Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 451: Linh Chủ, Cửu Huyền Băng Hồ (2)




Edit: V.O

Bạch Vũ ngồi xếp bằng bên dưới cây đại thụ, nhắm mắt lại.

"Bạch Vũ sắp thăng cấp, mọi người bảo vệ nàng!" Tư Minh kịp phản ứng đầu tiên, lập tức dẫn theo Triệu Hoán Thú bảo vệ lối vào, Công Tôn Ưởng cùng đi theo Tư Minh.

Tử Như nắm thuốc độc còn thừa, cảnh giác đứng ở bên cạnh Bạch Vũ.

Luật Viên Giang và Luật Viên Kiệt lo lắng tìm tung tích của Bạch Vũ, lại vô tình bị lạc đường. 

"Ngân Lang, tìm được không?" Luật Viên Giang cau mày hỏi.

Khiếu Thiên Ngân Lang cực kỳ tủi thân rung rung cái mũi, phe phẩy cái đuôi. Thuật Truy Tung của nó chủ yếu là dựa vào mùi, nhưng chung quanh nơi này đều là chướng khí (khí độc), ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác của nó.

Không ngửi thấy được mùi của Bạch Vũ, nó phải đi đâu mới tìm được Bạch Vũ?

Xoàn xoạt - -

Thực Nhân Hoa chung quanh lại bắt đầu điên cuồng tấn công bọn họ, Luật Viên Giang đành phải đối phó với những đóa hoa chung quanh trước, tức giận chém toàn bộ dây leo gần đó.

Hắn ta không tin, những thứ dây leo như thế này sẽ có nhiều, hắn ta còn không chặt được đầu của nó.

Bọn họ bị giày vò ở bên ngoài, Bạch Vũ đã hoàn thành thăng cấp rồi.

Từ trước đến nay, tốc độc thăng cấp của nàng đều rất nhanh, không qua bao lâu sẽ thăng cấp thành công, đột phá Linh Chủ, trực tiếp thăng tiến đến Linh Chủ trung cấp!

Một đạo ánh sáng màu vàng từ người nàng thẳng lên trên, bao phủ trên tán cây chi chít ở trên không.

Bầu trời vang lên tiếng vang cuồn cuộn như sấm rền, bỗng nhiên có tuyết rơi xuống đây.

Bông tuyết lạnh lẽo vậy mà xuyên thấu qua cành lá của cây đại thụ, bay tới bên cạnh Bạch Vũ.

Bạch Vũ mở mắt ra, nâng bằng hai tay, nhẹ nhàng nhận được một khối, xúc cảm lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.

Một con Tuyết Hồ (cáo tuyết) màu trắng xinh xắn, hoạt bát xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay nàng, thân thể mềm mại cuộn mình thành hình tròn, cái đuôi to, lông lá xù xì ôm chặt thân thể, trông tựa như búp bê đồ chơi lông lá xù xì.

Nó ngẩng đầu, mắt to màu tím như bảo thạch trong suốt, lỗ tai lớn nhọn hoắt khiến cho mặt nó có vẻ lớn một vòng.

"Cửu Huyền Băng Hồ, thật xinh đẹp!" Bạch Vũ thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, như là đang sờ một thứ đồ sứ dễ vỡ.

Cửu Huyền Băng Hồ, Triệu Hoán Thú hệ Thủy hiếm thấy, tính tình kiêu ngạo, rất khó triệu hồi ra được, chỉ cần xuất hiện liền tuyệt đối là tuyệt phẩm mãn tư chất.

Bạch Vũ nhìn lướt qua thuộc tính của Cửu Huyền Băng Hồ, ngạc nhiên phát hiện Cửu Huyền Băng Hồ vừa xuất hiện vậy mà lại là cấp 3, lực công kích 29, lực phòng ngự 26, sức chịu đựng 25

Vào không gian để triệu hoán còn có thể có chỗ tốt như vậy, sao trước kia ta lại không biết? diendanlequydon – V.O Bạch Vũ ôm Cửu Huyền Băng Hồ, hình như nàng lập tức liền thăng cấp, đáng tiếc bây giờ nàng chẳng quan tâm. Trở thành Linh Chủ còn chưa đủ, nàng còn muốn nhanh chóng thăng cấp Triệu Hoán Thú thành cấp 5, như vậy mới có thể chiến đấu một mình cùng với Luật Viên Kiệt, Luật Viên Giang vừa trở thành Tôn Chủ.

Dù sao bọn họ cũng chỉ vừa mới trở thành Tôn Chủ, cấp bậc của Triệu Hoán Thú còn chưa thăng lên, vẫn là cấp 5 như cũ.

Bạch Vũ cho mỗi con Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt 50 giọt linh lực, lại nhét Linh quả các hệ cho bọn nó. Nơi này có rất nhiều Linh quả, hoàn toàn không cần lo lắng không có dược liệu để thăng cấp cho Triệu Hoán Thú.

Bên ngoài không gian Thần Sáng Thế, Thượng Quan Vân Trần nhìn tình huống trong đầm lầy, tự nhiên uống rượu: "Xem ra, không qua bao lâu, đệ tử nhà ta có thể tìm được Bạch Vũ rồi."

"Ngươi muốn giết Bạch Vũ?" Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vân Trần, ánh mắt sắc bén khiến da đầu người ta run lên.

Thượng Quan Vân Trần nhếch môi cười: "Sốt ruột rồi sao? Đáng tiếc ngươi không thể vào để cứu nàng ta."

"Ngươi cho là nàng ấy cần ta cứu?" Bên miệng Dạ Quân Mạc thoáng qua một độ cong vân đạm phong khinh.

Khóe miệng Thượng Quan Vân Trần chứa nụ cười: "Không cần sao? Luật Viên Giang và Luật Viên kiệt đã là Tôn Chủ, Bạch Vũ chỉ là một Linh Sư, trốn không thoát đâu. Nếu đồng đội bên cạnh nàng ta lợi hại một chút, có lẽ còn có cơ hội, đáng tiếc..."