Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 282: Không có tư cách nói chuyện với ta (1)




Edit: V.O

Bạch Vũ ngã xuống không quá đáng ngại, ngoại trừ linh mạch bị hao tổn ra, chỉ bị tiếng sư tử rống làm cho chấn động, có chút choáng váng đầu, nhưng Tiểu Bạch lại dồi dào linh khí. 

Tả Khưu Lan than nhẹ một hơi, chán nản thu hồi Triệu Hoán Thú: "Ta thua."

Hợp tác với Thủy Vân Thanh, mai phục đánh lén, lại thua. Hắn có chút hối hận, hối hận không đọ sức một chọi một đường đường chính chính với Bạch Vũ, ít nhất nếu như vậy thì ấn tượng về hắn ở trong lòng Bạch Vũ vẫn còn là một chính nhân quân tử. Hiện tại......

Bạch Vũ cũng thu hồi Tiểu Bạch, kêu gọi đồng đội rút lui. Dù sao số lượng linh khí hiện tại của nàng chắc chắn có thể thắng được, không cần thiết phải liều chết đánh nhau với Tả Khưu Lan đến sứt đầu, mẻ trán, không cần phải loại bỏ hắn.

Sau trận loạn chiến này, Thủy Vẫn Thanh bị loại, thủ hạ của Tả Khưu Lan và Bạch Vũ cũng bị loại không ít người, các trưởng lão nhận được tín hiệu đều đã xem xong toàn bộ quá trình tỷ thí của Tả Khưu Lan và Bạch Vũ, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra thắng bại đã định, kết quả của Đại hội săn bắn đã hiện ra rồi.

Từ trong Cự Thú Chi Lâm truyền ra thông báo vang dội, ba tháng Đại hội săn bắn đã xong, tất cả những người còn chưa bị loại và toàn bộ số lượng linh khí trong Tử Kim Cầu đều đã được tuyên bố ra.

Bạch Vũ và Tả Khưu Lan, còn có những người ở đỉnh Bạo Tuyết không nhanh không chậm đi ra khỏi Cự Thú Chi Lâm.

Vô Trần Cung chủ ở trên ngọn núi phía xa vui tươi hớn hở đứng lên nói với mọi người: "Kết quả đã có, về sau, Bạch Vũ chính là thủ tịch đại đệ tử của Vô Trần Cung ta, chờ sau khi ta rời đi, nàng chính là người thừa kế của Vô Trần Cung, ai cũng không thể hai lòng!"

Mặc dù lão cười hơ hớ nói ra, nhưng vẻ cứng rắn không thể nghi ngờ trong giọng nói làm cho trong lòng mọi người nghe được đều run rẩy, mặc kệ là trong lòng Quân Chủ Ngũ quốc hay vài vị trưởng lão có ý kiến gì, hiện tại cũng chỉ trịnh trọng tỏ vẻ tuyệt đối vâng theo.

Vô Trần Cung Chủ gật gật đầu, lại khôi phục hiền lành như lúc trước: "Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón một chút, ba tháng tỷ thí, những đứa nhỏ này cũng mệt mỏi rồi."

"Cung chủ nói rất đúng." Đông nhạc Quận Vương cười híp mắt, chỉ có hắn là thật sự vui mừng như điên.

Một đám người đứng ở trên đỉnh Vân Vũ Thần Châu, mang theo khí thế bá vương, uy phong lẫm lẫm đi tới Cự Thú Chi Lâm, Bạch Vũ, Tả Khưu Lan cùng với tất cả đệ tử bị loại đều tụ tập cùng một chỗ.

Thủy Vân Thanh mới tỉnh lại không bao lâu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ tràn ngập không cam lòng và bất đắc dĩ.

Ánh mắt những đệ tử khác nhìn về phía Bạch Vũ đã hoàn toàn thay đổi, đứa ngốc cũng biết vị này chính là thủ tịch đại đệ tử, từ nay về sau được xác định chắc chắn là người thừa kế của Vô Trần Cung, trong lòng đều là chịu tin phục nói không nên lời.

Vô Trần Cung Chủ cười hớ hớ nhìn chúng đệ tử, vung bàn tay to lên, cho các đệ tử kiên trì đến cuối cùng, mỗi người được 1000 cống hiến, cộng thêm các loại linh tửu và đồ ăn, phần thưởng so với những Đại hội trước đây dày hơn ba thành.

Nhất thời, mọi người được nhận thưởng đều mặt mày hớn hở, người không nhận được chỉ có thể ai oán nhìn bọn họ, âm thầm chịu đựng hâm mộ, ghen tị, hối hận ở trong lòng.

Vô Trần Cung Chủ đang muốn nói tới cái gì đó, một tiếng sấm đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên. Bầu trời nhất thời biến sắc, mây đen dày đặc giống như sóng biển cuồn cuộn đến, che lấp bầu trời, cuồng phong gào thét trong cánh rừng u ám, thổi khiến cho mọi người không mở mắt ra được.

Sắc mặt Vô Trần Cung Chủ nhất thời âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Trong mây đen tối đen lóe lên ánh sáng màu vàng, hai hắc y nam tử hiện ra giữa đám mây, ngạo mạn đứng trên đám mây, được tia chớp màu vàng vây quanh, toàn thân tỏa ra một cỗ hủy diệt tàn bạo, giống như chúa tể của trời đất, từ trên cao nhìn xuống một đám kiến.

Nam tử cầm đầu mặc một thân cẩm bào màu đen tơ vàng hoa lệ, khóe miệng chứa một chút đùa cợt. Nhìn vào đôi mắt thị huyết kia của hắn, mọi người có cảm giác giống như bị độc xà theo dõi, sợ hãi bất an, rùng mình một cái.