Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 50: Phủ trưởng công chúa




Trở lại tướng phủ, Nhị Di Nương thì thầm với nàng mấy câu, lúc xế chiều, trong phủ Đại công chúa gửi thiệp mời đến, mỗi tiểu thư đều có một tấm, chuyện này đúng là khiến cho ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ vui mừng không thôi, họ đang khổ sở không có ngày nổi danh, hiện tại, cơ hội của các nàng đã tới, họ chỉ cần ở trong phủ Đại công chúa tỏa sáng thật tốt, còn lo không bước được chân vào thế gia sao?

Hiển nhiên là Hạ Nguyệt Nhu cũng vui mừng, Đại công chúa là đương kim hoàng thượng tỷ tỷ, nàng ngày sinh, nhất định phong phong quang quang, đều thì trong người tới, Thái tử Nhị hoàng tử cũng sẽ thân tới, hiện tại, nàng đang lo không có cơ hội thấy Thái tử, hiện tại, cơ hội của nàng tới.

Nàng lại nghĩ đến, Hạ Vân Nhiễm cũng mới chỉ tập múa được nửa năm mà thôi, lần này thua thì nhất định là vô cùng mất mặt, nàng càng thêm mong đợi được nhìn thấy một màn này, phơi bày bộ mặt là kẻ ngu ngốc của Hạ Vân Nhiễm, để cho tất cả mọi người đều biết, Thất Tiểu Thư Tướng phủ cũng chỉ hư danh mà thôi, kì thực chính là một dã nha đầu ở thôn quê.

Còn có chuyện gì khiến cho nàng vui mừng hơn việc đạp cho tiện nhân Hạ Vân Nhiễm này một nhát đây?

Ngày sinh nhật của Đại công chúa, chẳng những là những tiểu thư trong tướng phủ âm thầm cố gắng, mang theo tâm tình muốn tranh đấu tài năng và sắc đẹp, mà những tiểu thư khuê các những nhà khác cũng đều đang cố gắng chuẩn bị, như thể chỉ cần thông qua bữa tiệc này mà có thể hấp dẫn được sự chú ý của Thái tử cùng các vị hoàng tử khác, thì đây chính là thoát khỏi cửa quan bay vào hoàng thất, chuyện này vô cùng tốt nha!

Chỉ có một người không có tâm tư này, đó chính là Hạ Vân Nhiễm, nàng ngồi ở trong phòng khổ sở suy nghĩ, lần này nếu chỉ dựa vào khả năng múa của nàng thì không thể nào chiến thắng được, chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong*, rồi sử dụng chút kỹ xảo thì mới có thể thắng lợi được.

*Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Hạ Vân Nhiễm cũng bớt thì giờ nghĩ một chút xem dáng vẻ lúc này của Hạ Nguyệt Nhu ra sao. Không cần suy nghĩ cũng biết, bây giờ nàng ta chắc đang hài lòng lắm, kỹ thuật nhảy của nàng ta cũng đã từng được hoàng thượng ca ngợi. Chỉ là, khóe miệng Hạ Vân Nhiễm xuất hiện một nụ cười giảo hoạt, thầm nghĩ, Hạ Nguyệt Nhu, lần này mà không để cho ngươi bị người người chê cười, ta sẽ không gọi là Hạ Vân Nhiễm.

Buổi chiều, Hạ Vân Nhiễm cảm thấy trong lòng buồn bực, liền đến hoa viên hái hoa, tiện thể nghĩ một chút xem có thể nghĩ ra chủ ý gì mới mẻ không. Mới vừa rồi, nàng ăn mấy miếng mứt táo, toàn thân tản ra hương thơm như mật ong, đột nhiên, một con buớm trong vườn hoa giương cánh bay tới gần nàng, đậu vào trên bả vai Hạ Vân Nhiễm, đôi cánh xinh đẹp cánh hắt lên ánh sáng rực rỡ như cánh hoa, vô cùng đẹp đẽ.

Nhất thời, một ý tưởng nảy ra trong đầu Hạ Vân Nhiễm. Trời ạ?! Vậy mà nàng lại không nghĩ tới điểm này, nghĩ ra rồi, Hạ Vân Nhiễm không khỏi kéo khóe môi cười lên một tiếng, xem ra, mấy ngày nữa ở bữa tiệc, nàng phải trở thành Hương phi một lần rồi.

Cả buổi chiều hôm nay, trên dưới Tướng phủ, các tiểu thư đều ở trong khuê phòng của mình luyện múa, phí hết tâm tư muốn làm sao có thể nghĩ ra một điệu múa thật đẹp nhưng cũng phải thật độc đáo, để vào ngày quan trọng có thể tạo nên tiếng thơm vang dội.

Hạ Nguyệt Nhu cũng không ngoại lệ, chỉ có điều, mục đích của nàng nàng cũng không phải là tập múa, mà vào lúc nhận được thiệp mời, nàng đã lập tức sai người ta đi mời nhạc công nổi danh nhất Kinh Thành đến, chỉ có kỹ thuật nhảy phối hợp hoàn mỹ với âm nhạc mới có thể tạo ra một điệu nhảy thành công.

Hạ Nguyệt Nhu là người thông minh, nàng đã mời nhạc công nổi danh Kinh Thành là Đường Phong Hoa rồi, đến khi đám người Hạ Vân Tuệ ý thức được vấn đề này, cũng chỉ có thể mời một nhạc công bình thường đến mà thôi, chuyện này khiến các nàng cực kỳ tức giận.

Mà về điểm này thì Hạ Vân Nhiễm cũng là chậm hơn một bước, nàng sớm đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là, đến khi nàng quyết định hành động, lại có người tới cửa tìm nàng. Người đến chính là một cô gái có dung mạo bất phàm, nàng ngồi xe ngựa hoa lệ đến, có thêm hai người tỳ nữ đi theo, đi vào đến đại sảnh gặp Hạ Vân Nhiễm, nàng hướng Hạ Vân Nhiễm cung kính hành lễ.

“Dân nữ bái kiến Thất Tiểu Thư.” Âm thanh trong trẻo, nghe cảm động hệt như con người của nàng.

“Ngươi là?” Hạ Vân Nhiễm có chút hiếu kỳ nhìn nàng.

“Dân nữ gọi Tố Nguyệt, là được Long thế tử ra lệnh đến để tấu nhạc cho Thất Tiểu Thư.”

Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nhìn, Long Diệu? Hắn lại tốt như vậy? Ngay cả nhạc công cũng mời giúp nàng? Hạ Vân Nhiễm vừa thấy Tố Nguyệt chỉ chừng hai mươi tuổi, nếu là Long Diệu mời tới, dĩ nhiên không phải người mà một nhạc công bình thường có thể so sánh được rồi.

Hạ Vân Nhiễm lập tức mời nàng ngồi xuống, rót một chén trà xanh, Tố Nguyệt hết sức khách khí uống, sau đó, hai người bắt đầu thương lượng vũ điệu sẽ biểu diễn ở bữa tiệc ngày đó. Vào thời điểm Hạ Vân Nhiễm nói ra ý tưởng của mình, Tố Nguyệt quả thật kinh ngạc không thôi, Hạ Vân Nhiễm lại có thể có ý nghĩ như vậy?

“Tin tưởng ta đi! Tố Nguyệt tiểu thư, sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.” Hạ Vân Nhiễm tự tin cười một tiếng.

Khóe miệng Tố Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười, tất nhiên Long Diệu phái nàng tới trợ giúp, hiển nhiên là tin tưởng vị Thất tiểu thư này rồi, bây giờ, chính là thử kết hợp khúc nhạc này thôi.

Hạ Nguyệt Nhu đang vui mừng vì mình mời được nhạc công nổi danh nhất Kinh Thành, thế nhưng, khi nghe nói Hạ Vân Nhiễm vậy mà lại mời một cô gái tên gọi Tố Nguyệt đến, mới đầu nàng chưa nghe nói qua, nhưng, khi Đường Phong Hoa lộ ra hứng thú thật lớn, ca ngợi không dứt thì Hạ Nguyệt Nhu mới phát hiện vị Tố Nguyệt này lai lịch không hề nhỏ.

Tố Nguyệt từ nhỏ sống ở Giang Nam, được mảnh đất Giang Nam nuôi dưỡng, từ nhỏ đã là một người chơi đàn rất hay, lúc mới đầu chỉ nổi danh ở Giang Nam, sau này, nàng đưa theo người nhà đến Kinh Thành, ở Túy Dương Lâu nổi danh nhất Kinh Thành đàn một khúc thành danh, trở thành nhạc công mà những thiên kim con nhà quyền quý ở Kinh Thành bỏ thật nhiều tiền ra cũng khó mời được nhất, nàng am hiểu nhiều loại nhạc khí, danh tiếng đã sớm lấn át Đường Phong Hoa, chỉ là Hạ Nguyệt Nhu luôn ở trong khuê phòng nên không biết những chuyện đồn đại này mà thôi.

Nghe đến đó, trong lòng Hạ Nguyệt Nhu buồn bực không thôi, không ngờ Hạ Vân Nhiễm lại có bản lĩnh tới mức này, mời được Tố Nguyệt tới gảy đàn cho nàng, chuyện này càng khiến cho nàng càng ngày càng vội, nàng lật tung tất cả tài liệu về các danh nhân trong lịch sử ca múa, cuối cùng, nàng chọn một điệu múa tên là “Trường Nguyệt Ca”, nghe nói, đây là điệu múa mà mấy Trăm năm trước một vị phi tử vốn không nổi danh chút nào ở trong cung đã nhảy múa dưới ánh trăng, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng tựa như muốn theo gió bay lên trời đã khiến cho Hoàng Thượng đi ngang qua trông thấy mà kinh ngạc không thôi, liền mê muội. Dùng điệu múa này, thu hút được sự chú ý của ThánuảThượng, cuối cùng trở thành một đời sủng phi. Mà điệu múa này đã thất truyền từ lâu, Hạ Nguyệt Nhu lại vô tình may mắn có được mấy chương, thêm vào đó nàng lại tinh thông vũ điệu, nên đã tự sáng tạo ra một khúc Trường Nguyệt Ca này.

Mà ở phía Hạ Vân Nhiễm, để cho phối hợp với điệu múa của Hạ Vân Nhiễm, Tố Nguyệt đàn một khúc Phượng Thủ Không Hầu, khi nàng gảy đàn lên, chỉ nghe trong sân viện trống trải, có tiếng nhạc như nước chảy mây trôi, dù âm thanh không lớn, nhưng nhu hòa như ánh cầu vồng, dạt dào ý thơ, khi thì ôn tồn lúc lại thần bí, phát ra sự tự nhiên thuần túy.

Mà Hạ Vân Nhiễm chính là cần âm thanh tự nhiên, tinh khiết như thế.

Trải qua hai ngày luyện tập, Hạ Vân Nhiễm và Tố Nguyệt đã phối hợp rất hoàn mỹ rồi, đảo mắt một cái, ngày sinh nhật của Đại công chúa đã đến.

Đại công chúa, tức là trưởng tỷ của Đương Kim hoàng thượng, có thể thấy được thân phận vô cùng tôn quý, có lẽ là có tuổi thường thích nhẹ nhàng yên tĩnh, nhưng hàng năm cũng sẽ mời các phu nhân nổi danh trong Kinh Thành đến phủ uống trà, ngồi nói chuyện phiếm tâm sự chuyện này chuyện nọ trong cuộc sống, là một vị Trưởng Công chúa hết sức nhân từ, năm nay là nàng sinh nhật sáu mươi tuổi của bà, tự nhiên được tổ chức náo nhiệt vô cùng.

Mà để cho ngày sinh nhật của mình có nhiều màu nhiều vẻ, đặc biệt tổ chức một trận tranh tài khiêu vũ, người đứng thứ nhất, có thể lấy được một món bảo vật của bà, nghe nói bảo vật này bây giờ khó mà tìm được bản thứ hai, có thể thấy được là trân quý vô cùng.

Đối với các tiểu thư dự thi mà nói, bảo vật có lẽ là thứ hai thôi, được các Quý công tử để mắt tới trong bữa tiệc hôm nay mới là điều trọng yếu nhất, chỉ cần có thể được Thái tử hoặc là mấy vị hoàng tử coi trọng, bảo vật trong thiên hạ liền thoải mái dùng chứ sao.

Đại phu nhân vốn là muốn góp mặt, nhưng tiếc rằng Hạ Huyền ra lệnh không cho phép bà đi, chỉ có lão phu nhân đưa Nhị Di Nương, và các vị tiểu thư đi, dù sao hôm nay sẽ gặp đông đảo khách nhân, hai vị di nương liền ở lại trong phủ, không tiện lộ diện.

Hạ Huyền cũng hết sức coi trọng lần tranh tài này, hắn có hai nữ nhi xuất sắc, một đã sớm thành danh, một thì danh tiếng đang lên, hắn hy vọng nhất, đương nhiên là Hạ Nguyệt Nhu đoạt giải nhất lấn át tất cả các tiểu thư khác, dù sao đó là lá bài cuối cùng của hắn.