Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 421: Mạo hiểm, thăng cấp linh thuật (1)




Edit: V.O

Ảnh Vương nhíu mày: "Ngươi là ai?"

"Ta là một Triệu Hoán Tôn Chủ." Bạch Vũ đi xuống lôi đài, chỉ chỉ mười người ở trên đài cao: "Nếu như các ngươi lợi hại như thế, mười người cùng tiến lên, đánh bại ta cũng không có vấn đề gì đúng không? Nếu các ngươi thắng ta thì sẽ nói lên được các ngươi thật sự có khả năng hơn người."

Mười người cùng liếc mắt nhìn nhau, khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng. Bọn họ cũng đều là Tôn Chủ, làm sao có thể không đối phó được một nữ tử cũng cùng là Tôn Chủ.

Ảnh Vương nhìn về phía Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc gật đầu.

Bạch Vũ không phải là Tôn Chủ, nàng là Thần Hoàng, là người duy nhất trong trời đất có được phong hào Thần Hoàng, Vũ Hoàng! Nàng có thể dùng hơi thở và uy áp trên người đè ép cấp bậc Tôn Chủ, không ai có thể phát hiện.

Mười đệ tử Dạ gia không thèm đếm xỉa tiến lên khiêu chiến, lúc đầu bọn họ vẫn còn coi như là thân sĩ, bước lên từng bước, sau đó ngay cả Triệu Hoán Thú cũng chưa kịp gọi ra đã bị Bạch Vũ đánh ngã, mà còn đều bị mất mặt.

Đúng vậy, bị đánh một bạt tai gục xuống. Sau khi năm người liên tiếp nằm sấp xuống, bọn họ nổi giận, dẫn theo mấy chục con Triệu Hoán Thú đồng loạt xông lên, các loại linh thuật dồn thẳng về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ gọi ra một con Đại Địa Hôi Hùng (con gấu xám), khoác lên cho mình một cái Hộ Thuẫn, sau đó liền yên tâm đứng ở sau lưng Hôi Hùng.

Mười người không hề phối hợp với nhau, phát ra linh thuật rối loạn, điên cuồng bùng nổ. Ít nhất có một nửa đánh vào trên người chính mình, hoặc là Triệu Hoán Thú đụng vào nhau, cố tìm kẽ hở tiến lên tấn công Bạch Vũ. Kết quả lại là giẫm đạp, chen chúc, tự giết lẫn nhau.

Mặt Ảnh Vương đều đã tái đi, đây không phải là không có năng lực, quả thực chính là ngu xuẩn!

Diendanlequydon – V.O

Đương nhiên mấy người có thể khiến cho ông ta coi trọng sẽ không ngu xuẩn như vậy, ông ta nhìn ra được, là do Bạch Vũ né tránh và lui về phía sau mới gây ra hậu quả như vậy. Ở mặt ngoài, hẳn là mười người này không hợp tác mới tạo ra thế cục như vậy, trên thực tế mỗi một bước đều là tính toán của Bạch Vũ.

Ông ta không khỏi sợ hãi nhìn về phía Dạ Quân Mạc, hắn tìm đâu ra một nữ tử như vậy?

Dạ Quân Mạc nhìn lôi đài rối loạn, vung ra ngọn lửa U Lam rền vang như dời non lấp biển che ở trên lôi đài, mười người hộc máu trong nháy mắt, toàn bộ Triệu Hoán Thú đều biến mất.

Trên vùng đồng nội trống rỗng là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua ngọn cây.

Sắc mặt Ảnh Vương, Dạ Vương biến đổi lớn, dường như bọn họ đã quên, Dạ Quân Mạc không chỉ là hài tử bọn họ nuôi lớn, hắn còn là thiên chi kiêu tử (đứa con của trời) kế thừa linh lực tổ tiên, thực lực của hắn đủ để chụp chết bọn họ!

"Đều lui xuống." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói ra mấy chữ. Không còn ai dám nói chuyện, người trên lôi đài lập tức chạy nhanh như làn khói. Bạch Vũ ngồi ở trên vai Hôi Hùng, cười tít mắt trở lại bên cạnh Dạ Quân Mạc.

Ám Lân lập tức thay Dạ Quân Mạc tuyên bố danh sách mỗi chức vị một lần, hơn nữa còn phong tộc trưởng Tô gia thành tân (mới) Linh Vương.

Cuối cùng, nhóm người cầm quyền ở Đế Quốc cũng bắt đầu ý thức được Thánh Quân của bọn họ sắp trở thành Thánh Quân chân chính rồi.

Bạch Vũ nhìn xuống dưới lôi đài hình vuông, một thiếu niên trong đám người chớp đôi mắt đào hoa âm u nhìn nàng chằm chằm.

Bạch Vũ có nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra hắn là ai, nhưng vẻ đầy rẫy chán ghét và sát ý ở trong đôi mắt kia lại ánh lại sâu sắc vào trong đầu nàng.

Đột nhiên, Bạch Vũ mở mắt dậy từ trong mộng, ánh mắt kia không phải là Mộc Thiên Tịch sao? Đây là lúc hắn ta bắt đầu hận nàng? Vì sao chứ?

Xoẹt - -

Trong bóng tối u ám thoáng hiện lên lạnh lẽo, trong nhà giam âm u hiện lên mũi kiếm, kiếm khí sắc bén bổ vách tường nhà giam ra, hướng về phía yết hầu của nàng.

Bạch Vũ nhấc tay đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, đánh tan kiếm khí, cả người sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh.

Không phải nói Vô Vọng Sơn Trang là nhà giam kiên cố nhất của Ám Dạ Đế Quốc sao? Sao còn có người có thể xông vào giết nàng?