Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 427: Cữu cữu đến (3)




Edit: V.O

Cuối cùng, Dạ Quân Mạc ném chiếc nhẫn Thiên Dạ trên tay vào trong không gian, đó là thứ duy nhất trên người hắn có quan hệ với Bạch Vũ, hắn không nỡ, lại càng không nỡ để không gian tiếp tục suy bại, cuộc sống ba tháng cùng Bạch Vũ ở bên trong không gian là những ngày khó quên nhất đối với hắn, hắn không muốn nhìn không gian tiếp tục suy bại.

Không gian chấp nhận vật tế của Dạ Quân Mạc, mở rộng cổng vào, lại chỉ cho phép Triệu Hoán Sư có cấp bậc Linh Sư và Linh Chủ khác tiến vào, mỗi lần cửa vào mở ra, chỉ có mười người có thể vào.

Sau khi Ngọc Ưu Liên biết được tin tức, cũng thử ném linh khí không gian vào, nhưng vẫn bị từ chối, trong cơn tức giận, nàng ta ném luôn cả kiến trúc không gian đem theo bên người vào.

Cuối cùng, Sáng Thế Thần Điện và Ám Dạ Đế Quốc đều phát hiện ra, không gian Thần Sáng Thế chỉ chấp nhận linh khí có thuộc tính không gian làm vật tế, nếu không có quan hệ với Bạch Vũ, thì phải đủ quý giá, mô hình kiến trúc không gian cũng phải đủ lớn mới có thể khiến cho không gian mở ra.

Tổng cộng kiến trúc không gian ở trên Ngũ Hành Đại Lục chỉ có vài tòa, tám cổng vào thì cần tám cái, ai cũng không lấy ra được.

Lần đầu tiên không gian Sáng Thế mở ra chỉ có ba mươi người đi vào, cứ như vậy hai bên đều mang về thù lao vô cùng dày. Dù sao một đóa hoa dại không ai để mắt tới bên trong không gian cũng đều là dược liệu ngàn năm.

Không gian mở ra, kéo dài suốt nửa năm, lúc đóng cửa, trả kiến trúc lại cho Ngọc Ưu Liên, cũng trả lại nhẫn Thiên Dạ gì gì đó cho Dạ Quân Mạc, không gian lại từ chối giữ nhẫn Thiên Dạ lại.

Về sau, không gian Thần Sáng Thế được xưng là Thần Vực, cách mỗi 500 năm sẽ mở ra một lần, vì hai bên Sáng Thế Thần Điện và Ám Dạ Đế Quốc đều khó có thể một hơi lấy ra được tám tòa kiến trúc, bởi vậy khó có dịp hai bên ngồi xuống đàm phán, định ra cuộc chiến Thần Vực. Diendanlequydon – V.O

Mỗi lần đến lúc Thần Vực mở ra, hai bên, mỗi bên phải cung cấp bốn tòa kiến trúc, tất cả Linh Sư, Linh Chủ ở Bát Đại Thế Giới đều có thể đến đây tham giam thi đấu tuyển chọn, cuối cùng chọn 80 người tiến vào Thần Vực.

Hai bên, mỗi bên có bao nhiêu người trong 80 người này, hoàn toàn phải xem thực lưc. Sau khi tiến vào Thần Vực, toàn bộ bên trong gần như đều là do Thần Vực nắm trong tay, người bên ngoài chỉ có thể nhìn, vô cùng công bằng.

Năm nay, Thần Vực xuất hiện động tĩnh khác thường, sắp mở ra trước thời hạn, Sáng Thế Thần Điện tạm thời từ bỏ Đại lục Thanh Mộc, chuẩn bị cho cuộc chiến Thần Vực vô cùng hợp lý, bởi vì mỗi lần chiến tranh Thần Vực đều có thể thay đổi thế cuộc.

Chỉ cần người tiến vào Thần Vực có thể còn sống đi ra ngoài thì đều nhận được thiện đại kỳ ngộ (ý nói cơ hội cực tốt), sau 500 năm phát triển thành cường giả đủ để độc chiếm một phương. Nếu có vận may tốt một chút thì sẽ nhận được bảo vật nghịch thiên gì đó, có thể khiến cho cả thế lực đều thăng cấp theo!

Ám Dạ Đế Quốc vào được liên tục ba lần, đệ tử tiến vào đều đã đạt được kỳ ngộ rất lớn, thực lực mới phát triển thần tốc đến tình cảnh có thể địch nổi với Sáng Thế Thần Điện.

"Ý của ngươi là để cho năm người bọn họ làm người dẫn đầu?" Dạ Quân Mạc lạnh nhạt hỏi.

Dạ Vương tràn đầy tự tin lắc đầu: "Không, ta vốn định để cho bọn họ tạo thành một đội, dựa theo kinh nghiệm trước kia, đều là năm người hợp thành một đội để hoàn thành nhiệm vụ. Năm người bọn họ đều là Linh Chủ đỉnh cấp, là thiên tài có tiềm lực mà Đế Quốc chọn ra, nói không chừng có thể tiến vào kiến trúc Thần Vực, đạt được bảo vật nghịch thiên."

Năm người nghe Dạ Vương nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt thoáng hiện lên kiêu nhạo, vênh váo hung hăng, trong mắt là tự tin, không thèm đếm xỉa đến mọi thứ.

Hai nữ tử dẫn đầu là một đôi hoa tỷ muội (cặp chị em gái), Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư, khóe miệng nở một nụ cười xinh đẹp mà kiêu ngạo, đôi mắt mê hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt tà khí, tuấn mỹ của Dạ Quân Mạc, sóng mắt xoay chuyển, chớp chớp quyến rũ.

Hai nàng ta đã nghe nói Thánh Quân tuấn mỹ vô song từ lâu, là đệ nhất mỹ nam tử của Ám Dạ Đế Quốc, hai nàng ta vẫn luôn cho là người khác truyền ra lời đồn chỉ vì nịnh bợ Thánh Quân, hôm nay vừa thấy, mới biết được lời nói không sai.