Người bên trong gian
phòng vừa chuyển động, thì phía ngoài liền có người nhanh như chớp lao vào, mấy
tên hắc y nhân trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, thì đã bị bao vây lại.
Từ ngoài cửa, những người
bao vây đánh vào, họ chính là thị vệ trong cung, đi đầu là Tây Môn Vân đã được
hoàng thượng bí mật điều vào cung. Tây Môn Vân võ công phi phàm, trường kiếm
trong tay vung lên liền kéo ra mấy đóa kiếm hoa bén nhọn nhắm thẳng người cầm
đầu đánh tới, mà người ở phía sau cũng toàn bộ xông lên cùng mấy hắc y nhân
đánh nhau.
Người mới vừa rồi tránh
thoát địch nhân ám toán, hiện giờ đã đứng trên mặt đất, lụa trắng trên người
không nhanh không chậm từ từ rơi xuống, đợi đến khi tất cả đều giải hết thì lộ
ra một gương mặt kiều diễm thanh lệ, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh lùng, hai cánh
tay hoàn ở trước ngực, khí định thần nhàn liếc mắt nhìn hết thảy.
Người này chính là Phượng
Lan Dạ đã xuất cung.
Thì ra nàng cùng Nam Cung
Diệp giả vờ ngồi xe xuất cung,
sau đó thì lén lút ẩn vào hoàng cung, giả trang thành Mộc Miên bị đánh, dụ địch
mắc câu. Người ẩn mặt sai sử Mộc Miên nhất định lo lắng nàng sẽ khai ra hắn,
cho nên sẽ bí mật nhìn chăm chú vào hướng đi trong cung. Biết Mộc Miên bị tra
hỏi, nhất định sẽ lo lắng nàng cung khai ra ngoài, cho nên cả đêm phái ra người
đến giết người diệt khẩu. Đáng tiếc người nơi này không phải là Mộc Miên thật,
mà là Phượng Lan Dạ giả dạng.
Cung nữ mới vừa rồi tay
cầm đèn hùng hùng hổ hổ cũng không phải là người trong cung, mà là thiếp thân
tỳ nữ của Phượng Lan Dạ, Đinh Đương, tất cả đều là diễn kịch nhằm mục đích làm
cho địch nhân tin là thật, không nghĩ tới địch nhân quả nhiên đã mắc câu.
Phượng Lan Dạ đang đứng ở
một bên xem náo nhiệt, thì bỗng nhiên trong đó một hắc y nhân nhìn sang, hắn
cho rằng chỉ cần bắt được nữ nhân này, thì có thể lợi dụng nàng chạy thoát, cho
dù trốn không thoát cũng có thể giết được một người kiếm chút tiền, vì vậy hắn
lao thẳng tới chỗ Phượng Lan Dạ.
Hắc y nhân kia vừa chuyển
động, sắc mặt của Tây Môn Vân liền tối sầm lại, trường kiếm chợt lóe thay mặt
xông vào, ai ngờ lại bị một màn trước mắt làm cho kinh trụ.
Chỉ thấy dưới chân Phượng
Lan Dạ di động, thân hình tựa như u linh bay lên tránh ra ngoài, ngón tay ngưng
tụ liền có một cổ khí lưu bơm vào, thân thể của nàng như gió lốc cuốn lên, bàn
tay nhằm ngay người của hắc y nhân vừa di chuyển tới gần mình vỗ xuống. Một
chưởng đi xuống, một chân liền theo sát tung ra ngay người hắn. Hắc y nhân oa
một tiếng thổ ra một bún máu, thân người bị đá bay lên không, rơi thẳng ra
ngoài cách đó vài mét, bốp một tiếng nằm trên mặt đất.
Tây Môn Vân nhìn động tác
liên tiếp trước mắt lưu loát như nước chảy mây trôi, rõ ràng đều là giết người,
nhưng động tác của nàng lại cực kì ưu nhã, con ngươi không khỏi thâm trầm. Nữ
nhân này thật không đơn giản. Lúc này ở phía sau, thị vệ đã đem mấy tên hắc y
nhân còn lại đều bắt được tất cả.
Tây Môn Vân vốn đang suy
tư về chuyện Tề vương phi, thì xoay mình liền nghe được một tiếng quát lạnh:
"Mau, ngăn bọn họ lại, trong miệng bọn họ có thuốc độc."
Âm thanh gấp gáp vang
lên, Tây Môn Vân rất nhanh phản ứng vọt tới trước, đã có hai tên cắn nát độc
dược trong miệng, trúng độc mà chết. Một tên khác bởi vì đột nhiên bị tập kích,
nên chậm một bước, bị Tây Môn Vân nắm được miệng, không thể tự sát, nhất thời
bị khống chế. Tây Môn Vân đưa tay lên điểm huyệt đạo của hắn, sau đó lấy độc
dược trong miệng hắc y nhân ra, rồi quay đầu kiểm tra một chút. Trên mặt đất
rộng lớn, trừ một tên vừa bị khống chế, những tên khác đều đã chết.
Phượng Lan Dạ bước tới,
Tây Môn Vân lo lắng mở miệng nói: "Không có sao chứ?"
Lúc này ở phía ngoài có
thị vệ chạy vào, hoảng sợ mở miệng nói: "Tướng quân, có một tên chạy
thoát."
"Chạy thoát thì chạy
thoát."
Tây Môn Vân vô tình khoát
tay, thật ra thì bọn họ cố ý để tên kia chạy thoát, hắn nhất định sẽ trở về bẩm
báo, người giấu mặt sau lưng nhất định sẽ lộ ra. Mộc Miên bị chế ngự, hiện tại
hắc y nhân lại bị bắt, bọn họ cũng không tin người kia có thể ngồi yên được.
Tây Môn Vân cùng Phượng
Lan Dạ dẫn hắc y nhân đi thẳng tới Tiêu Nguyên cung, sau đó đem tên này nhốt
vào trong một gian mật thất, bẩm báo hoàng thượng xong, rồi mới bí mật thẩm tra
hắc y nhân này.
Chuyện thẩm vấn hắc y
nhân rơi xuống trên người Nam Cung Diệp, Hạo Vân đế cũng không có xuất hiện.
Không biết tại sao, gần đây thân thể hắn không tốt lắm, luôn không lên nổi tinh
thần , còn hay buồn ngủ, cả người mệt mỏi, cho nên chuyện tra hỏi phạm nhân
liền lần này rơi vào tay Nam Cung Diệp.
Nam Cung Diệp giả trang
Thụy Vương ẩn ở trong cung, chuyện Lan nhi giả mạo Mộc Miên hắn cũng biết,
nhưng vì hắn xuất hiện không tiện, cho nên trong lòng luôn lo lắng, chỉ đến khi
gặp nàng bình yên vô sự, tảng đá trong lòng mới rơi xuống. Hắn lôi kéo nàng
trên dưới kiểm tra một phen, khẳng định nàng không có chuyện gì, hắn mới thở
phào nhẹ nhỏm.
"Ngươi không có
chuyện gì là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể có việc gì"
Phượng Lan Dạ nhìn thấy
hắn quan tâm an nguy của mình, trong lòng thật cao hứng, biết mình ở bên kia
giả trang, hắn ở đây so với mình càng lo lắng hơn, sợ nàng xảy ra chuyện gì,
rồi lại không thể ra mặt. Cái loại cảm giác này nàng đã từng trải qua, tựa như
nàng ở trong vương phủ, mà hắn ở trong cung, mặc dù biết không thể nào có việc,
nhưng cũng tránh không khỏi lo lắng. Hai người yêu nhau mà tách ra một khắc sẽ
nóng ruột nóng gan, hai người tâm hữu linh tê nhìn nhau mà cười.
"Ta không sao."
Nam Cung Diệp xác định
Lan nhi không có chuyện gì liền bắt đầu việc thẩm vấn tên hắc y nhân kia.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên
ghế chủ vị, gương mặt tuấn mỹ nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đồng
tử lại hiện ra tia sáng băng lãnh, quanh thân âm hàn, thật giống như Tu La tới
từ địa ngục, lạnh lùng mở miệng.
"Nói đi, là ai sai
sử các ngươi tiến cung giết người ?"
Hắc y nhân bị điểm huyệt
quỳ phía dưới, thân thể không nhúc nhích được, nhưng vẫn có thể nói chuyện.
Chẳng qua là hắn nhắm mắt lại, căn bản không thèm nhìn bất luận kẻ nào, lời của
Nam Cung Diệp hắn chỉ làm như nghe không được. Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn tên
này, nghĩ đến lúc trước hắn ngay cả độc dược cũng dám ăn, nói rõ đã không đem
mệnh của mình coi trọng nữa, chỉ sợ bọn họ có thẩm vấn cũng không được gì, bất
quá bọn hắn vẫn muốn thử một chút.
Tây Môn Vân vẫn đứng ở
bên cạnh, thấy hắc y nhân không có động tĩnh, liền nổi trận lôi đình, tiến lên
đá hắn một cước, trầm giọng mở miệng: "Ngươi có nói hay không, không nói
chúng ta lập tức dùng đại hình."
Tên kia mở mắt, nhìn Tây
Môn Vân một cái, rồi lại nhắm hai mắt, tư thế giống như mặc cho các ngươi xử
trí, tóm lại lão tử sẽ không nói một câu.
Phượng Lan Dạ bất động
thanh sắc nhìn Nam Cung Diệp ở trên ghế, chỉ thấy hắn vung tay lên, Tây Môn Vân
lui về phía sau một bước rồi đứng lại. Nam Cung Diệp đi xuống, khóe môi vẽ ra
nụ cười nhẹ nhàng, cực kỳ mị hoặc, nhưng ở trong mật thất này lại lộ ra vẻ yêu
dị kỳ lạ. Hắn đi tới trước mặt hắc y nhân, từ từ mở miệng.
"Ngươi không nói
phải không? Thật ra Mộc Miên đã khai ra chủ tử của các ngươi là ai rồi."
Tên kia vừa nghe lập tức
phản bác: "Không thể nào, nếu thật sự đã khai ra, làm sao động tĩnh gì
cũng không có."
"Chủ tử ngươi là đại
quan trong triều?"
Nam Cung Diệp dụ hoặc,
nhàn nhã tựa như cùng người nói chuyện thiên địa, chầm chậm mở miệng.
Hắc y nhân lập tức sửng
sốt, đồng tử hiện lên một tia vui mừng, cực kỳ nhanh chóng gật đầu nói:
"Đúng, hắn là đại quan trong triều thì như thế nào? Ta sẽ không nói
ra."
"Sai, hắn căn bản
không phải là đại quan trong triều, mà là vương tôn quý tộc."
Giọng nói của Nam Cung
Diệp đột nhiên biến hóa, hắc y nhân một lần nữa sửng sốt một chút, có chút phản
ứng không đúng, bất quá lần này so sánh với lần trước kịch liệt hơn nhiều:
"Không phải, hắn không phải."
So sánh thái độ cả hai
lần, Nam Cung Diệp thấy rất rõ ràng, hắc y nhân kia là một người cứng rắn. Lúc
trước sảng khoái thừa nhận, chứng tỏ là nói dối, mà bây giờ phản ứng kịch liệt
chứng tỏ đã thừa nhận, so ra xong liền dễ dàng biết ngay kết quả.
Như vậy người ẩn mặt sau
lưng sai sử chính là hoàng tôn quý tộc, nói cách khác người này rất có thể là
hoàng tử hoặc vương gia.
Thân thể Nam Cung Diệp
căng cứng lên, sắc mặt âm u, vung tay lên ra lệnh người phía sau: "Đem hắn
dẫn đi."
Hắc y nhân còn đang giãy
dụa, kêu gào: "Chủ tử nhà ta là đại quan trong triều, nhưng ta sẽ không
khai ra hắn ."
Đáng tiếc trong mật thất
không ai để ý tới hắn, mọi người lâm vào trầm tư, thị vệ lui ra ngoài, mà ba
người ở đây đều là người thông minh nên đã hiểu.
Nam Cung Diệp chậm chạp
mở miệng nói: "Ta nghĩ hắn nhất định sẽ xuất hiện, hiện tại người đã bị
chúng ta bắt, hắn không thể nào không lo lắng, nhất định sẽ tiến cung. Lần này
sợ rằng ngay cả ta giả trang Thụy vương đều chạy không khỏi."
Hắn nói xong thì rất bình
tĩnh, nhưng trong đó bão táp hiển thị thật rõ ràng, mặt mũi Tây Môn Vân lãnh
chìm.
"Chúng ta lập tức bố
trí một chút hành động kế tiếp."
"Tốt."
Nam Cung Diệp quay đầu
nhìn về phía Phượng Lan Dạ nói: "Lan nhi hay là hồi Tề vương phủ đi."
Nàng ở trong cung hắn rất
lo lắng, nếu hồi Tề vương phủ sẽ an toàn hơn một chút. Phượng Lan Dạ cũng không
để ý tới hắn, khuôn mặt kiều diễm nhỏ bé xoay mình nhếch lên, ngạo nghễ mở
miệng nói: "Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta, ta chữa hết bệnh của Ngũ
hoàng huynh, như vậy sau này ta có thể tham gia bất cứ chuyện gì."
Khóe môi Nam Cung Diệp lộ
ra nét cưng chìu, bước tới ôm cả người của nàng đi ra ngoài: "Tốt, không
hổ là Vương phi của bổn Vương ."
Hai người vừa đi ra
ngoài, phía sau đôi mắt đen nhánh của Tây Môn Vân, mơ hồ toát lên một tia hâm
mộ, Tề vương này phúc khí thật tốt a, sau đó cũng theo sát phía sau vợ chồng
Nam Cung Diệp đi ra ngoài.
Đêm khuya, Tiêu Nguyên
cung truyền đến thanh âm đổ vỡ vang dội, trong tẩm cung Nam Cung Khung đang
giận dữ, ôm lấy thân thể run run, ném đồ, nổi điên lên, thái giám tổng quản
Nguyên Phạm sợ đến mức trốn đông trốn tây bên trong tẩm cung, lo có cái gì ném
đến trên người của mình.
Hoàng thượng ném đồ trong
chốc lát, lại nhào tới trên giường lớn, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng
nói không nên lời, run rẩy, hơi thở ngắt quảng khó khăn.
Nguyên Phạm bị làm cho sợ
hãi, vừa vịn hoàng thượng đi về trên giường, vừa hướng ra phía ngoài ra lệnh:
"Có ai không, có ai không, tuyên ngự y, tuyên ngự y, hoàng thượng ngã bệnh
rồi!"
Tin hoàng thượng ngã bệnh
rất nhanh kinh động đến tất cả mọi người.
Nguyệt phi cùng Hoa phi
cũng chạy đi qua, mặc dù Hoa phi bị hoàng đế xuống cấm lệnh túc, nhưng nghe nói
hoàng thượng bị bệnh, nàng không chút suy nghĩ liền lao đến.
Hoàng tử trong cung còn
có vợ chồng Nam Cung Diệp, Sở vương Nam Cung Liệt cùng Tam hoàng tử cũng tới.
Bên trong Tiêu Nguyên
cung đầy người, ngự y ra ra vào vào, rất nhanh liền có người thi châm cho hoàng
thượng, rồi dụng thuốc, hoàng thượng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, bất quá sắc
mặt vẫn còn tái nhợt như cũ. Bởi vì lúc trước tự hành hạ nên thân thể mệt mỏi,
hiện giờ hắn đã bình yên ngủ thiếp đi.
Trong tẩm cung, Nguyệt
phi cùng Tứ hoàng tử Sở vương nóng lòng hỏi thăm ngự y.
"Hoàng thượng thế
nào rồi?"
Không biết hoàng thượng
làm sao đột nhiên lại bệnh, những người khác cũng nhìn ngự y đứng đầu, hắn là
ngự y chủ trị của hoàng thượng, không biết hoàng thượng bị bệnh gì, sao lại đến
đột ngột như thế, chỉ thoáng cái hoàng thượng liền ngã bệnh.
Ngự y lập tức dập đầu,
thất kinh run run mở miệng nói: "Bẩm Nguyệt phi nương nương cùng Sở vương
điện hạ, bọn thần đáng chết, không biết hoàng thượng sinh bệnh gì."
"Cái gì? Ngươi đường
đường là ngự y đứng đầu ngự y viện thế nhưng không biết hoàng thượng mắc bệnh
gì, ngươi làm sao làm ngự y!"
Sở vương Nam Cung Liệt
giận dữ, một phen kéo vị ngự y kia lên, vung tay định vỗ xuống.
Vị ngự y này tuổi đã cao,
nếu bị trúng chưởng chỉ sợ bỏ mạng tại chỗ, hiện tại lại bị Nam Cung Liệt làm
cho hoảng sợ, nên run lên không ngừng, không dám mở miệng.
Nguyệt phi vội vàng bắt
được tay nhi tử nói: "Liệt nhi, đừng đánh, hoàng thượng còn nhờ vào bọn
họ!"
Bên trong tẩm cung náo
thành như vậy, hoàng thượng cũng không có tỉnh lại, hiển nhiên là mệt muốn chết
rồi, có lẽ là do bệnh trạng nặng nề. Nam Cung Diệp vươn tay cầm lấy tay Phượng
Lan Dạ, nhưng lời gì cũng không nói. Phượng Lan Dạ sao lại không biết ý nghĩ
của hắn, chầm chậm mở miệng.
"Tốt lắm, không nên
quá lo, ta tới giúp phụ hoàng kiểm tra một chút."
Nói xong liền trực tiếp
hướng giường lớn đi qua, đối với khả năng của Tề vương phi, các ngự y đều biết
đến, tất cả mọi người cùng ôm hi vọng. Sở vương Nam Cung Liệt thấy Phượng Lan
Dạ đi qua, cũng không nói gì nữa, buông lỏng tay bỏ ngự y ra. Bây giờ mắt thấy
ngựa sống sắp thành ngựa chết rồi nên đâu còn lựa chọn, bọn họ nhất định phải
biết hoàng thượng bị bệnh gì, nhằm thật sớm an bài
hướng đi của mình.
Phượng Lan Dạ đi tới, an
tĩnh ngồi xuống bắt mạch cho hoàng thượng, bên trong tẩm cung tất cả mọi người
đều nhìn vào nàng.
Chỉ thấy sắc mặt nàng
trước còn bình tĩnh, sau đó có chút âm u, có chút tái nhợt, rồi lại tựa hồ hồi
phục lại.
Đợi nàng thu tay đứng
lên, thì tất cả mọi người đều nhìn nàng, Sở vương Nam Cung Liệt lại càng nóng
lòng hỏi tới.
"Phụ hoàng thế
nào?"
Phượng Lan Dạ ngước mắt
mặt mũi bình thản mở miệng nói: "Hoàng thượng không có chuyện gì, hắn trúng
tà."
"Trúng tà?"
Bên trong tẩm cung bao
nhiêu âm thanh đều vang lên, có vẻ khó có thể tin, rồi nhìn Phượng Lan Dạ, lập
lại lời của nàng: "Trúng tà?"
Hoàng thượng trúng tà.
Đây là chuyện gì, không có một người nào tin tưởng. Nguyệt phi lại càng hùng hổ
mở miệng: "Ngươi đừng nói loạn, hoàng thượng làm sao trúng tà được? Hoàng
thượng là chân mạng thiên tử, những thứ tà khí, ma khí, đều phải tránh xa hắn,
làm sao sẽ trúng tà đây? Ngươi không có bản lãnh này cũng đừng có nói lung
tung, coi chừng hoàng thượng tỉnh lại, xử phạt ngươi nặng nề."
Nguyệt phi lời vừa rơi
xuống, Nam Cung Diệp sắc mặt lãnh chìm, trong đồng tử phút chốc bốc lửa, lạnh
lẻo mở miệng.
"Nhã nhi đã nói phụ
hoàng trúng tà, có cái gì không thể tin."
Hắn có thể hoàn toàn tín
nhiệm nàng làm Phượng Lan Dạ thật cao hứng, trong lòng đầy ngọt ngào, bất quá ở
thời điểm tầm mắt hai người gặp nhau, Phượng Lan Dạ biết Diệp đã biết nàng đang
nói dối. Đúng vậy, hoàng thượng thật ra là trúng độc, hắn trúng một loại hoa
độc mà ở hiện đại gọi là cây thuốc phiện, ở cổ đại này, nàng đã từng điều tra,
có một loại dược tên gọi Thần Sa Phấn, nhưng hoàng thượng làm sao lại bị hạ
loại dược này đây? Phượng Lan Dạ biết, nếu nói ra loại độc này, chỉ sợ trong
cung sẽ hỗn loạn lên, hiện tại vốn cũng đã đủ loạn rồi. Chuyện của Mộc Miên,
còn có chuyện của Ngũ hoàng huynh Thụy vương, bây giờ nếu thêm chuyện hoàng
thượng trúng độc bị lộ ra, Thiên Vận hoàng triều tất sẽ hỗn loạn, cho nên nàng
mới có thể tạm thời thêu dệt một lý do, nói hoàng thượng trúng tà, không nghĩ
tới tất cả mọi người không tin.
Tề vương vừa ra mặt, bên
trong tẩm cung rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, đầu tiên là Hoa phi tin,
nhìn Phượng Lan Dạ.
"Vậy hoàng thượng
không có sao chứ?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu
nói: "Không có chuyện gì, sau này cũng không có chuyện gì, các ngươi yên
tâm đi."
Bên trong tẩm cung, sự
việc rốt cuộc kinh động đến hoàng thượng, Hạo Vân đế từ từ mở mắt, nhìn lướt
qua mọi người đang vây trước giường, sắc mặt có chút âm u, chậm rãi mở miệng
nói: "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nam Cung Liệt lập tức
cung kính mở miệng nói: "Phụ hoàng, người bị bệnh."
Hạo Vân đế con ngươi
thoáng chìm xuống, giật mình, Nguyên Phạm lập tức đi tới dìu hắn ngồi dậy, hắn
quét mắt nhìn người trong tẩm cung một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên
người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ.
"Diệp Nhi cùng Thanh
Nhã lưu lại, những người khác lui xuống đi."
"Phụ hoàng?"
Nam Cung Liệt vừa suy
nghĩ liếc xéo Thất hoàng đệ một cái, có chút không cam lòng, bất quá trong lòng
hắn nghĩ, có phải phụ hoàng muốn biết bệnh tình của mình hay không? Hắn liền
thích thú cùng Nguyệt phi chậm rãi lui ra ngoài, bên trong tẩm cung tất cả mọi
người đều lui xuống, liền ngự y, thái giám, cung nữ cũng lui xuống.
Cuối cùng chỉ có Nguyên
Phạm một người ở lại hầu hạ, Hạo Vân đế có rất nhiều chuyện cũng không tránh
hắn, vì vậy không cần để cho hắn lui xuống, chỉ hướng Phượng Lan Dạ nói.
"Ta đây bị bệnh là
chuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ híp mắt,
xem ra hoàng thượng đã biết bệnh này có chút kỳ hoặc, cho nên mới phải cho mọi
người lui ra.
Nam Cung Diệp nhìn phụ
hoàng một cái, rồi lại nhìn hướng Phượng Lan Dạ, nắm tay nàng, thật ra thì hắn
cũng muốn biết phụ hoàng bị bệnh gì, bởi vì thần sắc Lan nhi lúc trước hắn nhìn
rất rõ, thần sắc của nàng tương đối không tốt, nói cách khác bệnh của phụ hoàng
cũng hết sức không tốt.
"Hoàng thượng trúng
dược Thần Sa Phấn."
"Thần Sa Phấn? Đây
là loại dược gì?"
Hạo Vân đế trầm giọng,
đối với loại dược này có thể nói chưa nghe qua, bất quá hắn biết đó là một loại
độc.
Nam Cung Diệp lại không
giống như Hạo Vân đế, hắn biết Thần Sa Phấn là một loại độc mạn tính, nghe nói
ăn vào sẽ làm người ta nghiện, vĩnh viễn không thoát khỏi được. Bất quá đây chỉ
là sách thuốc ghi lại, chưa từng gặp qua, nghe nói dược này chỉ có ở phương
Nam, chỉ cần cho vào nước một lượng nhỏ cũng có tác dụng lâu dài, lại nghe nói
nếu cho rất ít dược này vào thức ăn sẽ làm thức ăn sinh ra mùi hương đặc biệt.
Ai biết dược này thế nhưng lại xuất hiện ở Thiên Vận hoàng triều, còn giúp cho
người ta hạ độc hại phụ hoàng.
"Thiện dùng của phụ
hoàng hằng ngày luôn luôn do ngự thiện phòng chuyên trách, làm sao có thể chứa
loại độc mạn tính này?"
Nam Cung Diệp trầm giọng
hỏi, con ngươi âm u sắc bén quét về phía Nguyên Phạm đang đứng ở một bên,
Nguyên Phạm lập tức phịch một tiếng quỳ xuống nói: "Vương gia, nô tài thật
sự không biết gì cả, thiện dùng của hoàng thượng luôn luôn là từ ngự thiện
phòng đưa tới, hơn nữa tất cả cũng được kiểm tra trước, sau đó mới dâng lên cho
hoàng thượng."
Trên giường Hạo Vân đế
nhìn lướt qua Nguyên Phạm, phất phất tay ý bảo hắn đứng lên, Nguyên Phạm lá gan
còn không có lớn như vậy, hơn nữa cho tới nay hắn đều phụng bồi mình, xem như
cũng tận tâm tận lực.
"Bệnh này có biện
pháp trị sao?"
Hạo Vân đế nhìn Phượng
Lan Dạ, nhớ tới độc trong người Duệ nhi như vậy nàng cũng có thể giải được, tự
nghĩ giải độc trên người mình chắc cũng không có vấn đề gì, Phượng Lan Dạ lập
tức lắc đầu.
"Độc này không có
cách nào trị dứt, có thể giải trừ được hay không toàn dựa vào bản thân hoàng
thượng."
"Dựa vào chính
ta?"
Trên mặt Hạo Vân đế tràn
đầy nghi vấn, ngay cả Nam Cung Diệp cũng nhìn Phượng Lan Dạ, không biết lời nói
của Lan nhi có ý gì.
"Thật ra hiện tại
thần sa phấn trong cơ thể hoàng thượng còn chưa nhiều, bằng không khó có thể
chịu được qua cơn phát tác, cho nên nói, hiện tại bệnh chỉ mới bắt đầu, chỉ sợ
độc của Thần Sa Phấn sẽ thường xuyên bộc phát, hoàng thượng sẽ giống như lúc
trước, nếu chịu được đi qua, chỉ cần có thể sống quá nửa tháng thời gian, ta
nghĩ sẽ không có chuyện gì."
Phượng Lan Dạ tiếng nói
vừa dứt, Hạo Vân đế còn chưa nói cái gì, thì Nguyên Phạm đã quỳ xuống.
"Tề vương phi, cứu
hoàng thượng đi, nếu độc thường xuyên phát tác, hoàng thượng nhất định sẽ rất
thống khổ, lão nô nhìn thấy rất đau lòng."
Nam Cung Diệp nhìn Hạo
Vân đế đang tựa người vào trên giường, nghĩ đến thương tổn trước đây hắn đối
với mình, đối với mẫu phi tàn nhẫn, ngay lúc trước còn hoài nghi mình có lòng
làm phản, cho nên giờ phút này nếu hắn bị phán tội, mình cũng sẽ vỗ tay hoan
nghênh, một lòng khoan khoái. Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy sắc mặt hắn tái
nhợt, ánh mắt ửng đỏ, còn có hô hấp không đều, tim của thực sự không dễ chịu,
Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ nói.
"Nhã nhi, không có
biện pháp gì sao?"
Phượng Lan Dạ nhìn Nam
Cung Diệp, biết cuối cùng hắn cũng có chút đau lòng, bất quá không phải là nàng
muốn làm khó hoàng thượng, mà quả thật như thế, Thần Sa Phấn này chỉ có thể dựa
vào ý chí cùng định lực của bản thân để từ bỏ nó, thật ra nói Thần Sa Phấn là
độc dược nhưng nó căn bản không phải độc dược.
"Diệp, thật ra Thần
Sa Phấn không phải là độc dược gì, nó làm cho tinh thần người ta hưng phấn, rạo
rực, thậm chí sinh ra ảo giác, vĩnh viễn không thể rời bỏ nó. Hít một hơi, liền
phiêu phiêu dục tiên, tựa hồ thần thanh khí sảng, giác quan tình nguyện chìm
vào thời điểm này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại."
Phượng Lan Dạ nói xong,
Hạo Vân đế ngồi ở trên giường liền gật đầu. Đúng vậy, hắn từng có cảm giác như
thế, khi đó là khi nào? Hạo Vân đế nghĩ đến chi tiết trong lúc đó, con ngươi
không khỏi lãnh chìm, hô hấp gấp lên.
"Chẳng lẽ là Mộc
Miên? Nếu như theo lời của Thanh Nhã, chính nàng lúc ấy cũng ăn, tại sao không
có chuyện gì?"
Hạo Vân đế vừa dứt lời,
bên ngoài tẩm cung liền vang lên tiếng bước chân, có người nhỏ giọng mở miệng.
"Nguyên công công,
Nguyên công công, lãnh cung bên kia xảy ra chút chuyện."
Nguyên Phạm lập tức đi ra
ngoài, rất nhanh đi vào bẩm báo: "Hoàng thượng, có thái giám bẩm báo, nói
bên kia lãnh cung Mộc thân thể Miên nương nương còn chưa khỏe, vừa phát khởi
bệnh điên, liều mạng đâm đầu vào tường, thái giám coi chừng nàng nhất thời
không có chủ ý, cho nên tới đây bẩm báo."
"Thì ra thật sự là
nàng."
Hạo Vân đế sắc mặt trắng
bệch, không nghĩ tới nữ nhân này vì hại hắn, thậm chí ngay cả mạng mình cũng
không để ý. Nàng thật ngoan độc, mình trước thử món ăn, sau đó lại để cho hắn
ăn, hắn làm sao sẽ sinh lòng nghi ngờ, như vậy mới có thể ngầm hạ Thần Sa Phấn.
Phượng Lan Dạ lập tức
phân phó Nguyên Phạm: "Ngươi phân phó tiểu thái giám, đem tay chân nàng
toàn bộ trói lại, mặt khác ở trong miệng nhét vải, sau đó không để ý tới là
được."
Thần Sa Phấn trên người
Hạo Vân đế không nặng lắm, nói vậy Thần Sa Phấn trên người Mộc Miên cũng không
nặng, hoàn toàn có thể trị liệu. Bất quá muốn sống quá mười lăm ngày này, chỉ
sợ không phải là chuyện dễ dàng. Trong mắt Phượng Lan Dạ hiện lên một tia
thương hại, tuy nhiên sự lạnh lùng vẫn chiếm phần nhiều. Đây là báo ứng sao,
nhân quả tuần hoàn, hoàng đế cũng không có thể ngoại lệ.
"Đến tột cùng là ai
bảo nàng hạ độc trẫm, nàng muốn làm cái gì?"
Lúc này Nam Cung Diệp mở
miệng, đứng lên ở bên trong tẩm cung qua lại dạo bước, gằn từng chữ mở miệng:
"Phụ hoàng, ta nghĩ người sau lưng nhất định vì muốn khống chế phụ hoàng.
Ngươi nghĩ xem, trước hết để cho Mộc Miên câu dẫn Ngũ hoàng huynh, vốn cho rằng
phụ hoàng sẽ cách chức để Ngũ hoàng huynh rời đi, ai biết phụ hoàng không để
cho Ngũ hoàng huynh rời đi, cho nên người ở chổ tối kia động thủ muốn diệt trừ
Ngũ hoàng huynh. Mặt khác, Mộc Miên cho phụ hoàng dùng Thần Sa Phấn, nếu phụ
hoàng mất đi lý trí, bọn họ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng hạ chỉ lập ai đó làm
thái tử, quả nhiên là diệu kế."
Trong phòng, sắc mặt Hạo
Vân đế tái nhợt. Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, ánh đèn nhợt nhạt chiếu rọi hết
thảy bên trong tẩm cung, nhân ảnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thê lương lạnh mỏng,
Nguyên Phạm đi tới dìu hắn nằm xuống.
"Hoàng thượng, nên
ngủ thêm một lát, trời sắp sáng rồi. Giằng co hơn nửa đêm, nhất định là rất
mệt."
Nam Cung Diệp mang theo
Phượng Lan Dạ đi tới nói: "Phụ hoàng, nên nghỉ ngơi thôi."
"Tốt, trẫm sẽ ngủ
thêm một chút."
Hắn thật sự rất mệt mỏi,
khí lực quanh thân tựa hồ đã dùng hết rồi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc,
cũng không nghĩ muốn tỉnh lại.
Nam Cung Diệp nắm tay
Phượng Lan Dạ chuẩn bị rời đi, Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Nguyên Phạm, ý bảo
hắn đi ra ngoài.
Nguyên Phạm cũng ngầm
hiểu, hầu hạ hoàng thượng nằm xuống, nhìn hắn ngủ, mới rón rén thẳng bước đi
ra ngoài, thấy Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thì muốn quỳ xuống hành lễ,
nhưng Phượng Lan Dạ đã đưa tay ngăn cản, nhàn nhạt mở miệng: "Có lẽ ngày
mai hắn lại phát tác, lâm triều xong hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi đi. Nếu hắn thật
phát tác, ngươi nhất định phải đem hắn trói lại, trong miệng nhét khăn
mềm."
Lời của Phượng Lan Dạ vừa
dứt, Nguyên Phạm đã sợ đến phịch một tiếng quỳ xuống , chuyện như vậy hắn nào
dám làm a.
"Tề vương phi, ngươi
chính là cho lão nô mượn một lá gan to, lão nô cũng không dám làm chuyện đại
nghịch bất đạo này a."
Đem hoàng thượng trói
lại, chờ hắn tỉnh táo lại, không cho người chém đầu của mình mới là lạ.
Trên mặt đất Nguyên Phạm
liên tục dập đầu, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn hắn một lát, thử nghĩ cũng cảm
thấy một thái giám như Nguyên Phạm thật đúng là không có cái can đảm này, hơn
nữa chuyện này không nên để cho người khác biết. Cuối cùng trầm giọng ra lệnh:
"Như vậy đi, nếu hắn phát tác, ngươi lặng lẽ phái người đi tìm Tây Môn Vân
tướng quân, để cho hắn đưa tin đi Tề vương phủ."
"Vâng, nô tài nhất
định làm được."
Nguyên Phạm lau mồ hôi
trên đầu rồi đứng lên, sắc mặt đã sợ đến trắng bệch, nghĩ đến Tề vương phi thế
nhưng để cho hắn trói hoàng thượng, quả nhiên là muốn cái mạng già của hắn.
Phượng Lan Dạ phất phất
tay, Nguyên Phạm liền lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay ôm nàng vào lòng, tựa
vào trước ngực của mình, đau lòng mở miệng nói: "Lan nhi, để cho ngươi
chịu khổ rồi."
"Nói cái gì đó, ta
chính là không muốn ngươi lo lắng, ta biết ngươi cũng không hy vọng hoàng
thượng gặp chuyện không may, chúng ta đi thôi, hiện tại cũng nên xuất cung. Dù
sao trời cũng muốn sáng, trở về phủ đi ngủ một lát, có chuyện gì lại nói
sau."
"Tốt."
Hai người cùng đi ra cung
một đường hồi Tề vương phủ.
Thời điểm trở lại Tề
vương phủ thì sắc trời đã sáng rồi, hai người một đêm không ngủ, vừa đói vừa
mệt, cả hai ăn một ít đồ ăn, liền đi ngủ, cũng phân phó đám người Nguyệt Cẩn,
không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Cảm giác ngủ thẳng đến
buổi trưa mới tỉnh, quả nhiên là không ai quấy rầy, Phượng Lan Dạ mở mắt ra,
nhìn hướng trên đỉnh đầu dựa vào Nam Cung Diệp, ánh mắt hắn lúc này tràn đầy
sủng nịch, còn có sóng ngầm hiện lên. Thấy nàng mở mắt, liền cúi người xuống
hôn nàng, ôn nhuận nở nụ cười.
"Tỉnh?"
"Ân." Phượng
Lan Dạ thỏa mãn gật đầu, ngủ đủ giấc làm cho nàng cực kỳ giống một con heo nhỏ
lười nhác, lại quay mặt về phía nam nhân mình thích, cả người buông lỏng, tùy ý
duỗi lưng một cái, hướng trong ngực của hắn chui
chui nói: "Như thế nào? Ngươi ngủ có được không?"
"Ân, chỉ cần nằm
cạnh ngươi, ta liền ngủ thật thoải mái."
Nam Cung Diệp ôn nhu mở
miệng, vừa cúi người hôn lên mặt Phượng Lan Dạ, da mặt nàng thật mềm nhẵn giống
như mặt ngọc thượng đẳng, lại tựa như bông tuyết trên đầu ngón tay, trắng mịn
một mảnh hóa thành một giọt nước. Chỉ là vuốt, lòng người liền cuộn trào lâng
lâng, càng không nói đến chuyện khác. Ánh mắt từ từ thâm sâu, hắn tiến cung vài
ngày rồi, cũng không có thời gian cùng nàng thân mật. Hiện tại hai người lại ở
cùng một chỗ trong không gian ngọt ngào thân mật, Nam Cung Diệp hô hấp không
khỏi tăng nhanh, liền cúi xuống trên đôi môi nhỏ nhắn nhuận hồng, thật giống
như muốn mời hắn thưởng thức, làm hắn khống chế không được mà hôn tới.
Trong phòng nhiệt độ từ
từ nhân lên, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Vương gia, Vương
gia?"
Nam Cung Diệp đột ngột
ngẩng đầu, khuôn mặt lập tức ảo não. Trên ngũ quan tuấn mỹ phủ một màu đỏ, tà
mỹ dị thường, con ngươi lại càng thâm thúy mê người, nhưng hết lần này tới lần
khác lại bao phủ lạnh lùng. Hắn xoay mình tung người mặc vào y phục ở dưới
sàng, đi ra ngoài, căm tức nhìn Nguyệt Cẩn ở trước cửa. Nguyệt Cẩn vừa ngẩn đầu
nhìn Vương gia, quả nhiên vương gia vừa bị phá rối. Vẻ mặt Gia giờ phút này
muốn bao nhiêu mờ ám thì có bây nhiêu, hơn nữa đặc biệt gợi cảm, mặc dù đã choàng
áo ngoài, nhưng bên trong cổ áo lại không chỉnh tề, lộ ra một mảng lớn ở trước
ngực, quả nhiên xinh đẹp tuyệt đại. Nhưng khi nhìn mắt của hắn, trong đồng tử
đằng đằng sát khí, rõ ràng là biểu hiện của dục vọng chưa thỏa mãn a.
Nguyệt Cẩn ấp úng không
nói nên lời, chẳng lẽ Gia vì chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên hiện tại nhìn qua,
bộ dạng của Gia giống như muốn chém người? Hắn làm sao xui xẻo như vậy a, mỗi
lần đều gặp phải loại tình huống này. Nên vội vàng cúi đầu nói lầm bầm:
"Gia, ta, ta. . . . . ."
"Đã xảy ra chuyện gì
rồi?"
Nam Cung Diệp lạnh lùng
trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng mở miệng.
Nếu như không phải chuyện
gì gấp gáp, hắn không thể không làm thịt tên này. Nguyệt Cẩn ngẩn ra, lập tức
nghĩ đến chuyện mình tới bẩm báo, cực kỳ nhanh chóng mở miệng.
"Tây Môn tướng quân
mới vừa rồi tới, nói hoàng thượng lại như vậy."
Nam Cung Diệp vừa nghe,
mặt mũi ngay lập tức tối sầm xuống, xoay người đi vào phòng trong, Phượng Lan
Dạ đã mặc quần áo xong, đang đi tới, vươn tay nhỏ bé hầu hạ Nam Cung Diệp thay
quần áo. Hai người đứng rất gần, Nam Cung Diệp đưa tay ôm hông nàng, cúi người
dán vào lỗ tai của nàng, mềm mại ôn nhu mở miệng: "Lan nhi, ta nhớ ngươi
lắm."
Thanh âm cực kì mập mờ,
Phượng Lan Dạ bởi vì hắn nói chuyện dẫn tới lỗ tai buồn ngứa, không nhịn được
tránh ra, vừa tránh vừa nở nụ cười: "Ngươi a, nhanh lên một chút, hoàng
thượng sợ rằng lại phát bệnh."
Nàng vừa mở miệng, thần
trí Nam Cung Diệp lập tức phục hồi, trên mặt bao phủ sương lạnh, đáy mắt hiện
lên vẻ bất đắc dĩ. Gần đây trong cung liên tiếp phát sinh chuyện như vậy, nói
rõ cái gì? Nói rõ người ẩn mặt phía sau rất lợi hại, hắn rốt cuộc là người nào
a? Hẳn là người tài ba, lão luyện, cũng không kém phần giảo hoạt, rốt cuộc là
người nào đây?
"Được, đi
thôi."
Nam Cung Diệp phục trang
chỉnh tề, ôm Phượng Lan Dạ cùng nhau đi ra khỏi phòng. Nguyệt Cẩn thấy Gia cùng
Vương phi đi ra ngoài, mắt liền liếc trộm bọn họ. Thấy thần sắc bọn họ bình
thường, mới thở phào nhẹ nhõm, thanh âm Nam Cung Diệp trầm thấp vang lên.
"Làm sao còn không
đi?"
"Dạ, Gia."
Nguyệt Cẩn vung tay lên, vội vàng dẫn hai người đi theo phía sau chủ tử ra
ngoài.
Xe ngựa hoả tốc nhấm
hướng hoàng cung mà đi, rồi chạy thẳng tới tẩm cung hoàng thượng, Tiêu Nguyên
cung.
Phía ngoài Tiêu Nguyên
cung, có hai cổ kiệu cùng đầy người đứng xung quanh, Nam Cung Diệp và Phượng
Lan Dạ đi tới, phát hiện người ngoài cửa điện là Nguyệt phi cùng Hoa phi, hai
người dẫn theo các tỳ nữ, lúc này đang bị thái giám Tiêu Nguyên cung ngăn cản
không cho vào. Nguyệt phi nương nương đang tức giận trách cứ, hù dọa làm bọn
thái giám không dám lên tiếng, bất quá vẫn kiên trì không để cho các nàng đi
vào.
Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ vừa đi tới, những thái giám kia liền cúi đầu nói: "Tham kiến Tề
vương gia, Tề vương phi."
"Đứng lên đi."
Nam Cung Diệp chậm rãi mở
miệng, vượt lên đầu đi vào, Phượng Lan Dạ bước theo sau. Phía sau Nguyệt phi
cùng Hoa phi hai mặt nhìn nhau, Hoa phi luôn là người hiểu chuyện, biết đây
nhất định là ý chỉ của hoàng thượng, nên tự mình dẫn người của Hoa Thanh điện
đi, Nguyệt phi bởi vì không biết hiện tại bệnh tình của hoàng thượng thế nào,
hôm nay lại không có tảo triều, nếu hoàng thượng thật sinh ra bệnh gì, bọn họ
không biết sao được? Nguyệt phi chỉ vào những tiểu thái giám kêu lên.
"Tại sao bọn họ có
thể đi vào, chúng ta lại không được vào? Không được, hôm nay chúng ta nhất định
phải đi vào."
Nguyệt phi nói xong, xoay
người lại nhìn Hoa phi, nhưng phía sau nơi nào còn có bóng người, chỉ còn lại
nàng một người. Trong lòng thầm nghĩ thật đáng giận, vất vả lắm mới thuyết phục
được Hoa phi cùng tới đây, hai người cùng nhau tới, nếu phải nhận trách phạt
thì cùng nhau gánh chịu. Bây giờ chỉ có một mình nàng, nếu hoàng thượng không
có chuyện gì đại sự, mà trách cứ xuống, không phải là nàng một người phải gánh
lấy sao? Nguyệt phi suy đi nghĩ lại một phen, chỉ đành phải căm tức dẫn người
rời đi.
Vừa về tới Nguyệt Điệu
điện, liền phái thái giám lặng lẽ đi hỏi thăm hoàng thượng đến tột cùng thế
nào.
Bên trong Tiêu Nguyên
cung, hoàng thượng lúc này đang thống khổ giãy dụa, ở trên giường lăn lộn, liều
mạng hướng cột giường đâm đầu vào, Nguyên Phạm đang cùng hai thái giám khác ôm
hắn, mỗi người đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Đừng xem hoàng thượng tuổi lớn, lại
trúng độc, năm xưa hắn cũng là một người dũng mãnh thiện chiến, hiện tại cho dù
bị Thần Sa Phấn hành hạ đến không còn hình người, nhưng khí lực vẫn rất lớn như
cũ. Ba thái giám cơ hồ là khống chế không được hắn, Nguyên Phạm cũng không dám
thật sự cầm sợi dây trói hoàng thượnglại, nên chỉ có thể liều mạng ôm chặt lấy
hắn, bị đánh thẳng vào mình thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Cũng may Tề vương cùng Tề
vương phi tới, ba người bọn hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Phượng Lan Dạ trầm
giọng ra lệnh Nam Cung Diệp nói: "Mau, điểm huyệt đạo của hắn."
"Được" Nam Cung
Diệp nghe lệnh, lập tức phi thân tới, điểm huyệt Hạo Vân đế, Hạo Vân đế cuối
cùng an tĩnh lại, nhưng trong cơ thể thật giống như có ngàn vạn mũi châm đâm
vào, không nhúc nhích được, khiến cho hắn cả khuôn mặt sung đỏ máu, con ngươi
hiện đầy tia máu, còn mở rất lớn, tựa hồ muốn tìm người liều mạng, hắn thống
khổ nhìn Nam Cung Diệp.
"Diệp Nhi, phụ hoàng
thật xin lỗi ngươi, ngươi giúp phụ hoàng một chút, phụ hoàng thật khổ sở, cho
phụ hoàng một đao đi, cho phụ hoàng một đao đi."
Hắn nói xong lại muốn
động, đáng tiếc không nhúc nhích được, cuối cùng thật sự chịu thống khổ không
được, miệng đang dùng sức chuẩn bị cắn lưỡi tự vận, Phượng Lan Dạ nhanh hơn một
bước, vọt tới, tiện tay xé một chút làn váy của mình, thẳng tắp nhét vào trong
miệng Hạo Vân đế, ngăn cản hắn cắn lưỡi tự vận, sau đó quay đầu phân phó thái
giám Nguyên Phạm bên cạnh.
"Mau, tìm sợi dây
tới."
Bọn họ không thể vẫn điểm
huyệt của hoàng thượng mãi, thần sa phấn đang ở trong cơ thể, lại khống chế hắn
không thể nhúc nhích, chỉ sợ cuối cùng huyết mạch nghịch chuyển, có hại cho
hắn, cho nên chỉ có thể dùng sợi dây trói hắn lại, để cho hắn tự mình chống cự
đi qua, nếu không là không thể thực hiện được .
Nguyên Phạm cuối cùng từ
trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, bọn họ lúc nào thấy qua trường hợp như
vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả hồn cũng đi mất, hồn phách sớm đã không có ở trên
người của mình rồi.
Nghe Phượng Lan Dạ nói,
lập tức đi tìm sợi dây, rất nhanh liền cầm đi vào.
Phượng Lan Dạ ý bảo Nam
Cung Diệp hỗ trợ, lại nhìn thấy hắn thật lâu bất động, trong con ngươi sâu u,
lúc này đổ đầy đau thương. Giờ khắc này hắn chợt nhớ tới mẫu phi của mình, một
nữ tử băng thanh ngọc khiết, nàng yêu phụ hoàng. Nếu như hôm nay nàng nhìn thấy
phụ hoàng như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng, đau lòng hắn sao? Tựa như hắn yêu
Lan nhi vậy, có đôi khi tình nguyện mình đi tìm cái chết, cũng hi vọng nàng
được sống vui vẻ, đây mới là yêu. Yêu cũng không phải làm việc gì cho một
người, rồi hi vọng người kia có hồi báo. Cho nên hắn tha thứ cho phụ hoàng rồi,
tha thứ cho phụ hoàng rồi.
Nam Cung Diệp lâm vào bên
trong suy nghĩ của mình, Phượng Lan Dạ chỉ đành phải tự mình động thủ, một tay
một chân đem Hạo Vân đế trói trói kết kết, sau đó để ngã xuống giường.
"Tốt lắm, giải khai
huyệt đạo của hắn đi, sau đó ngươi ở đây, bên tai của hắn, nói chuyện cùng hắn,
để đề cao ý chí và nghị lực của hắn. Chỉ cần hắn chịu qua được là được rồi, như
vậy từng lần một chịu qua đi, đến lúc đó sẽ tốt lại."
Phượng Lan Dạ vừa nói
xong, Nam Cung Diệp liền vọt đến bên người Hạo Vân đế, vươn cánh tay hữu lực ra
ôm lấy hoàng thượng. Hắn cảm nhận được phụ hoàng vô lực đến vậy, gầy yếu như
vậy, đã không còn giống hoàng thượng cao cao tại thượng, vô cùng sắc bén trước,
bây giờ chỉ là một lão nhân đáng thương. Nam Cung Diệp vừa yêu vừa hận phụ
hoàng, hắn đã không còn mẫu phi, nên ở sống chết trước mắt, hắn hi vọng phụ
hoàng có thể sống được.
"Phụ hoàng, ngươi
tỉnh lại một chút, nghe được ta nói chuyện không? Chỉ cần ngươi chống cự qua,
ta liền tha thứ cho ngươi, tha thứ chuyện ngươi đã làm đối với mẫu phi cùng ta,
ngươi đã nghe chưa?"
Lời nói của Nam Cung Diệp
vừa dứt, Hạo Vân đế một mực thống khổ giãy dụa trong nháy mắt ngưng giãy dụa,
hắn tựa hồ bị kinh hách, sau đó đôi mắt trợn to, dùng sức thở hào hển. Hiện giờ
hắn tựa như một con thú trúng thương bị giam cầm, thống khổ như vậy, tuyệt vọng
như vậy, nhưng lời của Nam Cung Diệp tựa hồ đã thắp lên cho hắn hi vọng. Ánh
mắt của hắn phát ra ánh sáng, nhìn hắn cố gắng đè nén không giãy dụa, trên đầu
đầy mồ hôi, theo gương mặt già nua chảy xuống, quanh thân cũng là mồ hôi, thật
giống như vừa bị nhúng nước, ướt đẫm, nhưng ánh mắt lại thật kiên định.
Vì để được Diệp nhi tha
thứ, vì để đáy lòng hoàn toàn giải thoát, hắn cố gắng phối hợp trị liệu, bởi vì
miệng bị nhét đồ, cho nên Hạo Vân đế dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn nghe được, hắn
có phối hợp.
Trong đôi mắt Nam Cung Diệp
hiện lên sương mù dày đặc, mặc dù hắn đã hại quá qua mình, hắn cũng đã yêu
thương mình. Hắn hại mẫu phi, nhưng kết quả nổi thống khổ của hắn so với người
khác cũng không ít đi, hiện tại hắn phải chịu tội so với người khác càng nhiều
hơn: "Phụ hoàng, người sẽ không có chuyện gì, người sẽ không có chuyện
gì."