Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 298: Đại lục Thanh Mộc, Vực Thanh Vũ (1)




Edit: V.O

Bạch Vũ ngồi ở trong xe ngựa lảo đảo, Dạ Quân Mạc ôm nàng, nàng ôm Tiểu Bạch, không chút để ý bàn với Dạ Quân Mạc: "Ta thấy người thừa kế có bản lĩnh nhất trong năm Quận Quốc đúng là Viêm Hạo Thiên, hơn nữa còn có Tả Khưu Lan  giúp đỡ, về sau nói không chừng có thể thống nhất toàn bộ Vân Vũ Thần Châu, nhìn bộ dạng hắn nhìn Nhạc Kỳ Nhân, hẳn là sẽ đối tốt với muội ấy......"

Nàng nói dông dài nửa ngày, Dạ Quân Mạc một câu cũng đều không nói, nàng ngước mặt lên, nhìn Dạ Quân Mạc: "Tại sao chàng không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng chàng đang ngủ."

"Nàng nhắc tới nam nhân khác với ta, vì sao ta phải nói chuyện?" Giọng điệu Dạ Quân Mạc lạnh nhạt không thuận, nghe toàn mùi chua.

Bạch Vũ: "......" Chỉ là nói chuyện mà thôi, chàng có cần phải nhạy cảm như vậy không?

Nàng bỏ Tiểu Bạch trong tay xuống, xoay người ôm lấy thắt lưng Dạ Quân Mạc: "Như vậy là được rồi chứ? Không nói Vân Vũ Thần Châu, nói đến Đại lục Thanh Mộc đi, bây giờ chúng ta đang đi đâu?"

Luôn nghe người ta nói đến Thượng Vực, nói đến Bát Đại Thế Giới, cảm giác cấp bậc vô cùng cao lớn, còn tưởng phải khó khăn như thế nào mới trèo lên được, kết quả Dạ Quân Mạc lại nhét nàng vào trong xe ngựa, nàng ngủ một giấc tỉnh lại thì đã đến!

"Vực Thanh Vũ là trung tâm thế lực ở Đại lục Thanh Mộc của Ám Dạ Đế Quốc."

Bạch Vũ nháy mắt: "Nơi này có gì ăn ngon không?"

"Đói bụng?"

"Đúng vậy, mau chóng bưng các loại đồ ăn ngon lên cho ta, đã lâu rồi ta đều chưa ăn được thức ăn mới." Bạch Vũ ai oán chu miệng, lắc lắc nhẫn của mình: "Hiện tại ta có tiền, là một đại phú hào danh xứng với thực! Ta nghe lời chàng bán tất cả những thứ ta có cho Vô Trần Cung, chỉ cầm tiền lên đường."

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Không biết trong người phú hào cất bao nhiêu tiền?"

"15000 tinh thể."

15000 tinh thể tương đương với một tỷ năm trăm ngàn tinh thể thứ phẩm, nhất định là Bạch Vũ đã lấy hết toàn bộ tinh thể tồn kho của Vô Trần Cung, nhưng nàng tuyệt đối không phải lấy không.

Phi Hồng Chi Nguyệt phân chia hàng tháng cho Bạch Vũ đều có thể nhận được mấy ngàn vạn tinh thể, hơn nữa nàng để lại cho Vô Trần Cung một quyển linh thuật cấp bậc linh phẩm mua cũng không mua được, chỉ lấy tinh thể đi, Tả Khưu Lan được lợi lớn.

Dạ Quân Mạc gợi lên nụ cười dịu dàng: "Không sai, còn biết đổi thành tinh thể."

"Không phải chàng đã nói sao? Tiền Bát Đại Thế Giới lưu thông đều là tinh thể, tinh thể thứ phẩm ở đây không có ai cần." Bạch Vũ chậc chậc lưỡi, lấy tinh thể làm tiền, hiển nhiên là những thứ trên Đại lục Thanh Mộc đều đặc biệt sang quý, hẳn là có rất nhiều thứ tốt mà hạ giới không có.

Xe ngựa đi không bao lâu liền đi vào chợ huyên náo, ngừng lại ở trước tửu lâu lớn nhất Vực Thanh Vũ.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy Ám Ưng đánh xe ngựa liền lập tức dùng vẻ mặt tươi cười chào đón, an bài nhã gian tốt nhất cho bọn họ, đưa một bàn tiệc tốt nhất đến trước mặt Bạch Vũ.

Hỏa kế (người phục vụ bàn) vô cùng khó hiểu: "Chưởng quầy, hình như nữ nhân kia là từ hạ giới đến, chỉ là một Triệu Hoán Sư, người ân cần với bọn họ như vậy làm cái gì?"

"Ngươi thì biết cái gì? Nữ nhân kia không tính là gì, nhưng người đánh xe ngựa kia là một vị Tôn Chủ! Ngươi nghĩ lại xem vị chủ tử của người kia sẽ là người như thế nào." Chưởng quầy thật cẩn thận nói.

Hỏa kế hít một hơi khí lạnh, Vực Chủ của bọn họ chỉ mới là Tôn Chủ sơ giai, quả nhiên là không thể đắc tội khách nhân. Về phần nữ nhân đó, bộ dạng xinh đẹp như vậy, dựa vào mỹ mạo để bám víu vào một vị cường giả tuyệt thế cũng không có gì kỳ lạ.

Trong lòng hắn nghĩ, cảm thấy xem thường Bạch Vũ hơn một phần. Phải biết rằng thực lực thấp nhất ở Đại lục Thanh Mộc đều là Triệu Hoán Đại Sư, Bạch Vũ dựa vào thân phận Triệu Hoán Sư đến đây, không thể trách người khác sẽ nghĩ như vậy.