Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 379: Hoa hồng, kế trong kế (4)




Edit: V.O

Đế Vương Tuyết Viên của Dạ Quân Mạc lập tức biến hóa thật lớn, vốn Đế Vương Tuyết Viên chỉ cao khoảng ba tầng lầu, trong nháy mắt, hình thể lớn lên khủng bố đã che lấp mặt trời, phần lưng giống như nhà cao tầng đỡ tất cả linh thuật tấn công, sức chịu đựng giảm mạnh còn năm thành.

Không chờ bọn họ bắt đầu lần tấn công thứ hai, ngọn lửa cuồng bạo của Ngũ Hành Chu Tước liền bao phủ cả khu rừng, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa thiêu đốt bằng lửa bất tử màu đen, hung ác cắn nuốt mặt đất, đến chỗ nào đốt cháy gần như không còn, ngay cả mỏm đá cũng bị đốt đến nóng chảy.

Dám người mai phục lập tức lao ra khỏi rừng rậm, bao vây Dạ Quân Mạc, điên cuồng tấn công Đế Vương Tuyết Viên bảo vệ Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc phất tay đánh ra năm ngọn lửa bất tử ép Triệu Hoán Sư vây chung quanh lui về phía sau, thả Ngũ Hành Thanh Long ra, Phiên Vân Phúc Vũ (hô mưa gọi gió), biến đất đai thành một mảnh biển nước trong nháy mắt, dòng nước mãnh liệt dâng lên càng ngày càng nhiều, bọn họ bị ngâm trong nước độc, khiến cho bọn họ khó động đậy.

Đế Vương Tuyết Viên hợp với Ám Ảnh Cuồng Sư bắt đầu giết chóc không kiêng nể, trực tiếp hướng lên đài cao, trong mắt chỉ còn lại màu máu giết chóc.

Triệu Hoán Thú của từng người liên tiếp ngã xuống, nhóm Triệu Hoán Sư của Vực Thanh Trần không ngừng bị trọng thương, máu tươi nhuộm đỏ biển nước dưới chân, khu vực trăm dặm chung quanh chiến trường đảo mắt trở thành nước lửa đan xen.

Mộc Thiên Tịch nhìn thấy, hận đến nghiến răng.

Ngũ Hành Chu Tước, Ngũ Hành Thanh Long, Đế Vương Tuyết Viên, Ám Ảnh Cuồng Sư, toàn bộ bốn con Triệu Hoán Thú của Dạ Quân Mạc đều là mãn cấp, thực lực của hắn đã khôi phục đến Thần Hoàng!

Triệu Hoán Sư đánh nhau với Dạ Quân Mạc đều là cấp bậc Tôn Chủ, nhưng đều bị hắn giết sạch giống như bổ dưa thái rau.

Ngay cả Mộc Thiên Tịch là cấp bậc Vương Giả, nắm không gian trong tay nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể không chế được cấp bậc đỉnh cấp Đại Đế, hoàn toàn không thể khống chế được Thần Hoàng, nhiều nhất chỉ có thể dồn ép được một lần.

Khó trách Dạ Quân Mạc dám đi tới một mình, quả nhiên rất can đảm!

Chỉ tại Mộc Thiên Tịch không chu đáo, hắn đã quá tinh tưởng tình báo.

Căn cứ vào tình báo của hắn, vạn năm trước, sau khi Dạ Quân Mạc bị thương nặng, thực lực liền tụt xuống Vương Giả, mãi đến gần đây mới khôi phục đến Đại Đế, ai có thể nghĩ đến Dạ Quân Mạc còn chưa lấy lại được trái tim, thương thế gần như đã khỏi hẳn rồi.

Đáy mắt Mộc Thiên Tịch xẹt qua một tia ác độc, nhìn giống như là muốn đánh Dạ Quân Mạc ở trên đài cao, vớ lấy bảo kiếm trên mặt đất đâm một kiếm về phía Bạch Vũ: "Dạ Quân Mạc, nếu ngươi dám ra tay lần nữa, ta sẽ giết chết nàng ta!"

Dạ Quân Mạc đã bước lên bậc thang trên đài cao, động tác cứng đờ.

Đột nhiên, một con diều hâu trên không đáp xuống, móng vuốt sắc bén, hung tàn đâm xuyên qua bả vai Dạ Quân Mạc, xé rách bộ áo bào màu đen, lộ ra vết thương sâu tới xương, máu tươi ướt sũng áo bào, hiện ra màu đỏ âm u.

Mộc Thiên Tịch nheo ánh mắt đào hoa lại, nở nụ cười âm hiểm: "Quả nhiên, vẫn còn luyến tiếc. Ngươi cảm thấy ta ra tay nhanh hơn, hay là ngươi từ từ đánh lên nhanh hơn?"

Nụ cười của Mộc Thiên Tịch đột nhiên biến mất, ba con diều hâu màu đen từ trên trời giáng xuống, sát ý tàn bạo giống như vô số lưỡi dao sắc bén đánh về phía Dạ Quân Mạc chỉ trong gang tấc.

Một con cấp 6, hai con cấp 7, là Triệu Hoán Thú của Mộc Thiên Tịch.

Ầm - -

Bỗng nhiên, Tiểu Bạch xuất hiện, đánh một chưởng Phách Thiên Liệt vào ngực Mộc Thiên Tịch, Mộc Thiên Tịch không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa bị đánh chết trong một chưởng, máu tươi chảy ra lênh láng, trực tiếp bay ra ngoài.

Bạch Vũ dùng lửa đốt cháy dây thừng, nhảy xuống từ trên giá gỗ, chạy vào trong lòng Dạ Quân Mạc.

Nàng luôn luôn chờ cơ hội, chờ đợi cơ hội chạy trốn, nhưng cái tên có đôi mắt đào hoa kia cứ đứng ở bên cạnh nàng không đi, còn rảnh rỗi cầm kiếm chuẩn bị đâm nàng vài cái uy hiếp Dạ Quân Mạc.

Không dễ gì có được cơ hội này, cuối cùng cũng đánh bay hắn ta rồi.

Một tay của Dạ Quân Mạc tiếp được Bạch Vũ, đôi mắt sáng ngời như Hắc Diệu Thạch lóe lên ánh sáng như sao, cả người như trút được gánh nặng, hơi thở âm trầm, tàn bạo trên người cũng giảm đi vài phần.