Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 48




Thân hình của Ngọc Tiễn vừa chuyển động, người đã bay lên trời, nhanh như thiểm điện, tiếng gió vù vù nổi lên, Phượng Lan Dạ thật nhanh lui ra sau một bước để tránh, nhưng là cuối cùng vẫn chậm một chút, người này thân thủ quá nhanh, có thể so sánh với tia chớp, đồng thời trong lúc đó, mùi thơm trong ống tay áo bay ra, người đã tiến đến trước mặt Phượng Lan Dạ, một viên thuốc nhanh chóng ném vào trong miệng Phượng Lan Dạ, sau đó đẩy ra một chưởng, mang theo một lực đạo cuồn cuộn đi ra ngoài, viên thuốc kia thật nhanh từ trên cổ đi xuống, mặc dù Phượng Lan Dạ có ngăn cản, nhưng đáng tiếc lại không một chút đích tác dụng nào, nàng lập tức tức giận, thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng đánh tới một cái, Ngọc Tiển tránh qua một bên đã nhanh chóng thối lui ra sau, khí định thần nhàn đứng ở cách đó hơn ba thước, bên trong điện quang hỏa thạch, nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, hắn đã đút cho nàng một viên thuốc vào miệng, mà nàng có tránh cũng không xong.

"Ngọc Tiển, ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Độc dược, nếu ngươi làm theo lời ta bảo, ta sẽ cho ngươi giải dược ."

"Ngươi?"

Phượng Lan Dạ cả khuôn mặt đều đen, nàng sớm đã cố kỵ nam nhân này, nhưng hắn cũng bỏ thuốc nàng rồi, nàng còn cần phải kiêng kỵ sao?

"Ngọc Tiển, tiểu nhân ngươi âm hiểm, nên xuống mười tám tầng Địa Ngục, sao lại hạ thuốc độc cho ta, ta có nào chọc giận ngươi chứ, ngươi là tên khốn kiếp."

Phượng Lan Dạ mắng to, Ngọc Tiển cũng không để ý tới nàng nữa, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng phiêu dật giống như một luồng gió, nháy mắt đã trượt ra xa hơn mấy chục thước, Phượng Lan Dạ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, trước khi biến mất còn bỏ lại một câu nói: "Mười ngày sau tiến Cung, nếu ngươi chọn Tề vương, thì giải dược sẽ có người đưa tới đây."

"Ngươi?"

Phượng Lan Dạ nhìn ngoài cửa, đã không còn một bóng người nào, hắn qua lại như gió, bản thân mình sao có thể là đối thủ của hắn, cho dù luyện thành Huyền Thiên tâm pháp, cũng vô dụng thôi, huống chi Huyền Thiên tâm pháp bây giờ chỉ là sơ cấp, nếu như là trung cấp, không biết có thể đối kháng được hắn hay không, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm trầm suy đoán, lúc này ngoài phòng có giọng nói mơ màng.

"Ta tại sao lại ngủ thiếp đi?"

Nguyên lai là Hoa Ngạc đã tỉnh lại, xem ra lúc Ngọc Tiển rời đi đã buông tha nàng, cái tên nam nhân xấu xa này.

Hoa Ngạc từ ngoài cửa đi tới, chỉ thấy công chúa đứng bên trong phòng khách, vẻ mặt trắng bạch hết sức doạ người, Hoa Ngạc không nhịn được khẩn trương kêu lên: "Công chúa, ngươi làm sao vậy?"

Phượng Lan Dạ nhìn Hoa Ngạc, nghĩ tới bản thân mình bị bỏ độc nên không muốn làm cho Hoa Ngạc lo lắng hãi hùng thêm, hơn nữa bản thân nàng ấy đã nhát gan rồi.

Nghĩ tới chuyện Ngọc Tiển hạ độc với mình, Phượng Lan Dạ thử vận một chút khí chạy quanh thân, nhưng không cảm thấy có chút nào không ổn, thuốc này xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát tác, người nam nhân này tại sao lại muốn để mình gả cho Tề vương, mặc dù sự thật là nàng có ý định này, nhưng Ngọc Tiển vì sao phải làm như thế?

Hắn và Tề vương là kẻ thù, hay là bằng hữu?

Nếu như là kẻ thù, thì hắn muốn lợi dụng mình để đối phó Tề vương sao?

Phượng Lan Dạ nghĩ đến đau cả đầu, Hoa Ngạc thấy thế liền ôn nhu mở miệng: "Công chúa, đêm đã khuya, rửa mặt rồi đi ngủ đi, người có thể bị cảm lạnh đó."

Nàng chỉ có thể nói như vậy, mà bản thân nàng cũng không biết chỉ ngủ chỉ chốc lát, mà xảy ra rất nhiều chuyện như thế.

Phượng Lan Dạ lên tiếng: "Được, " theo phía sau Hoa Ngạc đi vào bên trong rửa mặt, nghỉ ngơi.

Ở trên đường cái một chiếc xe ngựa gào thét mà qua, trong xe ngựa một nam tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trong buồng xe ánh đèn mờ mờ, soi chiếu ánh mắt của hắn thấp thoáng dưới hàng lông mi thật dài, da thịt trắng trẻo như nước, trên cánh môi sinh động tản ra ánh sáng hết sức mê người.

Cả người nằm ở trên giường êm màu trắng lông cáo, tựa như một bức tranh tinh sảo, đẹp không sao tả xiết, tựa như trích tiên, sạch sẻ thanh khiết.

"Nguyệt Hộc, đi chú ý đến nàng, đừng làm cho bất luận kẻ nào đả thương nàng."

"Đã biết, gia."

Lập tức có thanh âm vang lên, bóng đen trong đêm tối lướt qua, thật giống như một bóng ma, bốn phía liền trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Nguyệt Cẩn đang ở trong một góc xe ngựa cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Gia, người sao lại đem Phương Lê Đan cho Cửu công chúa?"

Phương Lê Đan là Đan hoàn do Quỳ cơ lão nhân luyện ra, nghe nói trên thế gian chỉ có hai viên, vì cần phải có trên một trăm loại thảo dược mới có thể chế ra, có thể giải bách độc, một viên ở trên Nhu Yên đảo, một viên thì ở trong tay chủ tử, không ngờ chủ tử lại đem Đan hoàn cho kia Cửu công chúa uống, còn lừa gạt nàng nói là độc dược, thuốc kia sao có thể là độc dược chứ, nó chính là Giải Độc Hoàn trân quý hiếm thấy nhất thế gian, nàng ta mà dùng thuốc này, từ đó về sau bách độc bất xâm, ngay cả máu của nàng cũng có thể giải độc được, loại thuốc quý báu này ngay cả có tiền cũng mua không được , trong chốn giang hồ là món đồ mà người người nằm mơ cũng đều muốn có, cho dù bảo bọn họ lấy ra một nửa gia tài họ cũng nguyện ý mua viên thuốc này, không ngờ chủ tử lại dễ dàng mang tặng cho người ta.

Tặng ra ngoài cũng được thôi, nếu như Cửu công chúa kia biết tâm ý của chủ tử, vậy cũng coi như là không uống phí một vật giá trị như vậy, thế nhưng chủ tử lại làm cho người ta tưởng rằng nó độc dược?

"Ừ, kế tiếp chỉ sợ nàng ấy sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, Giải Độc Hoàn kia xem như nó đã làm tròn vai trò."

"Nhưng mà người ta không biết a?"

Nguyệt Cẩn mặc dù đau lòng Đan hoàn, nếu đã là ý tứ của chủ tử, hắn cũng không dám có ý kiến gì, nhưng điều hắn tiếc nuối chính là ít nhất cũng nên làm cho người ta biết a, đừng để bị hiểu lầm thành độc dược như vậy, rõ ràng là đồ quý muốn chết, lại bị người ta chán ghét, chủ tử thật đúng là khác thường mà, lúc ban đầu cứu tiểu nha đầu kia cũng không nói, hiện tại cho viên thuốc kia cũng không nói, thật là làm cho người ta buồn bực phát điên.

Người trên giường đột ngột mở mắt ra, lần này trong ánh mắt không có sự lạnh lẻo thị huyết khí, nhưng cũng nhiễm ánh sáng sâu xa khó lường, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Ngươi cho rằng nàng sẽ tiếp nhận sao?"

Cá tính nàng như vậy, chỉ sợ sẽ nói vô công bất thụ lộc ..., tiểu nha đầu kia rất bướng bỉnh, mặc dù bọn họ chung đụng không được lâu, nhưng hắn đã hiểu rõ bản tính nàng, bởi vì tính tình có trên người nàng, hắn cũng có.

"Ách?"

Nguyệt Cẩn không nói thêm gì nữa, chủ tử làm thế nào, thuộc hạ sao dám oán trách chứ, bất quá hắn nhớ tới chuyện của chủ tử muốn Cửu công chúa gả cho Tề vương điện hạ , Cửu công chúa giận đến mặt đen thui, hắn liền có chút buồn cười, từ trước cho tới bây giờ còn chưa có thấy ai lại như vậy đem bản thân mình đẩy mạnh ra ngoài để tiêu thụ, Nguyệt Cẩn nghĩ đến đây liền nghẹn cười, sắc mặt hết sức khó chịu.

Người nằm trên giường nhẹ nhàng liếc hắn một cái, rồi nhắm mắt lại nhàn nhạt mở miệng: "Hàm răng lộ ra rồi kia, rất trắng, chướng mắt."

Nguyệt Cẩn lập tức ngậm chặc miệng lại, không dám biểu hiện ra ngoài nữa, xe ngựa một đường chạy lên phía trước, trở về phủ.

Ngày mười tháng mười một, là ngày hoàng đế vì các vị hoàng tử mà chọn phi.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, sáng sớm ngoài cửa viện liền ngừng một chiếc xe ngựa ở trong cung, rèm xe bằng gấm, có treo những miếng ngọc bội lung linh, trên đỉnh xe còn khảm Hồng Bảo Thạch, xa phu chính là hai thái giám trong cung, phía sau còn thêm mấy tên thị vệ, mặt không chút thay đổi ngồi ở trên xe ngựa.

Ngoài cửa viện kế bên của Tư Mã Vụ Tiễn, cũng có chiếc xe giống vậy, người nằm trong danh sách hộ bộ phát ra, đều có xe ngựa cùng thị vệ trong cung đến đón tiến cung.

Trời còn rất sớm, thì Phượng Lan Dạ liền bị Hoa Ngạc từ trên giường kéo dậy, trang điểm thay trang phục, còn cài thê một hai vật phẩm trang sức, còn có thêm bộ cung trang mới, từng cái một mặc vào thân, bên trong kính, là một nữ tử xinh đẹp linh lung, nghiên lệ bức người, lông mày tựa như viễn sơn, đôi mắt như sao, sống mũi cao đầy ngạo nghễ, làn môi đỏ mọng hương diễm, tóc mai khẽ buông lỏng hai bên, làm thành hai lọn quấn lấy nhau, và được cố định lại bằng một cài tóc hoa mai nhỏ, phía sau những sợi tóc như mây xõa xuống, linh động như tiên tử, mà trên thân nàng là y phục màu trắng the mỏng, lại càng thêm đẹp mắt, mặc dù không phải là quý giá nhất, nhưng cũng là u lệ cao nhã nhất, Hoa Ngạc vừa nhìn vừa than thở: "Công chúa thật xinh đẹp."

Phượng Lan Dạ từ chối cho ý kiến, nhếch môi nhẹ nói: "Đem Lục ỷ mang theo đi " nói xong liền bước ra ngoài, hôm nay trên Tứ Hôn yến, có hai trình tự, một đạo là kiểm tra đức dung, trong từ đức dung này mặc dù chữ đức ở phía trước, nhưng người người đều biết, nam nhân chỉ xem nặng dung mạo, vậy thì đức có thể ở đâu, đây là chuyện mà không phải một hai lần là nhìn ra được, cho dù có nhìn ra được chữ đức đi, thì nam nhân bản tính rất sắc, tự nhiên sẽ không coi trọng đâu, trình tự thứ hai, chính là khảo sát tài nghệ, nữ tử thời cổ đại giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa đều có liên quan đến, cho nên người đến dự tuyển phi thì không thể thiếu điều này. . . . . .