Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 463: Bách bảo lâu 7




Edit: V.O 

Mọi người vừa thấy Bạch Vũ đi đến, lập tức các loại linh thuật bắn lên người nàng, thân hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, muốn gọi Tiểu Thanh ra, lại ngạc nhiên phát hiện nơi này bị hạn chế, không có cách nào gọi Triệu Hoán Thú ra ngay trong không gian.

Khó trách mọi người đánh kịch liệt như vậy, đều không gọi Triệu Hoán Thú ra, thì ra là không được.

May mà hiện giờ nàng cũng là một Linh Chủ, uy lực linh thuật của nàng cũng có thể phát huy năm thành, Bạo Liệt Lưu Hỏa quét ngang ra, ngọn lửa ngập trời, thế mạnh như chẻ tre quét bay toàn bộ những người xông tới, nhân cơ hội vơ vét một phen.

Thu hoạch lần này không tệ, vượt qua 500 điểm.

Không đợi nàng vui vẻ xong, một đạo cột lửa xông thẳng tới. Bạch Vũ cảm thấy được hơi thở nguy hiểm, vội vàng nghiêng người, uy lực cột lửa chà sát qua vai nàng, khiến cho toàn bộ những người đang tốt lành ở sau lưng nàng bị trọng thương.

Một vùng vai Bạch Vũ bị cháy đen, xoay người một cái, bỏ chạy về phía Phục Mãn bên kia. Diệt đuổi sát theo sau, ngọn lửa trong tay lại được đánh ra.

Bạch Vũ vừa né tránh, vừa dùng Khô Mộc Phùng Xuân quét lên thân mình, dọc theo đường đi vẫn còn không quên tiếp tục vơ vét điểm thưởng vào trong ngực.

Phục Mãn thấy không ổn, lập tức nghênh đón tiếp ứng, vung tay, kết giới Mê Huyễn giữ Diệt lại.

Diệt cười lạnh: "Loại tiểu tạp kỹ (trò hề) dùng để ngăn cản mãnh thú này có thể ngăn ta?"

Hắn ta đánh ra một chưởng, kết giới nhất thời xuất hiện khe hở, bốn người Ma, Hồn, Phách và Sát cũng theo sát sau đánh bọc sườn từ bốn phía.

Bạch Vũ cảm thấy nguy hiểm lờ mờ: "Ngươi muốn giết ta?"

"Ta để cho ngươi thắng lâu như vậy, chỉ vì chờ cơ hội này. Điện Chủ nói, nếu ngươi tiến vào, thì không cần ra ngoài nữa." Diệt lạnh lùng nói.

"Điện Chủ? Thượng Quan Vân Trần?" Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Hắn ta thực không biết xấu hổ thay thế vị trí của ta! Diendanlequydon – V.O Ta có thể ra ngoài hay không, hắn ta nói không tính."

Nàng yên lặng kiểm tra điểm thưởng mình có được, vừa mới hơn 4000, còn thiếu 1000, nhưng điểm thưởng ở bốn phía đã càng ngày càng ít.

Mọi người đã bắt đầu điên cuồng cướp bóc, chết ở trong này, điểm thưởng trên người sẽ bay ra, không ít người đã giết nhau đến đỏ cả mắt.

"Tìm chết!" Ma đột nhiên xuất hiện bên tay Bạch Vũ, toàn thân máu tươi, hơi thở hung ác khiến người hết hồn.

Bạch Vũ đánh một chưởng Phách Thiên Liệt hóa giải sự tấn công của hắn ta, Tử Như và Tư Minh cũng đã tới, dùng dòng nước đóng băng hắn ta, Bạch Vũ lập tức rời đi, còn chưa đi được hai bước, lại gặp phải mấy người muốn cướp của nàng, nàng bất chấp xử lý bọn họ, rất nhanh đạt được điều kiện trao đổi.

Lúc này, Hồn và Sát đã ép tới, Bạch Vũ đẩy Tử Như và Tư Minh bên cạnh mình ra: "Các ngươi đi trước, cho dù xảy ra chuyện gì, bảo vệ tốt chính mình, hiện tại liền đổi điểm thưởng đi, đừng ở đây nữa."

"Vậy còn ngươi?" Tư Minh lo lắng hỏi.

Bạch Vũ đã chạy như bay về phía bia ngọc, hai tiếng động tối đen ở sau lưng giống như hai ác ma đuổi sát không rời.

"Ta muốn đổi thứ có 500 số, cho ngươi 5000 điểm thưởng." Bạch Vũ lẩm nhẩm ở trong lòng.

Không gian bỗng nhiên chấn động một cái, địa chấn theo sát, chấn động kịch liệt, dao động khiến cho bước chân của tất cả mọi người không ổn, rơi thất điên bát đảo. Không gian bắt đầu văng tung tóe, hư không to như vậy bắt đầu co rút lại, nơi nơi đều là khe hở.

Bạch Vũ có thể nhìn thấy được hoa viên bên ngoài Bách Bảo Lâu từ khe hở càng lúc càng lớn, cả tầng lầu đã văng tung tóe. Tử Như, Công Tôn Ưởng và Phục Mãn nghe theo mệnh lệnh của Bạch Vũ nhảy ra ngoài từ khe hở trước.

Tư Minh không muốn đi, hắn muốn đi tìm Bạch Vũ.

Tử Như có chút tức giận giữ chặt hắn: "Ngươi còn không đi? Là muốn cho Bạch Vũ thêm phiền sao?"

"Ta lo cho nàng ấy, lầu sắp sụp, nàng ấy vẫn ở đây làm cái gì?"

"Nàng ấy có chuyện của nàng ấy, không phải là chuyện chúng ta có thể quản, đi nhanh đi!" Tử Như vẫn cứ túm Tư Minh ra khỏi Bách Bảo Lâu.