Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 574: Trở về, Ngũ Hành Đại Lục 10




Edit: V.O

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ thất bại!

Tốt xấu gì trên danh nghĩa hắn cũng là Thần Hoàng, lại bại bởi một Vương Giả? Triệu hoán thú của hắn đều là cấp 9, Triệu hoán thú của Bạch Vũ chỉ là cấp 7, Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5 mà thôi, vậy mà có thể liều mạng với Kỳ Lân của hắn!

Thiên mệnh huyết mạch Sáng Thế kinh người như vậy, khiến cho hắn có cảm giác thất bại sâu sắc, từ sau khi Bạch Vũ chết ở Loạn Thế Nguyên Niên, đã thật lâu hắn không có loại cảm giác này rồi.

Lúc này, cuối cùng bọn sát thủ bị Bạch Vũ bỏ lại phía sau cũng đã đuổi đến.

Bạch Vũ và Thượng Quan Vân Trần một đường ngươi truy ta đuổi, nhìn giống như đánh thật lâu, thật ra chỉ có vài phút, nhưng đã đuổi được vài trăm dặm. Bọn họ vẫn không từ bỏ đuổi theo, đã tính là đuổi theo nhanh rồi.

Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần sáng lên: "Được rồi, lên cho ta."

Hắn cũng không chú ý mặt mũi gì, dẫn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc về, mới chính là chuyện quan trọng nhất.

Hắn không có khả năng lấy được huyết mạch Sáng Thế, hiện tại hắn lại nghĩ muốn Bạch Vũ này!

Chỉ cần Bạch Vũ là của hắn, tất nhiên huyết mạch có giành được tới tay hay không không hề quan trọng, dù sao hắn cũng đã nắm giữ ở trong tay.

Bạch Vũ nhìn bọn sát thủ xông lên, khinh thường nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Một vị Thần Hoàng như ngươi, lại dẫn người vây công ta, còn biết xấu hổ không?"

"Ta chỉ muốn kết quả. Bây giờ ngươi còn có cách chạy thoát sao?" Thượng Quan Vân Trần nở nụ cười đắc ý.

Bạch Vũ chớp mắt một chút, chợt nghe Ám Lân truyền âm tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không nhịn được lộ ra nụ cười xinh đẹp khiến người sợ hãi. Giương giương tay về phía Thượng Quan Vân Trần: "Lúc trước không phải ngươi muốn xem nhẫn Bách Vũ của ta sao? Bây giờ ta cho ngươi xem được không?"

Thượng Quan Vân Trần ngẩn ra, diendanlequydon – V.O, không hiểu ý của Bạch Vũ lắm, nhưng một giây sau lại nhìn thấy Bạch Vũ thả hai sinh linh từ trong nhẫn ra, Thủy Qua và Thụ Tinh.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa.

Lại là hai con mãnh thú này, có bọn nó! Chẳng lẽ ta nuôi lớn bọn nó để đối nghịch với chính mình à?

Lúc ở Tháp Thiên Ky đã bị bọn nó ngăn cản, bây giờ lại xuất hiện, nuôi ra hai con mãnh thú như vậy khiến hắn cực kỳ nghẹn tim, càng nghẹn tim chính là hắn quả thật không đánh lại hai bọn nó, đột nhiên hắn cực kỳ hi vọng chính mình chưa bao giờ nuôi hai con mãnh thú này.

Thượng Quan Vân Trần còn chưa phục hồi tinh thần lại từ cơn nghẹn tim, Thủy Qua và Thụ Tinh lại cười tít mắt đấu với ba con Kỳ Lân.

Đấu nhiều lần, đều đã ngựa quen đường cũ, đánh nhau cũng không khó.

Ba con Kỳ Lân bất đắc dĩ bị cuốn lấy, tự nhiên Bạch Vũ lại thuận lợi chạy đi.

Đường chủ dẫn bọn sát thủ đi chặn lại, ngay cả Thượng Quan Vân Trần cũng đã không ngăn được, đương nhiên bọn họ cũng không ngăn được.

Thượng Quan Vân Trần nhìn theo Bạch Vũ đi xa chỉ cảm thấy nộ khí ngút trời, lập tức truyền âm tất cả đệ tử đóng ở gần khe nứt không gian, toàn lực chặn Bạch Vũ lại. Tạm thời hắn vẫn không đuổi theo kịp.

Đệ tử thuộc hạ nhận lệnh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Bạch Vũ, Ám Lân và ba vị Vương cũng đã đến.

Đấu loạn một nùi, đợi đến lúc Thượng Quan Vân Trần đuổi tới, vẻ mặt cả đám thuộc hạ đều đưa đám.

"Chỉ hơn mười phút, đã không kiên trì được sao? Phế vật! Ăn hại!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt.

Các đệ tử quỳ trên mặt đất: "Điện chủ bớt giận, không phải chúng ta không tận lực, chỉ là lúc chúng ta dùng hết toàn lực chặn Bạch Vũ lại, Dạ Quân Mạc đã đi khỏi Đại lục Hiên Thổ, trở lại Ngũ Hành Đại Lục rồi."

Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: "Làm sao có thể?"

"Là sự thật." Chính vì đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời bọn họ lại không còn động lực tiếp tục ngăn cản nữa rồi.

"Bạch Vũ bị các ngươi ngăn lại, Dạ Quân Mạc trở về như thế nào?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.