Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 112




Mộc Miên với đôi mắt đầy lệ ẩn chứa sự kinh hoàng, ý tứ hoàng thượng đã rõ ràng như vậy, chỉ cần lời Thụy Vương nói hắn đều tin tưởng, như vậy nàng là cái gì chứ, chỉ sợ nàng sẽ sống không bằng chết, nghĩ tới đây, tay chân nàng không khỏi lạnh như băng, nước mắt không ngừng chảy.

Từ xưa đến nay hoàng đế phần lớn đều “ái thiếp diệt tử”, làm sao đến nàng lại không thể a, là nàng lớn lên không đủ mỹ, hay là do nàng sử dụng chiêu trò quá mức lộ liễu.

Trong lòng Mộc Miên cảm thấy chua xót, vô cùng tuyệt vọng, hiện tại chỉ cần Thụy Vương mở miệng, nàng chỉ có đường chết? Nàng cũng không thể trở về Vân Phượng rồi, sự tuyệt vọng lan tràn toàn thân nàng, khiến nàng nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi chờ sự phán xét cuối cùng, chờ sự trừng phạt của hoàng thượng.

Nhưng Thụy Vương đứng ở đối diện, ánh mắt thâm sâu như biển, không có nửa điểm manh động nào, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, trầm giọng mở miệng.

"Nhi thần không có lời nào để nói, xin phụ hoàng trách phạt."

Nam Cung Duệ vừa dứt lời, Mộc Miên vốn đang tuyệt vọng kia lại cho là mình nghe lầm, thật nhanh ngẩng đầu lên, vài giọt nước mắt còn đang đọng lại trên gương mặt phù dung như hoa như ngọc, điềm đạm đáng yêu, thắt lưng mềm mại tựa như một cành hoa, bình tĩnh nhìn Nam Cung Duệ.

Người phản ứng đầu tiên là nàng, cục diện này là do nàng thiết lập mà.

Hắn đây là ý gì, thừa nhận? Vì sao?

Sau đó là tới Hạo Vân Đế, trong nháy mắt sắc mặt của Hạo Vân Đế thật khó coi, bản thân biết Duệ nhi không thể nào làm chuyên có lỗi với mình như vậy, hơn nữa Mộc Miên này lớn lên cùng mẫu phi của hắn giống nhau, thì Duệ nhi sẽ không thể nào làm chuyện đồi bại với mẫu phi của mình, nhưng tại sao hắn lại luôn miệng thừa nhận.

Trong chớp mắt toàn thân Hạo Vân Đế bao phủ hàn khí, ánh mắt u lãnh âm ngao, tức giận nhìn Nam Cung Duệ.

"Duệ nhi, ngươi thật khiến cho phụ hoàng thất vọng."

Lời nói thất vọng vừa vang lên, thân thể Nam Cung Duệ chợt ngẩn ra, quỳ rạp trên mặt đất, rồi trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần, phụ hoàng có thể tùy ý trách phạt nhi thần, ngàn lần chớ tổn thương đến thân thể."

Hạo Vân Đế cũng không để ý tới hắn, quay đầu ra ngoài đình gọi: "Người đâu, đưa Thụy Vương trở về phủ, kể từ hôm nay không có lệnh của trẫm, không cho phép Thụy Vương rời khỏi phủ một bước."

Nam Cung Duệ thật nhanh ngẩng đầu lên, có chút khó có thể tin, xảy ra chuyện như vậy, vì sao phụ hoàng không hạ chỉ đuổi hắn về Định Châu, mà chỉ để cho hắn đóng cửa tự suy nghĩ, người thật yêu hắn a, hỏi hắn như thế nào không đau lòng, càng khó có thể ức chế.

"Phụ hoàng."

Hạo Vân Đế không thèm nhìn Nam Cung Duệ, quay đầu sang nhìn Mộc Miên đang đứng ở một bên, trong chớp mắt ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim Mộc Miên, khiến cho nàng cơ hồ chịu không được hàn khí phát ra từ hắn, nghiêng người qua một bên, một câu cũng nói không được, ánh mắt của hoàng thượng rõ ràng biết nàng ở trước mặt hắn bày trò, tâm kế của nàng hắn đều biết rõ, nên nàng không nói được chữ nào.

"Ngươi ở lãnh cung tự mà suy nghĩ lấy, không có lệnh của trẫm không cho phép đi ra ngoài."

"Hoàng thượng?"

Mộc Miên kêu một tiếng, không dám có nửa tiếng cầu khẩn, Hạo Vân Đế đứng lên, thân hình chao đảo tựa hồ không chịu được loại đả kích này, sau đó đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài đình vây quanh rất nhiều người, Hạo Vân Đế con ngươi âm trầm khó coi: "Lập tức giải tán, chuyện của tối nay nếu có người tiết lộ ra ngoài, để cho trẫm điều tra được, tru di cửu tộc."

Trong bóng đêm lời nói thị huyết vang lên, tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái, không ai dám to gan nói ra a, thật nhanh lui ra, rồi biến mất trong bóng đêm.

Ngoài đình, cuối cùng chỉ còn lại có Hoa phi đang rơi lệ, nàng ảo não thương tâm, sớm biết sẽ không làm thọ mừng rồi, còn làm hại Duệ nhi.

Đám người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng không có đi, lẳng lặng đứng một bên, đợi đến lúc mọi người lui ra hết, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân mới tiến lên phía trước, cung kính mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần đưa Ngũ hoàng huynh trở về."

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn hai nhi tử một cái, gật đầu, xoay người dẫn người rời đi, tấm lưng kia bỗng trở nên già nua, tựa hồ không chịu nổi đả kích lần này.

Lúc này Mộc Miên từ trong đình đi ra, ngoài đình mọi người đang căm tức nhìn nàng, không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này dùng quỷ kế hãm hại Thụy Vương, Hoa phi toàn thân run rẩy, trong nháy mắt tựa như phát điên vọt tới bên cạnh Mộc Miên, duỗi tay ra liền bắt được tóc của nàng kéo xuống đất, hét ầm lên.

"Con tiện nhân lẳng lơ, tại sao lại muốn hãm hại Duệ nhi, hồ ly tinh này, có phải ngươi muốn nam nhân đến phát điên rồi không, có hoàng thượng rồi còn không tự mãn, còn muốn câu dẫn Duệ nhi, đồ không biết xấu hổ, tống ngươi đến quân doanh làm quân kỹ đi, cho ngươi thỏa mãn nhu cầu không biết xấu hổ kia."

Hoa phi vốn luôn luôn trầm ổn thật không ngờ khi nổi giận lại điên cuồng đến thế, Mộc Miên không chịu nổi bị áp chế lên trên mặt đất, còn bị Hoa phi quyền đấm cước đá.

Cung nữ cùng thái giám ở Tư Tương điện vừa nhìn thấy tình huống này, vội vàng xông lên muốn bảo vệ chủ tử, lại bị Phượng Lan Dạ vung tay lên chận lại, Thủy Trữ cùng Đinh Đương ở phía sau hai người không chút khách khí động thủ, đem đám cung nữ và thái giám muốn trợ giúp Mộc Miên đánh sưng mặt sưng mũi, không thể động đậy, mà những người khác thật giống như không nhìn thấy.

Biết Hoa phi đã phát tiết đủ, đem Mộc Miên đánh cho thở không ra hơi, trong lúc nàng ta còn nằm bệt trên mặt đất không nhúc nhích, Phượng Lan Dạ cùng Văn Tường đang đứng ngây người kia, mới từ từ đi qua, đỡ Hoa phi: "Nương nương, đừng đánh nữa nếu không sẽ chết người ."

Hoa phi cũng đánh mệt mỏi, nên ngồi bệt xuống, thở hổn hển nhìn người đang nằm trên mặt đất, Mộc Miên mắt mở to nhìn các nàng, nàng rất ác ý trừng mắt nhìn mọi người.

Phượng Lan Dạ lãnh đạm vung tay lên, ra lệnh cho bọn thái giám và cung nữ ở Tư Tương điện đã bị đánh đến độ không nhúc nhích được.

"Còn không mau đỡ chủ tử các người trở về, nếu nàng có mệnh hệ gì, toàn bộ các ngươi cũng bị chôn cùng."

Những người đó lập tức lồm cồm bò dậy, đỡ Mộc Miên đang ngồi trên mặt đất, lảo đảo đi về Tư Tương điện, trong lúc đó Nam Cung Duệ cũng được Nam Cung Diệp và Nam Cung Quân dìu dắt đi ra ngoài, Hoa phi vừa nhìn thấy hắn, liền kêu lên: "Duệ nhi, Duệ nhi, ngươi sẽ không có việc gì chứ."

Nam Cung Duệ cười lắc đầu: "Mẫu phi ta không có việc gì, người trở về đi."

Nói xong đoàn người đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ phân phó Văn Tường đưa Hoa phi về Hoa Thanh điện, mình và Thủy Trữ còn có Đinh Đương theo đám người Nam Cung Diệp xuất cung.

Trong đêm tối, hai chiếc xe ngựa chạy thẳng về Thụy Vương Phủ.

Trong thư phòng Thụy Vương Phủ, Nam Cung Duệ ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn văn án, hai huynh đệ ngồi ở phía ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Thủy Trữ ngồi ở góc phòng, lúc này cả không gian một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Thụy Vương Nam Cung Duệ, khuya hôm nay bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, họ cũng có thể tưởng tượng được, bất quá những người này cũng tin tưởng Thụy Vương là trong sạch, nhưng hắn tại sao lại trúng kế thế? Đây mới là mấu chốt.

Nam Cung Quân vội vàng mở miệng: "Ngũ hoàng huynh, tại sao lại trúng kế? Mộc Miên vừa nhìn là biết tâm địa bất hảo."

Nam Cung Diệp nheo mắt lại nhìn Nam Cung Duệ, mím môi không nói lời nào, chờ xem hắn như thế nào mở miệng.

Nam Cung Duệ ngẩng đầu lên quét mắt nhìn mọi người bên trong thư phòng, thấy bọn họ đối với mình tín nhiệm, thì rất cảm động, không uổng công mình cùng bọn họ tương thân tương ái như vậy, nhưng? Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Ta mệt rồi, các ngươi về phủ trước đi, có chuyện gì lần sau hãy nói."

Phượng Lan Dạ lẳng lặng đánh giá Thụy Vương, giờ phút này nàng từ từ đứng dậy, khóe môi nhếch lên, nhàn nhạt mở miệng.

"Chỉ sợ Ngũ hoàng huynh cố ý muốn trúng kế a, trên thực tế là muốn phụ hoàng hạ chỉ cách chức ngươi đuổi về Định Châu, phải không?"

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, Nam Cung Quân mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng, Nam Cung Diệp trong lòng thì hiểu rõ, mới vừa rồi hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này, lại bị Lan Nhi nói ra.

Nam Cung Quân nắm lấy vạt áo Nam Cung Duệ, rống giận: "Ngươi điên rồi, ngươi thật điên rồi, ngươi làm như vậy sẽ có biết bao người thương tâm a, phụ hoàng, còn có mẫu phi, bởi vì ngươi làm việc này đúng vào ngày sinh của mẫu phi, người luôn tự trách mình, ngươi vì muốn trở về Định Châu, thế nhưng cái gì cũng không để ý, ta không thể hiểu nổi ngươi."

Nam Cung Quân phát tác xong, liền xoay người bỏ đi, Nam Cung Duệ cười một tiếng thê lương, cũng không nói cái gì nữa, ngẩng đầu lên thấy Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai người đang nhìn hắn, mệt mỏi phất tay: "Thất hoàng đệ, Thất đệ muội, các ngươi trở về đi, ngày khác hoàng huynh nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng."

"Tốt." Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ biết hắn quả thật mệt mỏi, cho nên liền từ biệt, rời khỏi thư phòng Thụy Vương Phủ, mấy người đi theo Tề vương cũng rời đi.

Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp, nghi ngờ mở miệng: "Mộc Miên là người của ai, ta và ngươi đều biết rõ, tối nay nàng hãm hại Ngũ hoàng huynh, tuyệt đối không phải là chuyện xảy ra tình cờ, mà là có mưu tính trước, nhưng hiện tại Nhị hoàng huynh đang bệnh nặng, Mai Phi còn đang trong lãnh cung, là ai sai nàng làm như thế?"

Đôi mắt Nam Cung Diệp hiện lên sự lãnh huyết, đồng thời cũng thể hiện sự nghi ngờ, chẳng lẽ nói Nhị hoàng huynh là giả bệnh, hắn ở sau lưng sai sử Mộc Miên, có thể Nạp Lan Cửu kia cũng là do hắn sai sử?

"Xem ra phải phái người vào biệt viện hoàng gia điều tra, Nhị hoàng huynh thật sự bị bệnh hay là giả bộ bệnh ?"

"Ừ, cần phải điều tra một chút."

Hai người vừa nói chuyện, xe ngựa một đường chạy nhanh về Tề vương phủ, ba người cùng nhau về Tuyển viện nghỉ ngơi, ai biết vừa mới nằm ngủ không tới hai canh giờ, lúc trời còn chưa sáng, liền nghe được âm thanh thất kinh của Nguyệt Cẩn vang lên.

"Vương gia, Vương Phi, không xong rồi, Thụy Vương Phủ đã xảy ra chuyện."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuyện lúc trước còn chưa giải quyết xong, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, họ vội vàng tung mình nhảy xuống giường, nhanh nhẹn mặc vào quần áo vào, hai người kẻ trước người sau tiêu sái ra ngoài, gọi Nguyệt Cẩn vào.

Chỉ thấy Nguyệt Cẩn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt lúc này của hắn ít khi nhìn thấy, đừng xem Nguyệt Cẩn chỉ là một thủ hạ, hắn đi theo Nam Cung Diệp nhiều năm như vậy, hơn nữa võ công bất phàm, đối mặt với kẻ địch hung ác cũng không có khó coi như thế, vì vậy có thể thấy được thật sự đã xảy ra chuyện lớn.

Nam Cung Diệp trầm ổn mở miệng, trên dung nhan tuấn mỹ che phủ tầng băng hàn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nguyệt Cẩn hít sâu một hơi: "Tối hôm qua, thư phòng Thụy Vương Phủ bị phóng hỏa, mặc dù cứu giúp kịp thời, nhưng Thụy Vương bị trọng thương lúc đánh nhau với người ta, hơn nữa thư phòng lại bị phóng hỏa, hiện tại cả người hôn mê bất tỉnh, thị vệ của Thụy vương phủ phái người đưa tin tới đây, nói đã đem Thụy Vương đưa vào trong cung để chữa trị."

"Cái gì?"

Gương mặt Nam Cung Diệp âm ngao lãnh băng khiến cho người ta vừa nhìn vào đã khiếp sợ, có người dám cả gan ở An Giáng thành phóng hỏa, còn đả thương Thụy Vương, không cần nghĩ người này chỉ sợ cũng không phải là đơn giản, tối hôm qua Thụy Vương ở trong cung vừa xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ người nọ cũng biết, hắn biết Thụy Vương tâm tình không tốt, tất nhiên sẽ ở bên trong thư phòng, cho nên liền phóng hỏa, còn phái người ám sát Thụy Vương.

Phượng Lan Dạ lông mày cũng nhíu chặt, không tự chủ được mà nghĩ đến Sở Vương Nam Cung Liệt, chẳng lẽ là do Sở Vương Nam Cung Liệt động tay chân, nhưng theo lý cũng không thể a, Nam Cung Liệt sẽ không ngu như vậy, bên này mới vừa xảy ra chuyện, bên kia lập tức phóng hỏa giết người, đây không phải là nói rõ cho mọi người biết là do hắn động tay chân sao? Cho nên chuyện này giống như là giá họa, mà đối tượng giá họa lại chính là Sở Vương, sử dụng kế một hòn đá hạ hai con chim, mà người có khả năng làm chuyện này nhất chính là Tấn vương, nhưng Tấn vương bây giờ còn đang ngã bệnh.

Bên trong gian phòng hai người nhất thời nghĩ không ra, Nam Cung Diệp đưa tay lên nắm lấy tay Phượng Lan Dạ.

"Lan nhi, chúng ta đi xem một chút tình trạng của Ngũ hoàng huynh."

"Tốt."

Hay là đi xem tình trạng của Thụy Vương trước, chỉ mong hắn không có chuyện gì, Nam Cung Diệp dặn dò Nguyệt Cẩn lập tức đi chuẩn bị ngựa xe, một nhóm mấy người liền đi vào trong cung.

Lúc vừa đến hoàng cung, sắc trời đã sáng, hơn nữa ngoại trừ bọn họ ra, Nam Cung Quân cũng tiến cung, ngay cả Sở Vương Nam Cung Liệt cũng đã đến.

Thụy Vương được an bày ở Thiên điện trong Tiêu Nguyên cung, lúc này rất nhiều người đang đứng ở đó, ngự y ra vào liên tục, thái giám cùng cung nữ lại càng không dám manh động, chỉ lẳng lặng làm việc.

Bên trong tẩm điện, Hạo Vân Đế ngồi ngay ngắn ở bên cạnh giường, Thụy Vương Nam Cung Duệ sắc mặt xám xịt, lúc này hai con mắt hắn khép chặt lại, trên người đã được thay bằng quần áo sạch sẽ, an tĩnh ngủ ở trên giường lớn.

Mọi người đều đứng một bên trong điện, chờ xem tình hình chữa trị của ngự y.

Mấy tên ngự y thỉnh thoảng lau mồ hôi trên mặt, hoàng thượng ở một bên nhìn chằm chằm ngó chừng, khiến cho bọn họ rất căng thẳng, càng khiến cho tay chân bấn loạn, mấy người thay phiên trị liệu, cuối cùng họp lại để thương nghị, ghi đơn thuốc để cho người ta đi hốt thuốc.

Trong Thiên điện, Hạo Vân Đế từ đầu tới cuối cũng không nói gì, chỉ nhìn Nam Cung Duệ, trong mắt hắn bị bao phủ bởi tầng sương mù, tóc của hắn thoáng cái trắng phao rồi, dường như không chịu được đả kích lớn như vậy.

Nam Cung Duệ cho tới nay cũng là hi vọng của hắn, hắn luôn chờ đợi, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như tối ngày hôm qua, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, hỏi hắn làm sao chịu được đả kích a.

Hoa phi một mực rơi lệ, khóc nhìn về Nam Cung Duệ đang nằm trên giường, rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì a, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Bên trong tẩm điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng khóc lóc rất nhỏ, ai cũng có thể nhìn ra được tâm tình của hoàng thượng đang rất xấu, ai cả gan dám trêu chọc hoàng thượng a, cho nên nhất thời không ai dám nói chuyện, mọi người đều nhìn Nam Cung Duệ đang nằm trên giường, hắn vẫn không có động tĩnh.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, rất nhanh có người đem thuốc đến, ngay lập tức có người đỡ Thụy Vương dậy bắt đầu đút thuốc, nhưng chén thuốc kia căn bản không thể nuốt vào, Thụy Vương hoàn toàn không có tri giác,nên không thể đem chén thuốc uống vào, Hạo Vân Đế ánh mắt âm trầm, tên thái giám móm thuốc kia sợ đến mức tay chân không ngừng run.

Nam Cung Diệp sợ chén thuốc thật vất vả mới nấu được lại đem đổ đi, lập tức đi tới nhận lấy.

"Đưa cho ta."

Hắn tự tay bưng chén thuốc, đưa tay lên điểm huyệt vị của Ngũ hoàng huynh, khiến cho hắn há mồm ra, đem chén thuốc từng miếng từng miếng đút vào.

Một canh giờ đi qua. . . . . .

Hai canh giờ đã qua. . . . . .

Trong Thiên điện không hề có động tĩnh gì, Thụy Vương căn bản không có nửa điểm phản ứng, Hạo Vân Đế nổi giận, vung tay lên giận dữ chỉ mấy tên ngự y đang không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất: "Vô liêm sỉ, tại sao Thụy Vương còn không có tỉnh lại, các ngươi dùng phương thuốc gì, mỗi một người đều là phế vật, nếu như Thụy Vương không tỉnh lại, các ngươi tất cả đều kéo ra ngoài chém."

Hạo Vân Đế vừa dứt lời, mấy tên ngự y liên tục dập đầu, không ngừng năn nỉ.

"Hoàng thượng tha mạng a, hoàng thượng tha mạng a."

Thiên trong điện, một mảnh vang lên la khóc, trong đó có một ngự y không nhịn được kêu lên: "Hoàng thượng, không liên quan đến chúng thần, Thụy Vương không tỉnh lại, có thể là có liên quan đến chứng nhiệt trên người Thụy Vương, căn bệnh luôn ẩn tàng trên người hắn, hơn nữa lần này do bị thương nặng, cho nên mới không tỉnh lại, cầu xin hoàng thượng tha cho chúng thần một mạng a."

Tiếng thét của ngự y lập tức khiến cho Hạo Vân Đế chú ý, gương mặt hắn âm trầm, con mắt tràn đầy sự phẫn nộ, ngón tay chỉ vào ngự y: "Ngươi nói chứng nhiệt gì?"

Tên ngự y bị chỉ lập tức bước ra quỳ xuống, khủng hoảng mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, trong cơ thể Thụy Vương ẩn chứa chứng bệnh nhiệt, sợ rằng đã bị một thời gian lâu rồi, nó vẫn ẩn tàng trong cơ thể, cho nên lúc này có uống thuốc cũng không có tác dụng gì."

"Chứng nhiệt? Đây là chứng bệnh gì?"

Ngự y lập tức hồi báo: "Là một loại độc tố ẩn tàng trong cơ thể, từ từ xâm nhập vào trong máu, khiến cho hắn khi ăn loại thức ăn nóng hoặc là uống thuốc vào tác dụng của độc dược sẽ bị lộ ra, nhẹ thì sốt cao không lùi, nặng thì hôn mê bất tỉnh, loại độc này đã rất nặng rồi, không cẩn thận sẽ bị nguy hiểm tánh mạng."

Hạo Vân Đế cơ hồ khó có thể tin chuyện như vậy, mình vẫn luôn bảo vệ Duệ nhi, sợ người khác thương tổn hắn, vậy trong cơ thể hắn tại sao lại có chứng bệnh này, rốt cuộc là người nào đã động tay chân, hắn vẫn luôn theo bên cạnh Hoa phi, do đích thân nàng chăm sóc, tại sao hắn lại có thể bị chứng nhiệt này, khó trách hắn vẫn luôn muốn trở lại Định Châu, nguyên lai là bởi vì hắn sợ mọi người phát hiện trên người hắn có bệnh, cho nên mới phải về Định Châu, là hắn không muốn làm cho mọi người thương tâm a.

"Duệ nhi, là do ai hạ độc ngươi?"

Hạo Vân Đế con ngươi nhíu lại, hàn quang khiếp người bắn ra, xoay người nhìn về phía Hoa phi đang đứng khóc ở phía sau: "Ngươi nói, đây là chuyện gì xảy ra, Duệ nhi là do một tay ngươi chăm sóc."

Hoa phi sửng sốt một cái, thật nhanh quỳ xuống, nàng cái gì cũng không biết, trời đất chứng giám, nếu nàng muốn hại Duệ nhi thì thiếu gì cách, tìm một lý do giá họa là được, sao lại dùng độc hành hạ hắn a, nàng xem Duệ nhi như nhi tử, đối đãi rất đúng mực, tại sao phải làm chuyện như vậy a?

Tình hình trong Thiên điện vô cùng kịch liệt, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau một cái.

Nam Cung Diệp biết Lan Nhi am hiểu y thuật, hơn nữa còn rất giỏi, liền cúi người nhẹ giọng mở miệng: "Lan nhi, ngươi giúp Ngũ hoàng huynh kiểm tra một chút xem trong cơ thể hắn có chứng nhiệt hay không?"

Nam Cung Diệp sợ ngự y bị mua chuộc, hãm hại Hoa phi, cho nên mới phải để cho Phượng Lan Dạ xuất thủ.

Phượng Lan Dạ gật đầu, Thụy Vương làm cho nàng rất kính nể, nàng tất nhiên sẽ không hy vọng hắn xảy ra việc gì.

"Được."

Nam Cung Diệp vừa nghe thấy vậy, liền bình tĩnh mở miệng: "Phụ hoàng đừng nóng vội, Nhã nhi có theo Bách Lí Hạo học qua y thuật, có thể để nàng giúp Ngũ hoàng huynh kiểm tra một chút được không?"

Tô Thanh Nhã theo Bách Lí Hạo học qua y thuật, chuyện này chẳng những Hạo Vân Đế mà ngay cả ngự y cũng biết, giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Hạo Vân Đế bình tĩnh gật đầu, trong mắt lóe lên một tia hi vọng.

"Tốt, mau thử một chút."

Phượng Lan Dạ đi tới, bình tĩnh bắt mạch cho Nam Cung Duệ, trong lòng nàng vẫn hi vọng tên ngự y kia bị người ta mua chuộc cho nên mới phải nói nhảm, như vậy Hoa phi sẽ không có chuyện gì, dù sao trong suy nghĩ của bọn họ Hoa phi vẫn là người lương thiện, làm sao lại động thủ đối với Nam Cung Duệ đây? Nhưng nàng kiểm tra một lát, mới phát hiện mạch đập của Nam Cung Duệ rất loạn, mặc dù tối hôm qua bị thương, nhưng ngoại thương đã được những tên ngự y kia xử lý sạch sẽ, hơn nữa cho dù bị khói hun cũng không đến nỗi hôn mê bất tỉnh, sau khi cẩn thận bắt mạch, phát hiện trong cơ thể hắn thật sự có chứng nhiệt, là một loại độc dược mãn tính làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, tích lũy lâu ngày sẽ xâm nhập vào trong máu, dẫn đến bị chứng nhiệt, lần này do ăn phải thức ăn hoặc thuốc, nên khiến người toàn thân nóng lên, hôn mê bất tỉnh.

Tối qua do Nam Cung Duệ ăn một chút thức ăn nóng, vừa xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn bị người ta hành thích, ở trong đám cháy bị đốt, cho nên mới khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Phượng Lan Dạ thu tay lại, đứng lên nhìn về Hạo Vân Đế.

"Bẩm phụ hoàng, Ngũ hoàng huynh quả thật có chứng nhiệt."

Lời vừa nói ra, cả điện yên lặng như tờ, Hạo Vân Đế con ngươi âm u căm tức nhìn Hoa phi, hận không thể cắn nuốt Hoa phi.

Nam Cung Quân và Văn Tường nhào tới quỳ gối bên cạnh Hoa phi mở miệng: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽ không động thủ với Ngũ hoàng huynh, người yêu thương Ngũ hoàng huynh như vậy, làm sao nỡ hại huynh ấy đây?"

Hai huynh muội phụng bồi Hoa phi cùng nhau quỳ xuống, Phượng Lan Dạ nhìn Hoa phi một cái, mặc dù nàng cùng Hoa phi chung đụng thời gian không lâu, nhưng Hoa phi còn không đến mức hèn hạ như thế.

"Thanh Nhã cũng không tin Hoa phi lại hại Ngũ hoàng huynh."

Phượng Lan Dạ quỳ xuống, Nam Cung Diệp cũng quỳ theo nàng, trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng, Hoa phi nương nương sẽ không động thủ."

Trong Thiên điện rất nhiều người quỳ xuống, Nguyệt phi cùng Nam Cung Liệt há có thể ngoại lệ, cũng quỳ xuống, vẻ mặt cầu khẩn mở miệng: "Hoa phi sẽ không hại Thụy Vương."

Thật ra thì hai người này trong lòng đang rất cao hứng, trừ đi Nam Cung Duệ chính là diệt trừ đi một đại họa, Nam Cung Liệt liền mất đi một đối thủ mạnh, bất quá tối hôm qua nếu như Thụy Vương xảy ra chuyện thì bọn họ cũng không có lợi, cho nên Nam Cung Liệt không dám khinh thường.

Hạo Vân Đế quét mắt một vòng, cũng không để ý tới mọi người, mà là nhìn về phía ngự y lúc trước nói chuyện.

"Chứng nhiệt bệnh mãn tính kia là do thuốc gì?"

Ngự y đáp lời: "Là Thất Tinh Thảo cùng Đăng Nhụy Hoa, còn có Thủy Mẫu Lục, đều là một số dược thảo có chứa độc mãn tính."

Đối với lời ngự y nói, những người khác căn bản không hiểu, nhưng Phượng Lan Dạ lại hiểu, biết hắn nói không sai, mấy loại dược này quả thật có thể khiến cho người ta suy yếu, trong máu chứa độc tố, quanh năm suốt tháng ăn vào, liền ẩn tàng ở trong người, nếu ăn uống không tốt, sẽ khiến cho độc phát ra, khiến cho bệnh biến chứng, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nặng nhất có thể làm nguy hại đến tính mạng người.

"Người đâu."

Hạo Vân Đế gần như điên cuồng, rống to với người bên cạnh: "Lập tức mang ngự y đi vào Hoa Thanh điện, kiểm tra xem trong Hoa Thanh điện có vài loại dược thảo này hay không?"

Hoa phi sắc mặt trắng bệch, lúc ngự y nói ra tên vài loại dược thảo này mặt nàng liền xám như tro tàn, bởi vì những loại dược thảo này trong Hoa Thanh trong điện quả thật có, nàng mặc dù không hiểu y thuật, nhưng đối với vài loại dược thảo cũng biết một ít, quanh năm suốt tháng trồng dược thảo trong Hoa Thanh điện, làm sao lại không biết đây?

Nhưng nàng thật sự không có bỏ thuốc hại Duệ nhi, nàng làm sao có thể hạ thủ hại Duệ nhi đây?

"Không cần, Hoa Thanh điện quả thật có những thứ này, nhưng thiếp thân không có hạ dược."

Hoa phi trầm giọng mở miệng, Hạo Vân Đế quay lại kinh người, con mắt nổi lên tia hồng đậm, u ám nhìn chằm chằm Hoa phi, tựa hồ hận không được ăn nàng.

"Ngươi nói ngươi không hạ dược, làm sao lại biết mấy thứ đồ này, một nữ nhân làm sao hiểu được những loại thảo dược."

Hoa phi khuôn mặt trắng bệch, nàng bây giờ dù có miệng cũng nói không rõ, chỉ lẳng lặng nhìn Hạo Vân Đế.

Nam Cung Duệ hôn mê bất tỉnh, khiến cho Hạo Vân Đế mất đi lý trí, hắn cho rằng chính là Hoa phi hạ độc thủ, cho nên giờ phút này gằn từng chữ mở miệng.

"Thì ra ngươi lại chứa nhiều dã tâm như thế, mà trẫm lại không có phát hiện ra."

Hoa phi cùng Văn Tường khóc thành một mảnh, Nam Cung Quân sắc mặt âm lãnh, âm ngao mở miệng: "Phụ hoàng, sao người có thể nào hoài nghi mẫu phi, cho dù Hoa Thanh điện có chứa những thứ đồ này, vậy cũng có thể là do người khác động tay chân a, chuyện này kính xin phụ hoàng minh xét."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau, cục diện trước mắt, nhất thời không biết xử lý như thế nào, bất quá Thụy Vương bị bệnh là có thể trị, Phượng Lan Dạ từng uống phương lê đan, trong cơ thể có rất nhiều thành phần kháng độc, chỉ cần dùng máu của nàng làm thuốc dẫn, là có thể trị lành chứng nhiệt, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không được, cần có một thời gian để điều dưỡng, nhưng trước mắt chuyện này nên giải quyết như thế nào, là người nào đã hạ độc thủ với Thụy Vương.

Mặc dù Hoa Thanh điện có loại đồ vật này, nhưng theo lời nói của Nam Cung Quân , sợ rằng Hoa phi không thể nào đối với Nam Cung Duệ động thủ, như vậy là người nào, đây chẳng lẽ là kế “một hòn đá hạ hai con chim”?

Hai người đang suy nghĩ, bỗng nhiên một cung nữ đứng phía sau Hoa phi bước ra ngoài, khóc mở miệng.

"Hoàng thượng, người bỏ qua cho nương nương đi, là do nô tỳ động tay chân, là nô tỳ đối với Thụy Vương động tay chân."

Lời vừa nói ra, sự việc càng trở nên kịch liệt, mọi người nhìn về phía cung nữ kia, đó là An Tình cung nữ thiếp thân của Hoa phi, An Tình vẫn là tâm phúc của Hoa phi, lúc này than thở khóc lóc mở miệng: "Hoàng thượng, chuyện này không liên quan gì đến nương nương, xin ngài đừng trách phạt nương nương, bởi vì nương nương luôn thương yêu một mình Thụy Vương, nô tỳ nhìn An vương không ai hỏi tới, trong lòng rất phẫn nộ, rất tức giận, cho nên liền đối với Thụy Vương hạ độc thủ, nô tỳ đáng chết."

An cô cô vừa mở miệng, Nam Cung Quân cùng Văn Tường đã sớm không tin lắc đầu: "Cô cô, người đừng nói lung tung, làm sao là người xuống tay được?"

Nam Cung Quân cùng Văn Tường lúc nhỏ phần lớn đều là do An Tình chăm sóc, An Tình là người như thế nào chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Đó là người có tấm lòng thiện lương, giống như là một nửa mẫu thân của bọn họ, An Tình thừa nhận chuyện này chẳng khác nào tự định cho mình tội chết, phụ hoàng có thể nào bỏ qua cho nàng.

Nhưng An Tình đã đi theo Hoa phi nhiều năm, nàng chỉ muốn bảo hộ cho Hoa phi, tự mình thừa nhận, chủ tử sẽ không có chuyện, bằng không chủ tử sẽ tránh không được hiềm nghi, nếu chủ tử bị trị tội, nàng cũng là một chữ chết, chẳng qua nếu có thể bảo toàn được nàng, bản thân mình sẽ chấp nhận hi sinh, bất quá nghe được An vương cùng Văn Tường nói như thế, An Tình trong lòng rất vui vẻ, đôi mắt hoen lệ, nàng không có uổng công yêu thương hai đứa hài tử này.

An Tình cười mở miệng: "Vương gia, công chúa, là nô tỳ làm, nô tỳ thấy nương nương đối với hài tử thân sinh không bằng đối với hài tử của người khác, nô tỳ rất đau lòng, nô tỳ thấy Vương gia cùng công chúa thương tâm, cũng giống như muốn lấy mạng của nô tỳ, cho nên nô tỳ mới nhất thời bị ma quỷ sai khiến, đối với Thụy Vương gia hạ độc thủ, nô tỳ đáng chết."

An Tình nhận tội, cũng nói rõ ra nguyên nhân của sự việc.

Trong điện rất nhiều người ngây người, không nghĩ tới chuyện lại là như vậy, một nô tỳ bởi vì bất mãn chủ tử đối với nhi tử của mình không bằng người ngoài, cho nên liền đối với Thụy Vương hạ độc thủ, ánh mắt Hạo Vân Đế âm trầm lạnh như băng, quét mắt như thiêu như đốt nhìn về phía An Tình, hận không thể lập tức thiên đao vạn hoả mà giết nàng.

"Người đâu."

Hạo Vân đế hướng ra ngoài ra lệnh, bất quá cùng với lời nói của hắn, An Tình không đợi hắn nói xong, liền xoay mình đứng lên, liều mạng chạy thẳng đến vách tường đâm đầu vào, thân thể vừa nhanh vừa mạnh, là ôm quyết tâm muốn chết, đợi đến khi Nam Cung Quân cùng mọi người phát hiện, thì đầu óc nàng đã bể ra, máu chảy đầm đìa, thân thể ngã trên mặt đất co quắp không ngừng.

Nam Cung Quân cùng Văn Tường vừa kịp phản ứng, liền thét chói tai nhào tới, hai người cũng không nhịn được nữa nước mắt rơi như mưa.

"Cô cô, cô cô, ngươi không thể chết, ngươi không thể chết."

Nam Cung Quân ôm An Tình, bàn tay to nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh, Nam Cung Quân hắn từ trước tới giờ chưa từng chảy nước mắt cũng không nhịn được bi ai, nước mắt rơi đầy trên mặt An Tình, An Tình vươn tay sờ hắn: "An vương, đừng thương tâm, là lỗi của nô tỳ, không liên quan đến nương nương, ngươi đừng giận nương nương."

Nàng nói xong liền nhắm hai mắt lại, Văn Tường ngồi bên cạnh khóc đến nỗi thở không ra hơi.

"Cô cô, ngươi đừng bỏ mặc Văn Tường, Văn Tường sau này nhất định sẽ nghe lời ngươi nói, không bao giờ chọc giận ngươi nữa, cô cô, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."

Nhưng không còn người để ý tới bọn họ, lúc này Hoa phi cũng nhào tới, thất thanh khóc rống: "An Tình, An Tình."

Nam Cung Quân dùng sức đẩy mẫu phi của mình, tức giận nhìn chằm chằm nàng, sau đó cúi đầu ôm lấy thân thể An Tình đi ra ngoài, ngay cả Văn Tường cũng không nhìn Hoa phi, theo phía sau ca ca đi ra khỏi điện.

Trong điện một mảnh tĩnh mịch, Hoa phi thống khổ vươn tay muốn níu kéo Văn Tường, đáng tiếc hai hài nhi kia căn bản không để ý tới nàng, giờ phút này nàng mới biết được, trong suy nghĩ của hai đứa trẻ này, địa vị của nàng không bằng An Tình, thì ra là trong lòng của bọn họ vẫn luôn oán giận nàng, oán giận nàng không dành đủ tình thương cho bọn họ, mà đem tất cả sự yêu thương dành cho Thụy Vương, nàng làm tất cả những chuyện này cũng là muốn đưa Thụy vương lên ngôi.

Trong Thiên điện xảy ra nhiều biến cố như vậy, những tên ngự y, thái giám cùng cung nữ kia, ngay cả Nguyệt phi cùng Nam Cung Liệt, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Cho đến lúc này, Thụy Vương còn chưa tỉnh lại, Hạo Vân Đế cả người tựa hồ cũng chịu sự đả kích, già nua lảo đảo như muốn ngã, hắn vươn tay lôi kéo Nam Cung Duệ đang nằm trên giường, liên tục gọi.

"Duệ nhi, Duệ nhi."

Đáng tiếc Nam Cung Duệ cũng không có mở mắt, lúc này Nguyệt phi cùng Nam Cung Liệt mới đứng lên, đi tới bên cạnh Hạo Vân Đế.

Nguyệt phi ôn nhu mở miệng: "Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể."

Nam Cung Liệt cũng trấn an hoàng thượng: "Phụ hoàng, bảo trọng thân thể quan trọng hơn."

Hạo Vân Đế bịt tai như không nghe thấy, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trước mắt, không nghĩ tới tỳ nữ Hoa phi lại đứng ra gánh tội thay, bất quá nếu thật sự đúng là do tỳ nữ hạ độc, chỉ sợ Hoa phi cũng không thoát được hiềm nghi a, mặc dù không có chuyện gì, nhưng e là từ nay về sau hoàng thượng sẽ hận nàng, trừ phi không phải là tỳ nữ kia hạ độc, hai người đều cùng suy nghĩ, bất quá việc trước mắt là để cho Nam Cung Duệ tỉnh lại mới quan trọng.

Nam Cung Diệp ôm quyền trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn bẩm báo, xin cho mọi người lui ra."

Mặc dù có thể làm cho Ngũ hoàng huynh tỉnh lại, nhưng hắn bắt đầu cũng có kế hoạch, không muốn cho người khác biết, cho nên mới phải xin phụ hoàng cho mọi người lui ra.

Hạo Vân Đế nghe lời nói của Nam Cung Diệp lập tức trầm giọng mở miệng.

"Lui xuống hết đi, Hoa phi bế môn ở Hoa Thanh điện, không cho phép ra khỏi Hoa Thanh điện, chuyện này đợi trẫm điều tra rõ ràng."

Hạo Vân Đế vừa ra lệnh, Sở Vương Nam Cung Liệt cùng Nguyệt phi trong lòng rất cao hứng, hiện tại Thụy Vương không tỉnh lại, Hoa phi thì tổn thương nặng, Tấn vương lại bị bệnh, trước mắt nhìn tới nhìn lui, mọi chuyện đều có lợi cho Sở Vương phủ a, hai người bèn lui ra ngoài.

Hoa phi khóc đến thở không ra hơi, cũng không còn sức lực nữa, nản lòng thoái chí lui ra ngoài, nàng không biết mình làm sai cái gì, ông trời lại muốn trừng phạt nàng như thế, để cho Duệ nhi ngã bệnh rồi, còn làm cho hai đứa con của nàng rời xa nàng.

Bên trong điện ngự y, thái giám, cung nữ cũng lui ra khỏi tẩm cung.

Chỉ có Hạo Vân Đế và thái giám Nguyên Phạm, cùng Nam Cung Diệp Phượng Lan Dạ là ở lại, ngay cả Đinh Đương cũng lui ra ngoài.

Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Diệp, con ngươi nồng đậm bi thương, giờ phút này hắn đầu đầy tóc bạc, trong mắt tràn đầy tang thương.

"Diệp nhi, có phải là ta bị báo ứng không, nhưng tại sao lại tính trên ngươi Duệ nhi, người nên gánh chịu chính là phụ hoàng a, vì sao phải thương tổn Duệ nhi."

Nam Cung Diệp nhìn Hạo Vân Đế một cái, trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng yên tâm đi, Ngũ hoàng huynh sẽ không có việc gì."

Lời của hắn vừa rơi xuống, con ngươi của Hạo Vân Đế hiện lên ánh sáng, sau đó nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp: "Diệp nhi, ngươi là nói Duệ nhi có thể cứu chữa?"

Nam Cung Diệp gật đầu, nhìn về Phượng Lan Dạ, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Phượng Lan Dạ lung linh như ngọc lưu ly, ánh sáng rực rỡ bức người, đôi mắt linh động ôn nhuận như dòng suối mát, nàng đứng lên nhẹ nhàng mở miệng: "Xin Phụ hoàng yên tâm, ta có thể làm cho Ngũ hoàng huynh tỉnh lại."

Nói xong, nàng lấy ngân châm tùy thân luôn mang theo ra, dùng sức đâm vào đầu ngón tay, sau khi hơi đau một chút, thì thấy liền có máu tràn ra, nàng đưa tay lên đỡ lấy đầu của Ngũ hoàng huynh, nhỏ vài giọt máu vào trong miệng của hắn, đây là lần thứ hai nàng dùng máu của mình để cứu Nam Cung Duệ.

"Diệp nhi, nàng?"

Trong thượng thư phòng, Hạo Vân Đế cùng Nguyên Phạm mang vẻ mặt không hiểu, kinh ngạc nhìn động tác của Phượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp tiến lên một bước trầm giọng mở miệng.

"Phụ hoàng, máu của nàng có tác dụng giải độc, mặc dù nhất thời không thể giải hết chất độc trên người Ngũ hoàng huynh, nhưng có thể làm cho hắn tỉnh lại."

"Có thật không? Thật tốt quá."

Lúc này trong đôi mắt Hạo Vân Đế tràn đầy hi vọng, hắn nhìn Phượng Lan Dạ mang theo một loại kích động.

Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới hắn, nếu là vì Hạo Vân Đế, nàng thật là không muốn làm chuyện này, nhưng bây giờ là vì Ngũ hoàng huynh, cũng vì dân chúng trong thiên hạ, cho nên nàng mới động thủ.

Trong Thiên điện, yên tĩnh không tiếng động, Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Duệ, nóng lòng mở miệng: "Tại sao còn chưa tỉnh lại?"

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng: "Cũng không phải là thần đan diệu dược gì, sao có thể lập tức tỉnh lại? Hay là bây giờ chúng ta nên nói chuyện một chút."

Nàng nói xong nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp đưa tay giúp nàng, trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên một tia đau lòng, hắn kéo nàng ngồi ở trên chiếc giường mềm, hành động bất kính thế như thế nhưng Hạo Vân Đế cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, giờ phút này, hắn có thể trăm phần trăm khẳng định, Diệp Nhi cùng vị Vương Phi này là người có thể trợ giúp cho Thiên Vận hoàng triều, nên không khỏi trầm giọng mở miệng.

"Nói đi."

Phượng Lan Dạ đem vấn đề nhường cho Nam Cung Diệp nói, Nam Cung Diệp trầm giọng nói.

"Dưới mắt cần phải điều tra rõ độc trong người của Ngũ hoàng huynh rốt cuộc là do người nào động thủ, nhi thần tuyệt đối tin tưởng không thể nào là do Hoa phi làm, cũng không thể là tỳ nữ thiếp thân của Hoa phi, bởi vì một tỳ nữ căn bản không thể nào biết cách dùng thảo dược, nói đến Hoa phi, nàng nếu thật muốn gây bất lợi cho Ngũ hoàng huynh, tội gì sủng ái hắn nhiều năm như vậy, hơn nữa cho dù người có tâm địa sắt đá đến đâu cũng có tình cảm."

Nam Cung Diệp nói xong, Hạo Vân Đế liền nghĩ đến bản thân, mình vốn cho rằng Diệp Nhi không phải là hài tử của mình, nên luôn tìm cách đối phó hắn, nhưng lúc đối phó hắn, có đôi khi bản thân cũng cảm thấy đau lòng, huống chi là Hoa phi, nàng từ trước đến giờ luôn an phận thủ thường, không có nửa điểm tâm tư, chẳng lẽ thật sự là mình đã trách lầm nàng sao? Hạo Vân Đế trầm mặt suy tư, Nam Cung Diệp lại nói tiếp.

"Còn có Thụy Vương Phủ là do ai phóng hỏa, đây mới là mấu chốt, người này dám can đảm ở dưới chân thiên tử động thủ, thật sự là to gan lớn mật, chúng ta có thể nào bỏ qua cho hắn, chuyện xảy ra tối qua và chuyện ngày hôm nay, có phải là liên hoàn kế không?"

Nam Cung Diệp nói xong, Hạo Vân Đế xoay mình đứng lên, giận đến thân thể run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn về Nam Cung Diệp.

"Ngươi nói chuyện của Mộc Miên tối hôm qua, là người khác sai sử?"

"Nhi thần là hoài nghi, cho nên cũng muốn tra rõ những chuyện này."

Nam Cung Diệp ngọc quan buộc tóc, toàn thân mặc một bộ trường sam màu tím, trên ngũ quan tuấn mỹ, hai tròng mắt lạnh băng đầy sát khí, rõ ràng làm cho người ta cảm nhận được hắn lãnh khốc và vô tình, rồi bất giác môi nhếch lên, suy tư thật lâu.

Hạo Vân Đế không nói gì, đôi mắt sâu âm trầm nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Bất quá trước mắt, chúng ta hãy nghĩ biện pháp như thế nào để trị lành bệnh cho Ngũ hoàng huynh."

Nam Cung Diệp vừa mở miệng, Hạo Vân Đế liền nóng lòng gật đầu, trước mắt vẫn là trị lành bệnh cho Duệ nhi quan trọng hơn, nếu Tô Thanh Nhã am hiểu y thuật, không biết nàng có biện pháp nào chữa trị bệnh cho Duệ nhi.

"Bệnh của Duệ nhi có biện pháp chữa trị sao?"

Phượng Lan Dạ biết Hạo Vân Đế hỏi nàng, môi anh đào hé mở, thanh âm linh hoạt kỳ ảo vang lên: "Có thể trị, bất quá quá trình điều trị phải chậm có chút."

"Nhi thần có một chủ ý."

Trong đầu Nam Cung Diệp hiện lên một kế hoạch, nhìn về Hạo Vân Đế, Hạo Vân Đế ý bảo hắn nói ra.

"Đưa Ngũ hoàng huynh đến Tề vương phủ để cho Lan nhi trị liệu."

"Lan nhi?"

Hạo Vân Đế kỳ quái mở miệng, Nam Cung Diệp lập tức định thần lại, do hắn thuận miệng mà nói ra, nên đã quên thân phận hiện tại của Lan nhi là tiểu thư Tô gia Tô Thanh Nhã.

"Không, là Nhã nhi, chúng ta sẽ bí mật đưa Ngũ hoàng huynh đến Tề vương phủ để trị liệu, ta ở lại trong cung làm giả làm Ngũ hoàng huynh, tuyên bố với bên ngoài Ngũ hoàng huynh đã tỉnh lại, nói với mọi người trong đêm hôm đó Ngũ hoàng huynh đã nhìn thấy bộ dáng của thích khách, ta nghĩ những người kia sẽ âm thầm phái người tới đây để ám sát. Chỉ cần chúng ta bắt được những tên thích khách kia, sẽ không sợ bọn họ không khai ra người sai sử phía sau bọn chúng."

Nam Cung Diệp vừa nói lên kế hoạch, Phượng Lan Dạ liền phản đối, trực tiếp đứng lên: "Không được, ta không yên lòng."

Mặc dù cứu Ngũ hoàng huynh nàng không phản đối, nhưng nếu để cho Diệp đi mạo hiểm, nàng trăm ngàn lần cũng không thể đáp ứng, nếu như hắn có mệnh hệ gì, bảo nàng làm sao yên tâm a.

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, một đạo thanh âm nho nhỏ vang lên: "Ta cũng vậy, ta không đồng ý."

Thanh âm này vừa rơi xuống, mọi người đều mang vẻ mặt vui mừng, liền cùng quay đầu nhìn về trên giường, không biết từ lúc nào, Thụy Vương Nam Cung Duệ đã tỉnh lại, hắn đang nhìn mọi người trong điện.

"Không nên mạo hiểm vì ta, ta sẽ không đáp ứng."

"Duệ nhi, ngươi hù chết phụ hoàng a."

Hạo Vân Đế vẫn chưa kịp nói chuyện gì, khi thấy Nam Cung Duệ tỉnh lại, cả người hắn cũng thật cao hứng, nắm tay của Nam Cung Duệ, vuốt ve từng chút một.

Nam Cung Duệ sắc mặt có chút tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, giờ phút này chỉ nhìn chăm chú phụ hoàng, nhìn hắn đầu tóc bạc trắng, trong lòng liền cảm thấy đau nhói: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn làm cho người thương tâm."

"Cho nên tối hôm qua ngươi cái gì cũng không nói."

Hạo Vân Đế nhớ tới chuyện tối qua của Mộc Miên, con tiện nhân kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, con ngươi của Hạo Vân Đế sắc bén tựa như diều hâu, đằng đằng sát khí, mà Nam Cung Duệ thì cau lông mày lại, nhớ tới đại phu đã từng nói qua, nếu như hắn bị hôn mê nữa, chỉ sợ rất khó tỉnh lại, tại sao bây giờ có thể tỉnh lại thế?

"Phụ hoàng, ta làm sao tỉnh lại?"

Hạo Vân Đế nghe câu hỏi của hắn, con mắt thu lại tia sát khí, đưa tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, chậm rãi mở miệng: "Là Thanh Nhã, nàng thật là phúc tinh của ngươi, không ngờ máu của nàng có thể giải độc, cho nên nàng đã cứu ngươi, Duệ Nhi, Thanh Nhã y thuật không tệ, nàng nói có thể chữa trị tốt cho ngươi, ngươi yên tâm đi."

"Thanh Nhã?"

Nam Cung Duệ kêu một tiếng, trong đầu thật nhanh hiện lên hình ảnh ở Định Châu, từng có một người lấy máu giải độc cứu mọi người, trên đời này có nhiều chuyện rất lạ, máu có thể giải độc, chỉ sợ không có nhiều người như vậy, con mắt Nam Cung Duệ chợt lóe lên, trong lòng chợt hiểu ra Thất hoàng đệ vì sao vừa thấy mặt liền đối với nàng chung tình, thì ra là hắn đã sớm biết, Thanh Nhã chính là Phượng Lan Dạ trước kia, hai người bọn họ quả là tình sâu nghĩa trọng.

"Ngũ hoàng huynh, không có chuyện gì, yên tâm đi."

Phượng Lan Dạ từ trong ánh mắt Nam Cung Duệ, biết hắn đã đoán ra thân phận của mình, nhưng nàng không muốn cho người khác biết, nhất là hoàng đế, thân phận địa vị càng cao càng nhiều hiềm nghi, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến phụ mẫu nàng, gây cho họ nhiều phiền toái.

Nam Cung Diệp cũng từ phía sau nghiêng người nhìn Nam Cung Duệ, lặng lẽ nắm tay Phượng Lan Dạ.

"Ngũ hoàng huynh không có việc gì, ta cùng Nhã nhi sẽ giúp ngươi ."

"Ừ, cám ơn các ngươi."

Không có ngươi có lẽ ta đã sớm mất mạng, không có tiểu nha đầu trước mắt, sợ rằng những người ở Định Châu kia cũng sẽ không còn, giờ phút này trong lòng Nam Cung Duệ nói không được là có cảm giác gì, đối với tiểu nha đầu này, không biết nên có một loại tình cảm gì a, ân nhân cứu mạng, hoặc là nhiều hơn khác.

Thụy Vương tỉnh lại, Hạo Vân Đế thật cao hứng, lực chú ý liền tập trung đến kế hoạch kia của Nam Cung Diệp, bất quá để cho Diệp nhi thế thân Duệ Nhi ở trong cung, hắn cũng không đồng ý giống như tiểu nha đầu Tô Thanh Nhã kia, hắn cũng sẽ lo lắng.

"Diệp nhi, để ngươi ở trong cung, phụ hoàng cũng sẽ lo lắng."

Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn về Hạo Vân Đế, biết hắn thật sự lo lắng, nên trong lòng mới cảm thấy thăng bằng một chút, cả hai người đều là con hắn, dựa vào cái gì lại để cho Diệp của nàng thế thân cho Thụy Vương a, nàng không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên âm trầm, không muốn thương lượng chuyện này.

Nàng tuyệt đối không đồng ý, dám cho Diệp của nàng thế thân, nàng sẽ không chữa trị cho Ngũ hoàng huynh.

Vừa nhìn ánh mắt của nàng, Nam Cung Diệp sao lại không biết nàng nghĩ gì, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, liền vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, thanh âm ngọt ngào như dòng suối.

"Nhã nhi, như vậy đi, ta đáp ứng nàng, trừ buổi tối ở lại trong cung, ban ngày toàn bộ thời gian sẽ ở lại trong vương phủ, nàng thấy thế nào?"

Phượng Lan Dạ hí mắt, cho dù buổi tối ở trong cung, nàng cũng lo lắng a, mặc dù biết những người đó muốn đả thương Diệp là không có khả năng, nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, người nào cũng không thể thay thế Diệp a, cho nên vừa kiên định lắc đầu.

"Không được, ta kiên quyết không đồng ý."

Hai người trước mặt Hạo Vân đế và Nam Cung Duệ cứ thảo luận như vậy.

Thấy vậy Hoàng đế cùng Thụy Vương còn có thái giám Nguyên Phạm nữa đều trợn mắt há mồm, họ chưa từng thấy Tề vương ôn nhuận giống như tiểu hài tử thế a, làm chuyện gì còn phải đợi sự đồng ý của Tề vương phi, bất quá nói thật ra, nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng bọn họ rất cảm động.

Tề vương cùng Tề vương phi rất ân ái, cái loại tình cảm yêu thương này phát ra từ nội tâm chân thật.

Mà Nam Cung Diệp đâu biết ý nghĩ của người khác, còn đang thuyết phục Phượng Lan Dạ.

"Như thế này đi, nếu như giúp Ngũ hoàng huynh làm xong chuyện này, sau này bất kể chuyện gì, ta cũng đều nghe theo nàng."

Phượng Lan Dạ cũng xiêu lòng, bất quá lông mày đọng lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó còn có chút lo lắng dặn dò: "Được rồi, nhưng mà đừng làm cho mình bị thương, một chút thương tổn cũng không được."

"Được."

Khuôn mặt Nam Cung Diệp tràn đầy ý cười, tỏa ra ánh sang mê người, hắn xoay người lại thấy mấy người phía sau đang trợn mắt há mồm, hắn kỳ quái nhướng lông mày, lãnh mị mở miệng: "Sao vậy?"

Lúc này so với trước kia khác biệt quá lớn đi, phía sau ba người đồng thời nghĩ vậy, bất quá chỉ cùng nhau lắc đầu: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

"Tốt lắm, cứ dựa theo kế hoạch của ta đã nói lúc trước mà làm, việc ta thế thân Ngũ hoàng huynh ở lại trong cung, và Ngũ hoàng huynh ở trong Tề vương phủ trị bệnh không thể nói ai biết, nhất định phải bắt được thích khách, để cho bọn họ khai ra ai là sai sử họ."

"Tốt, trẫm bí mật sai Tây Môn Vân tiến cung bảo vệ an toàn của Diệp nhi, tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm tổn thương một sợi lông của ngươi."

Trong Thiên điện, mọi người thương nghị xong rồi, liền lặng lẽ chuẩn bị việc hoán đổi Nguyệt Cẩn cùng thủ hạ Vương Vũ của Thụy Vương , đem Thụy Vương len lén mang đi ra ngoài, Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ cùng nhau xuất cung, trực tiếp trở về phủ.

Mọi việc theo kế hoạch tiến hành, Nam Cung Diệp sau khi trở về phủ, liền an bày cho Thụy Vương Nam Cung Duệ ở hậu viện của Tề vương phủ an tĩnh dưỡng thương, cũng phái Thiên Bột Thần dẫn theo mấy hộ vệ bảo vệ an toàn cho hắn, còn mình mang theo thủ hạ của Nam Cung Duệ là Vương Vũ, lặng lẽ tiến cung.

Bên trong tuyển viện của Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ nằm lỳ ở trên giường, như thế nào cũng ngủ không được, không ngừng đếm đầu ngón tay, trong lòng nói không lo lắng là giả, Diệp ngàn vạn đừng có chuyện gì a.

Ngày thứ hai An Giáng thành nổi lên lời đồn đãi khắp nơi, nói Thụy Vương Phủ hôm qua bị phóng hỏa, thích khách đột nhập vào Thụy Vương Phủ giết người, hiện tại Thụy Vương đang ở trong cung trị liệu, theo lời đồn đãi Thụy Vương đã tỉnh lại, đêm đó còn thấy được bộ dáng của thích khách.

Phượng Lan Dạ ở trong phòng đang ngủ say, Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi đến bẩm báo.

"Vương Phi, hiện tại cả An Giáng thành đều truyền khắp nơi chuyện Thụy Vương bị hành thích."

Phượng Lan Dạ khoát tay, nàng đã biết chuyện này, tối hôm qua bọn họ đều đã nói qua, hoàng thượng làm việc có thể không nhanh chóng sao?

Chẳng qua là không biết những người ở chỗ tối kia có thể động thủ hay không, nếu không động thủ thì tốt, còn nếu động thủ nàng chỉ mong Diệp không có chuyện gì, mặc dù hắn thân thủ bất phàm, nhưng khó đảm bảo trong cuộc đời này không có kẻ tiểu nhân âm hiểm xảo trá, cho dù hắn bị một chút tổn thương cũng không được.

Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, mở mắt nhìn Đinh Đương cùng Vạn Tinh: "Lập tức đi thăm dò Sở Vương phủ cho ta."

Không biết hết thảy có phải là do Nam Cung Liệt ở phía sau sai sử hay không, dù sao đối với chuyện này, hắn là người có lợi nhất, người kế tiếp chính là Tấn vương, nhưng hiện tại Tấn vương đang bị bệnh, Nam Cung Diệp đã phái người đi thăm dò rồi, nhưng không có tra ra là hắn giả bộ bệnh, nếu như hắn thật bị bệnh, như vậy chỉ còn lại có một người bị hiềm nghi, chính là Nam Cung Liệt.

"Dạ," Vạn Tinh lui ra ngoài, Đinh Đương nhìn sắc mặt Tiểu Vương phi, thấy rõ tâm tình của nàng không tốt.

Chuyện của tối hôm qua nàng biết, nhưng sau đó thì lại không rõ lắm, tóm lại Thụy Vương đã tỉnh, đang ở hậu viện của Tề vương phủ dưỡng thương, nơi đó trừ các nàng thì không ai vào được.

"Vương Phi thức dậy dùng đồ ăn sáng a."

"Được" Phượng Lan Dạ gật đầu, dù sao đã tỉnh dậy, ngủ lại cũng ngủ không được.

Đinh Đương hầu hạ nàng, hai người đang bận rộn trong phòng, thì bên ngoài liền nghe được thanh âm trong trẻo của Thủy Ninh vang lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ bên ngoài có người tìm ngươi."

Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy tiếng của Thủy Ninh liền vui vẻ, gọi nàng đi vào.

"Ngươi vào đi, ai tìm ta a?"

Thủy Ninh từ bên ngoài đi vào, trên mặt của nàng vẫn còn lấm chấm đỏ, bất quá được Phượng Lan Dạ châm cứu, lại dùng thuốc mỗi đêm thoa mặt, hiện tại đã giảm bớt không ít, nhìn qua cũng không thấy đỏ nhiều.

Đinh Đương phản ứng đầu tiên: "Thủy tiểu thư, chấm đỏ trên mặt ngươi mất đi không ít đó"

"Phải không?"

Thủy Ninh sờ soạng mặt, nhìn về phía Phượng Lan Dạ, dựa vào trong ngực nàng, ôm cổ của nàng: "Tỷ tỷ, Diệp Linh cùng Diệp Khanh đều nói phai nhạt rất nhiều rồi, Thủy nhi thật là cao hứng a, đa tạ tỷ tỷ trợ giúp ta."

"Ừ, chỉ cần Thủy nhi tốt là được, đúng rồi, ai tìm ta?"

Phượng Lan Dạ nhớ tới lời nói Thủy nhi trước lúc gọi nàng, nên vội mở miệng hỏi, Thủy Ninh lập tức buông tay ra, vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: "Tỷ tỷ, Tích quản gia mới vừa rồi tới đây bẩm báo, nói có người muốn gặp, hiện tại đang ở chính sảnh của Vương Phủ dùng trà."

"Được, ta qua đó xem một chút đi."

Phượng Lan Dạ đã thu thập xong, nàng mặc một cái váy dài uốn lượn thướt tha, được thêu đóa hoa bách hợp màu trắng, thắt lưng được buộc lại bằng một sợi chỉ bạc, nàng búi tóc hoa đào, ưu nhã tỉ mỉ, cài hai cành trâm hình cái chuông, đi tới đi lui liền phát ra tiếng leng keng, khí chất cao quý như đóa U Lan, xinh đẹp u mĩ, cùng đôi môi anh đào màu hồng phấn, quả nhiên là làm cho người ta vừa thấy đã say mê.

Thủy Ninh cùng Đinh Đương nhìn ngây ngốc thật lâu mới kịp phản ứng, tiểu nha đầu lập tức lôi kéo tay Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp."

"Chấm đỏ của Thủy nhi được chữa hết, thì cũng sẽ rất đẹp ."

"Ừ, Thủy nhi cũng sẽ xinh đẹp , " Thủy Ninh dùng sức gật đầu, nghĩ đến mình cũng có thể xinh đẹp, nên rất vui vẻ, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, một nhóm mấy người đi về phía chính sảnh của Tề vương phủ.

Bên trong hành lang, hạ nhân trong viện thỉnh thoảng đi qua lại, không khỏi kinh ngạc vạn phần, mặc dù biết chủ tử xinh đẹp nhưng một ngày so với một ngày, tựa hồ càng phát ra sức quyến rũ rồi, không thể dùng từ nào để hình dung nàng.

Trong đại sảnh của Tề vương phủ, lúc này đang ngồi hai người, vừa thưởng thức trà, vừa đánh giá chính sảnh, còn thỉnh thoảng gật đầu, hai người này trong đó có một người lông mày đã hoa râm, trầm ổn cơ trí, hai mắt lấp lánh có thần, nhìn ra được tuổi tuy lớn, nhưng mà tinh lực cũng rất tràn đầy, ngược lại người còn lại tuổi không lớn lắm, nhưng bưu bụng sói eo, vừa nhìn đã biết hắn là một võ tướng, cũng khí khái kiên cường ngất trời, ánh mắt lại càng sắc bén vô cùng.

Ngoài cửa, Phượng Lan Dạ vừa đi tới, Tích quản gia liền kêu một tiếng: "Vương Phi."

"Người nào muốn gặp ta à?"

Phượng Lan Dạ lười nhác hỏi, con ngươi trong trẻo tùy ý đảo qua, hạ nhân trước mắt, ai cũng không dám khinh thường, lập tức có người cung kính mở miệng: "Không biết, bọn họ không chịu nói, chỉ nói muốn gặp Vương Phi."

Phượng Lan Dạ nhướng lông mày lên liền đi vào, còn thần thần bí bí như vậy, nàng cũng không có tâm tình chơi trò chơi với bọn họ, vừa nhấc chân bước vào, thì phía sau Thủy Ninh cùng Đinh Đương cũng theo sát nàng, Thủy Ninh sợ sẽ có người khi dễ Phượng Lan Dạ, nên hai con mắt lóe sáng tia lạnh lùng, xông thẳng đến chính sảnh.

Người bên trong cửa và bên ngoài đang đánh giá lẫn nhau, hai người đang ngồi kia liền đứng lên, kính cẩn mở miệng.

"Vị này nói vậy chính là Tề vương phi."

"Đúng vậy, không biết các hạ là người nào?"

Phượng Lan Dạ hí mắt bước nhẹ đi vào, vốn đang cho là ai muốn gặp nàng, kết quả lại là hai người lạ mặt, không biết bọn họ là người nào, nàng dẫn Thủy Ninh cùng Đinh Đương đi vào chính sảnh ngồi xuống.

"Tại hạ là Thừa tướng Triệu Trực của Lâm Phong quốc, vị này là Lỗ tướng quân."

Tướng quân cùng Thừa tướng Lâm Phong quốc, lại tự mình tới cửa gặp nàng, con mắt Phượng Lan Dạ vô cùng sắc bén khi nhìn hai người, nhất thời nổi lên nghi ngờ, bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm nàng tính sổ, nàng còn chưa có tìm bọn hắn tính sổ đâu a, trong chớp mắt quanh thân liền hiện lên địch ý.

Mà Thủy Ninh đang đứng ở phía sau liền trực tiếp hướng về phía Triệu Thừa tướng mở miệng: "Làm sao? Là Âu Dương thái tử phái các ngươi tới đây, hắn là tên tiểu quỷ nhát gan, sao không tự mình tới đây a."

Thủy Ninh vừa mở miệng, Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân liền quét mắt nhìn nàng, không phải vị này là người chủ tử sợ sao, thật ra thì nhìn kỹ, nha đầu này lớn lên khí chất trội hơn người, chẳng qua là trên mặt có chấm đỏ dọa người, bất quá hoàng thượng đã nói rồi, bất kể dùng phương pháp gì, nhất định phải đem nha đầu này mang về, nghe nói chỉ cần thấy nàng, thái tử không có gì mà không đáp ứng, như vậy chuyện hoàng thượng bảo hắn nạp phi, hắn cũng không dám không đáp ứng.

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân bèn nhìn nhau cười, lập tức cung kính nhìn về Thủy Ninh: "Vị này chính là Thủy cô nương sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ là Âu Dương Dật phái các ngươi tới tìm ta tính sổ, " Thủy Ninh nheo mắt lại, trong mắt đầy tia sáng không có hảo ý, nếu thật là như vậy, Âu Dương Dật, ngươi nhất định phải chết.

Lúc này tại phía xa ngàn dặm, Âu Dương Dật không nhịn được toàn thân rùng mình một cái, sờ sờ đầu, không giải thích được tại sao mình lại run sợ đây.

Trong đại sảnh, Lâm Phong quốc Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân lập tức lắc đầu: "Thủy cô nương, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm thái tử chúng ta, thái tử không biết chúng ta đi đến Thiên Vận hoàng triều."

"Hả " Thủy Trữ nhướng lông mày, còn sắc mặt Phượng Lan Dạ thì âm trầm nhìn về phía hai người kia, nếu không phải thái tử phái bọn họ tới, bọn họ tới làm gì: "Vậy các ngươi vì sao xuất hiện ở nơi này? Còn có bao nhiêu người theo các ngươi?"

Phượng Lan Dạ đứng lên bước tới đứng trước mặt hai người, đi qua đi lại, Lâm Phong quốc Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân lập tức khẩn trương lên: "Tổng cộng có mười người, bởi vì là bí mật đến, cho nên không mang theo bao nhiêu người."

"Các ngươi không biết hôm tối qua Thụy Vương Phủ bị phóng hỏa, có thích khách xông vào Thụy Vương Phủ sao? Người đâu, bắt lại."

Phượng Lan Dạ ra lệnh một tiếng, ngoài cửa liền có thị vệ xông tới, trường kiếm trong tay đồng loạt chĩa về phía hai người đang đứng bên trong phòng khách, Tích quản gia cũng kinh hoảng đi tới, không biết hai người trước mắt này là ai, lại khiến cho Vương Phi tức giận.

Vị Lỗ tướng quân kia là võ tướng, tính tình bốc lửa, sớm nổi giận: "Đây là đạo đãi khách của Tề vương phủ các người sao? Lão Tử liều mạng với các ngươi."

Triệu Thừa tướng đứng một bên sớm lôi tay của hắn lại, thấp giọng mở miệng: "Đừng quên, hoàng thượng đã ra lệnh, nhất định phải đem người mời về."

Lời vừa nói xong, Lỗ tướng quân liền tỉnh táo lại, sắc mặt khó coi, cũng không có nói cái gì nữa, Triệu Thừa tướng vẻ mặt nở nụ cười cáo già, đi từ từ tới, ôm quyền mở miệng: "Tề vương phi, làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, có lời gì hảo hảo nói, ngươi nói nếu chúng ta thật sự làm chuyện gì đó, chúng ta còn tự động đưa tới cửa sao? Chúng ta là có một chuyện khác cùng Tề vương phi thương lượng."

"Ừ, nói đi."

Phượng Lan Dạ mặt lạnh ra lệnh, Triệu Thừa tướng nhìn đám thị vệ đang cầm kiếm đứng phía sau, ánh mắt tỏ vẻ quá nhiều người rồi, đây là chuyện riêng tư, Phượng Lan Dạ luôn luôn không sợ người, cho nên nơi nào mà sợ hắn, liền vung tay lên, thị vệ trong đại sảnh mới lui ra ngoài, Tích Đan lo lắng mở miệng: "Vương Phi."

"Đi xuống đi."

"Dạ," mọi người lui ra ngoài xong, Phượng Lan Dạ xoay người lại đi tới vị trí chính giữa ở đại sảnh ngồi xuống, nói thật ra, nàng tự nhiên biết Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân này không có làm chuyện gì, bất quá nếu dám vào Tề vương phủ, liền hù dọa bọn họ giật mình một tí thì có làm sao?

"Nói đi, đến Vương Phủ làm cái gì?"

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân liếc Phượng Lan Dạ một cái, sau đó cùng nhau nhìn Thủy Ninh, Thủy Ninh không vui trợn mắt nhìn bọn sài lang một cái: "Nhìn ta làm gì?"

Không phải vì nhìn thấy nàng xấu, mà là dùng ánh mắt là lạ nhìn nàng, Thủy Ninh suy đoán, trong đầu càng phát ra sự toan tính.

Triệu Thừa tướng sớm cười nhẹ nhàng mở miệng: "Là như vậy, thái tử của chúng ta vẫn luôn khiến cho hoàng thượng nhức đầu, không chịu nạp phi, phủ thái tử ngay cả một nữ nhân cũng không có, hoàng thượng cùng hoàng hậu lòng nóng như lửa đốt, nhưng thái tử cũng không để ý tới, lần trước sau khi thái tử từ Thiên Vận hoàng triều trở về, hoàng thượng liền nghe nói chuyện đã đã xảy ra, nghe nói thái tử rất sợ vị Thủy cô nương này, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."

"Cho nên cái gì?"

Chẳng lẽ là muốn Thủy nhi gả cho Âu Dương Dật, không được, Phượng Lan Dạ suy đoánxong, ý nghĩ này lập tức bị gạt bỏ, vậy cũng không đúng, Âu Dương Dật vừa không thương Thủy nhi, lại không có cảm tình, làm sao mà thương yêu nàng ấy, hơn nữa hắn ra rất sợ và muốn trốn tránh nàng ấy, nên cũng không phải là biện pháp a, vì vậy nói ra chuyện này nàng sẽ không đáp ứng.

"Muốn Thủy nhi gả cho thái tử các người sao? Chuyện này bổn vương phi không đáp ứng."

Triệu Thừa tướng vừa nghe Tề vương phi nói sai rồi, nên vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải."

Trong lòng nghĩ tới, nữ nhân xấu như vậy làm sao xứng đôi với thái tử bọn họ, thái tử là nhân trung long phượng, dù sao cũng sẽ không cưới xấu nữ a, nếu như là vị Tề vương phi dung mạo tuyệt mỹ này, cùng thái tử đứng chung một chỗ, xem như trời sinh một đôi, thế nhưng nàng lại gả cho Tề vương, thật là đáng tiếc.

Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân hai người đồng thời tiếc hận, Thủy Ninh đứng ở một bên nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, sao lại không biết bọn họ suy nghĩ gì , vì vậy khuôn mặt nhỏ bé âm trầm, nhưng cũng không nói chuyện, Phượng Lan Dạ cau lông mày tức giận mở miệng.

"Vậy các ngươi muốn Thủy nhi làm cái gì?"

"Chúng ta muốn mời Thủy nhi đi Lâm Phong quốc, bức bách thái tử nạp phi, nếu thái tử sợ nàng, ta nghĩ nhất định sẽ nạp phi, sau khi chuyện thành công, bất kể Thủy nhi cô nương muốn như thế nào, hoàng thượng chúng ta cũng sẽ đáp ứng."

Triệu Thừa tướng vừa dứt lời, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm u, không nghĩ tới hoàng đế kia lại muốn cho Thủy nhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, vị hoàng đế Lâm Phong quốc lại nghĩ ra chuyện này, nhưng nếu để cho Thủy nhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, chẳng qua nếu như theo tình hình lúc đầu, thì Âu Dương Dật thật sự sẽ nghe lời Thủy nhi nói, vì hắn thật sự chịu không được nàng.

"Không được."

Phượng Lan Dạ trực tiếp cự tuyệt, nếu như nói để cho Thủy nhi đi làm Thái Tử Phi của hắn, nàng đã không đồng ý rồi, huống chi để cho Thủy nhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, chuyện của Lâm Phong quốc thì có quan hệ gì tới các nàng đâu a, Âu Dương Dật không nạp phi cũng đâu liên quan gì đến các nàng a.

Bất quá một đạo thanh âm khác đã vang lên: "Chờ một chút, ngươi nói điều kiện gì cũng có thể đáp ứng phải không?"

Thanh âm Thủy nhi vang lên, tất cả mọi người bên trong phòng khách đều nhìn về phía nàng.