Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 432: Cữu cữu đến (8)




Edit: V.O

Bạch Vũ không lo lắng một chút nào.

Dạ Vương trong trí nhớ ngoan độc, bá đạo, nhưng Dạ Quân Mạc tuyển chọn một lần đã khiến cho thực lực của ông ta suy yếu hơn một nửa, bây giờ Dạ Quân Mạc ở Ám Dạ Đế Quốc hoàn toàn là nói một thì sẽ không có hai, nàng cũng không tin Dạ Vương dám lừa Dạ Quân Mạc làm nàng bị thương.

"Ngươi muốn nói gì với ta?"

Dạ Vương đưa lưng về phía nàng, chắp tay sau lưng: "Ta không biết trí nhớ của ngươi khôi phục tới mức độ nào, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cuộc chiến Thần Vực lần này rất quan trọng đối với Dạ Quân Mạc. Ta không hy vọng vì ngươi mà phá hủy chuyện của hắn!"

Ngực Bạch Vũ có phần đau, lười biếng tựa vào một cây lớn bên cạnh: "Ý của ngươi là Dạ Quân Mạc sẽ vì ta mà thua trong trận chiến Thần Vực lần này? Vì sao ngươi nghĩ như vậy?"

Ta thật sự trông có tiềm chất hồng nhan họa thủy (sắc đẹp gây họa) sao? Cuộc chiến Thần Vực cũng không có quan hệ quá lớn với ta.

"Nếu ngươi đã nhớ lại ta, vậy thì nên nhớ rõ không gian Thần Sáng Thế chứ?" Dạ Vương lạnh lùng nói.

Ánh mắt Bạch Vũ đột nhiên biến đổi: "Ý ngươi nói Thần Vực chính là không gian Thần Sáng Thế? Không gian của ta?"

Dạ Vương cười lạnh: "Đúng là không gian Thần Sáng Thế, nhưng cũng không biết có phải không gian của ngươi hay không."

Bạch Vũ xem thường: "Có phải hay không nhìn qua chẳng phải sẽ biết sao? Ngươi nói tin tức này cho ta biết, rốt cuộc là muốn để cho ta đi, hay là không muốn để cho ta đi?" Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta vẫn rất không muốn đi.

Sắc mặt Dạ Vương khẽ biến thành xanh xao, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quay đầu: "Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, vì có thể cho ngươi trở về Sáng Thế Thần Điện, Thánh Quân quyết định để cho đệ tử có thực lực cực mạnh thành tổ đội với ngươi, do ngươi chỉ huy. Nhưng theo ta thấy, chuyện này hoàn toàn là hoang đường! Ngươi chỉ là một Linh Sư, hoàn toàn không có khả năng dẫn đầu đội ngũ đi đến thắng lợi cuối cùng." Diendanlequydon – V.O

"Ngươi nói đệ tử có thực lực cực mạnh là mấy người ta mới vừa gặp kia sao?"

"Bọn họ chỉ là vài người trong số đó, là do ta, Phượng Vương và Ảnh Vương tự mình chọn lựa ra, U Vương cũng tán thành bọn họ, Bọn họ gần như là thiên tài yêu nghiệt của Ám Dạ Đế Quốc chúng ta, giao cuộc chiến Thần Vực lần này cho bọn họ ta mới yên tâm, nhưng Thánh Quân cứ nhất định phải chặn ngang một bước cho ngươi." Dạ Vương nghiêm mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Vũ, một bộ vẻ mặt ngươi chính là tai họa.

Bạch Vũ nhướng mày: "Có lẽ Dạ Quân Mạc xem trọng ta? Vì sao ngươi lại căng thẳng cho thắng lợi lần này như vậy? Đừng nói với ta là ngươi muốn tốt cho Dạ Quân Mạc." Lúc trước, ngươi từng đánh Dạ Quân Mạc gần chết, đừng cho là ta không biết.

Mặt Dạ Vương chuyển thành màu đen thui, trong mắt gần như muốn phun ra lửa" Trước kia ta có khắc nghiệt một chút, nhưng toàn bộ những gì ta làm đều vì tốt cho hắn! Trong kiến trúc không gian Thượng Quan Vân Trần đưa ra lần này có Tháp Thiên Ky, ngươi có biết bên trong Tháp Thiên Ky có gì không? Có trái tim của hắn! Chỉ cần giành được thắng lợi cuối cùng, có thể yêu cầu Thần Vực đặc biệt mở ra một tòa kiến trúc một tháng, để cho người chiến thắng tiến vào, đây là cơ hội tốt nhất để lấy lại được trái tim vốn là của hắn!"

Trái tim Bạch Vũ đập điên cuồng, sao nàng có thể không biết, nàng đã biết trước lúc Dạ Quân Mạc bị trúng độc, trái tim vốn là của hắn bị khóa ở bên trong Tháp Thiên Ky, nếu có thể lấy lại được, vết thương của hắn có thể hoàn toàn được chữa khỏi rồi!

"Ngươi có nghe ta đang nói gì không?" Dạ Vương rất không hài lòng với bộ dạng thất thần của Bạch Vũ: "Hắn vì ngươi mà vất bỏ trái tim của hắn, ta không hy vọng ngươi lại hại hắn một lần nữa."

Bạch Vũ chợt phục hồi tinh thần lại: "Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì? Tóm lại ta cảnh cáo ngươi, lần này đừng đến quấy rối, cho dù Dạ Quân Mạc cầu xin ngươi tới, ngươi cũng không thể đồng ý, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Dạ Vương hung hăng trừng mắt liếc Bạch Vũ một cái, quay đầu bước đi.

Đầu óc Bạch Vũ là một mảnh hỗn loạn, trái tim như bị cái gì nắm chặt, vô cùng đau đớn.