi lão thân một mạng."
Trong lúc nhất thời, tất
cả mọi người đều dập đầu,
bên cạnh lão phu nhân có mấy phòng phu nhân của Lý đại nhân, tất cả cũng
dập đầu, chẳng qua là khuôn mặt một chút cũng không cam lòng, thanh
âm kêu gào cầu khẩn.
Khắp Tề vương
phủ rất nhiều dân chúng đứng
xem náo nhiệt, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, nên rối rít đoán mò.
Phượng Lan Dạ vừa
xuất hiện, giơ tay lên một cái, đang
khóc náo rầm rầm liền yên tĩnh lại, chỉ thấy
nàng đưa tay ra đở lão phu nhân, khuôn mặt
ôn hòa mởmiệng.
"Lý lão phu nhân,
làm cái gì vậy? Thật ra thì bổn vương phi không phải là người vô tình vô nghĩa,
ngươi có biết Lý đại công tử đã làm gì với Bổn Vương phi không?”
Lời của Tề vương
phi vang lên, người xung quanh đều vễnh tai nghe, để biết người Lý phủ làm sao
chọc tới Tề vương phi .
Phượng Lan Dạ gằn
từng chữ mở miệng:
"Hắn bắt cóc bổn vương phi, nếu không phải Vương gia cứu vềta, chỉ sợ ta liền
bị bọn họ hạ độc
thủ rồi, ngươi nói ta
đối với hắn hạ độc là quá đáng sao?
Chuyện này nếu như kinh động đến hoàng thượng, sẽ chỉ bị hạ độc
nhẹnhư vậy sao?”
Lời vừa nói ra, người của
Lý phủ như chết
lặng. Trên thực tế đối với việc thiếu gia
làm sao trúng độc, mọi người cũng không hiểu rõ lắm, không nghĩ tới bên trong
còn có chuyện như vậy, không khỏi run sợ.
Trong chuyện này, chỉ có Lý lão phu nhân cùng
mấy phu nhân biết, các hạ nhân nào biết tình hình
cụ thể và tỉ mỉ, dân
chúng cũng lớn tiếng trách Lý phủ .
" Lý Trúc luôn luôn
vô pháp vô thiên, lần trước chọc muội muội Tề vương phi, bị người
Tề vương phủ đánh,
không nghĩ tới lại dám trả thù Tề Vương
phi.”
"Đúng là tự tìm
chết , đáng đời."
"Lão thái thái càng
sống càng hồ đồ."
Tiếng nghị luận
vang lên bốn phía, Lý lão thái thái nghe rất rõ ràng, sắc mặt muốn dấu đi
cũng không thể. Hơn nữa Lý Trúc làm chuyện này, đúng là tội mất đầu. Nhưng là…
nhưng hắn là cháu ruột Lý phủ a, không có hắn Lý phủ phải
làm sao bây giờ? Nên phải tiếp tục khóc cầu khẩn: "Tề vương
phi, mọi chuyện cứ trừng phạt Lý lão thái
thái này, xin bỏ qua cho nghiệt tôn một
lần, van ngươi, ngày hôm nay lão thân tùy cho ngươi định đoạt."
Vừa nói xong lại quỳ
xuống, Phượng Lan Dạ đưa tay lên ngăn trở động
tác của bà, vững vàng nâng thân thể của bà
lên, cười đến ôn nhuận mà mềm mại đáng yêu.
"Tốt, nếu lão phu
nhân đã mở miệng, bổn vương phi nếu
không cho lão phu nhân mặt mũi,
cũng quá vô tình.”
Phượng Lan Dạ nói
xong, trước mặt mọi người lấy ra một gói giấy đưa tới trên tay lão thái thái.
"Đây là giải
dược."
Tề vương
phi thế nhưng lại nhân nhượng
thế. Người Lý phủ cũng ngây ngẩn cả người,
nhất là Lý lão phu nhân, vốn chuẩn bị tràng
cầu xin nữa, không nghĩ tới kết quả là
không cần nói gì. Tề vương phi này làm saolại
tốt bụng đem giải dược giao cho bọn họ thế,
làm sao cũng nghĩ không ra. Theo suy đoán của bà ,Tề vương
phi này không phải là nhân vật không nên chọc tới hay sao, nhưng bây giờ hoàn
toàn vượt ra khỏi suy đoán của bà, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ giải
dược này là giả ? Lão phu nhân hoài nghi
suy nghĩ .
Phượng Lan Dạ cười
nhạt mở miệng: "Lão phu nhân
sẽ không hoài nghi đây là
giải dược giả chứ?"
Trên mặt Lý lão phu nhân
cứng đờ, không nghĩ tâm tư mình lại bị một
tiểu nha đầu nhìn ra, nữ nhân này thật quá tinh
minh rồi, ngửng đầu lên nhìn. Phượng Lan Dạ tiếp
tục mở miệng: "Nếu lão phu
nhân không tin, vậy thì thôi đi."
Bốn phía lập tức có người
bất mãn lên tiếng trào phúng.
" Người Lý phủ thật
quá mức, Tề vương phi người
ta cũng cho các nàng giải
dược rồi, còn chưa tin."
"Đúng vậy a, bởi vì
cái gọi là thượng bất chánh hạtắc loạn, cũng là lối dạy con cháu của Lý lão phu
nhân thật tốt."
Hắn một lời ngươi một câu
, sắc mặt Lý lão phu nhân càng khó coi, vội vàng nắm
chặt gói thuốc trong tay nói tạ ơn xong, liền xoay mặt
rời đi.
Phượng Lan Dạ nhìn
nàng xoay người rời đi liền kêu một tiếng chờ một
chút, nàng chậm rãi đi tới, cúi vào lỗtai của lão phu nhân nhẹ giọng nói.
"Lão phu nhân ngươi
không lo lắng cho Lý đại nhân sao?”
Nói xong lui về phía
sau một bước, ra lệnh cho Tích Đan: "Còn không đưa Lý lão phu
nhân lên xe ngựa, nếu như trì hoãn việc chữa trị cho Lý công
tử, ngươi đảm đương nỗi không?”
Tề vương
phủ quản gia, lập tức dẫn
người đi tới tới bên người Lý lão phu nhân, cung kính mời lão phu nhân lên xe
ngựa, sau đó mời mấy vị phu nhân khác lên
xe. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều rời Tềvương phủ, hồi Lý phủ .
Lý lão phu nhân ở bên
trong xe ngựa, Lý phu nhân nhìn sắc mặt lão phu
nhân âm trầm khó coi, không
khỏi lo lắng hỏi thăm: "Lão phu nhân có chuyện gì vậy?"
"Niên Nhi đâu? Niên
Nhi đi đâu rồi?"
Mới vừa rồi lời của nữ nhân
kia rõ ràng là có dụng ý khác
a, lão phu nhân không nhịn được mà khẽ run,
nhìn chằm chằm Thượng Thư phu nhân, Thượng Thư phu
nhân không hiểu được liền mở miệng: "Hôm qua buổi
tối đi ra ngoài làm việc còn không có trở lại
a."
"Lập tức phái người
đi tìm hắn về cho ta."
Trên xe ngựa, Lý lão phu
nhân đập mạnh đầu rồng một cái, oán hận ra lệnh, bất an bao phủ nàng
thật chặt . . . . . .